Bên trong Tĩnh Các.
Mặc Viên vừa gặp Bạch Nhất Quân đã lên tiếng châm chọc: “Tĩnh vương ngài a… Phúc quả không nhỏ, sáng sớm đã có mỹ nhân tới thăm….”
Bạch Nhất Quân nhìn con thỏ ngốc nào đó đang xù lông, cười bất đắc dĩ đi qua ôm nàng làm công tác vuốt lông: “Nàng đang nói mình sao?”
“Này….” Mặc Viên vỗ một phát vào tay hắn đang đặt trên eo mình, nàng lườm hắn: “Chưa từng nghe câu nam nữ thụ thụ bất tương thân à? Mau bỏ tay ra.”
“Ta ôm nàng còn ít sao?” Bạch Nhất Quân trưng ra vẻ mặt rất ư là muốn ăn đòn.
“Hừ… Hừ…” Mặc Viên á khẩu không nói được chỉ hừ mũi, quay mặt đi.
“Sao vậy?”
“Sao gì?”
“Sao lại tức giận?”
“Ta không có tức giận.” Mặc Viên miệng thì nói không nhưng cái vẻ mặt hiện rõ mấy chữ ‘bổn đại gia đang cực kì không vui’ đã trực tiếp bán đứng nàng.
“Không nói? Nàng không nói ta liền hôn nàng.”
….
….
….
….
“Ta làm thật đấy.”
“Lúc nãy ta thấy rắn hoa tới tìm ngươi.” Mặc Viên phồng má.
“Thì sao?” Bạch Nhất Quân nhíu mày, tỏ vẻ không hiểu.
“Còn dám hỏi?” Mặc Viên trừng hắn.
“Haha… Nàng đang ghen sao?” Bạch Nhất Quân hiểu vấn đề, cười đến là vui vẻ.
“Ta mới không trẻ con như vậy!” Mặc Viên chột dạ quay mặt đi.
“Vậy thái độ này là gì đây?”
“Ta…”
Mặc Viên vừa định nói gì nhưng lại bị Bạch Nhất Quân hôn “chóc” một cái lên môi nên im bặt.
“Không cần để ý tới nàng ta, trong lòng ta chỉ có nàng.” Bạch Nhất Quân xoa xoa đầu nàng.
“Ta mới không thèm để ý tới rắn hoa đó. À đúng rồi, sáng nay ta có làm chút bánh, ngươi ăn không?” Mặc Viên được vuốt lông, tâm trạng vui vẻ lên.
“Ừm… Ta muốn ăn nàng.” Bạch Nhất Quân nhìn nàng đầy mờ ám.
Mặc Viên: “….”
Có còn nói chuyện đàng hoàng được nữa không đây? Có lẽ là lúc trước nàng mù rồi mới thấy tên này lạnh lùng, đẹp kiểu băng sơn gì đó. (-.-)
“Được rồi, không trêu nàng nữa, nàng đi lấy đi, ta ở thư phòng đợi nàng.” Bạch Nhất Quân bẹo má nàng.
“Đàng hoàng một chút cho ta!” Mặc Viên đét một cái vào cái móng vuốt đang làm loạn trên mặt mình rồi xoay người chạy đi.
- ------------------------
Mặc Viên đang lon ton chạy đi lấy bánh tình yêu cho đầu gỗ nhà nàng thì nghe được tiếng ồn từ xa, giống như tiếng cãi vả. Tính tò mò nổi lên, nàng bước qua xem liền thấy Liễu Như Yên đang mắng chửi một lão nhân gia.
“Thứ ti tiện như ngươi dám làm bẩn y phục của ta? Có phải chán sống rồi hay không?”
“Tại ngươi đi không nhìn đường giờ còn trách ai?” Lão nhân gia bĩu môi nói lại.
“Còn dám trả treo? Được lắm! Hôm nay bản tiểu thư nhất định dạy dỗ ngươi!” Liễu Như Yên giơ tay định tát lão nhân gia trước mặt.
Khi thấy bàn tay kia giơ lên trong mắt ông lão xẹt qua một tia sáng sắc lạnh rồi nhanh chóng biến mất. Ông định lách người tránh đi nhưng có người lại nhanh hơn chặn trước mặt ông rồi cầm lấy cánh tay đang giáng xuống của Liễu Như Yên.
Liễu Như Yên thấy người đến nhíu nhíu mày: “Mặc cô nương đây là ý gì?”
“Ha… Ý gì? Như ngươi thấy đó!” Nói xong hất mạnh tay nàng ta ra. Hừ… Hừ… Nàng đã sớm muốn chỉnh rắn hoa đáng ghét này rồi. Đúng là ông trời tạo cơ hội mà….
“Mặc Viên…ngươi…” Liễu Như Yên bị hất suýt chút nữa té chổng vó, khó khăn lấy lại thăng bằng, trừng mắt nhìn Mặc Viên.
“Ta làm sao?” Mặc Viên đã sớm chướng mắt nữ nhân giả tạo này rồi, ăn nói chẳng chút khách khí.
“Ta dạy dỗ hạ nhân thì liên quan gì tới ngươi?” Liễu Như Yên cũng không thèm giả vờ nữa, trực tiếp lộ bộ mặt thật, khuôn mặt xinh đẹp giờ đây vặn vẹo đến khó coi.
“Bổn đại gia ta chính là nhìn chướng mắt đó! Sao nào? Cũng chỉ là bẩn một cái y phục, thay ra là được rồi! Không phải sao? Lại còn động tay động chân với một ông lão, ngươi không biết xấu hổ sao? Không biết ‘kính già yêu trẻ’ viết như thế nào sao? Vậy để ta dạy ngươi một khóa nhé.” Mặc Viên khinh bỉ.
“Ngươi, tiện nhân dám mắng ta…. Hồ ly tinh chuyên đi quyến rũ nam nhân như ngươi… thứ có mẹ sinh nhưng không có mẹ dạy như ngươi thì có tư cách gì mà lên mặt với ta!!!” Liễu Như Yên bị nàng nói như vậy, tức đến đỏ mặt.
Nàng ta từ nhỏ được yêu chiều mà lớn, chưa bao giờ chịu nhục nhã như vậy. Tiện nhân đó là thứ gì mà dám nói nàng như vậy chứ????
Mặc Viên nghe nàng ta nói xong phượng mâu toát ra hàn ý kinh người, nàng di chuyển, chớp mắt đã đứng sát Liễu Như Yên tay bóp lấy cổ nàng ta khẽ dùng lực, mặc cho nàng ta giãy dụa âm trầm nói: “Ngươi… Ta không cần biết ngươi nói ta thế nào nhưng tốt nhất không nên đụng chạm đến mẫu thân của ta… Bởi vì… ngươi không xứng!!! Bằng không… Ta không chắc là ta sẽ làm gì đâu… Nhớ lấy!!!”
Nói xong kéo lão nhân gia đi mất để lại Liễu Như Yên vẫn chưa hết kinh hãi ngã ngồi ở đó.
Liễu Như Yên sau khi hoàn hồn trong mắt hiện lên ngoan độc. Tiện nhân nhà ngươi cứ đợi đó! Thù này ta nhất định sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi.