Lại qua một lúc sau ba chén trà hoa cúc cam thảo thơm phức đã hoàn thành. Bạch Nhất Quân nhìn trà thắc mắc:
“Sao lại là ba chén?”
“Một chén cho Kim Huyền.” Mặc Viên chăm chú dọn dẹp, không để ý trả lời.
“Kim Huyền? Kim đế?”
“Đúng vậy!”
Bạch Nhất Quân đen mặt, nàng và hắn ta đã thân thiết tới mức độ được gọi cả tục danh của hoàng đế rồi cơ đấy!!! Rồi còn pha trà nữa!!!! Hừ!!!
Mặc Viên thấy hắn bỗng nhiên im lặng, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy mặt ai đó hằm hằm khó chịu và cả… hình như nàng ngửi thấy mùi chua chua… Haha… Không phải chứ???
“Sao vậy?” Mặc Viên nín cười đưa tay vuốt vuốt chân mày đang nhíu chặt của hắn.
Bạch Nhất Quân cầm tay Mặc Viên kéo một phát khiến nàng nhào vào lòng hắn, ôm chặt nàng, hắn trừng mắt: “Nàng còn dám hỏi?”
“Ghen sao?” Rốt cuộc Mặc Viên cũng cười thành tiếng.
“Đúng vậy!!!!” Giọng nói mười phần hờn dỗi.
Mặc Viên thấy hắn thản nhiên thừa nhận như vậy có chút cạn lời… Ừm… con người này… khá thẳng thắn…. Bất quá nàng thích!
“Không như ngươi nghĩ đâu! Tại vì ta gây chút chuyện nên đi bồi tội thôi!” Nàng xoa xoa hai má hắn.
“Chuyện gì?”
“Ừm… Nói sao nhỉ? Chuyện là mấy hôm trước ta có vặt trụi hồ sen của hắn…” Mặc Viên nhìn xa xăm.
Bạch Nhất Quân: “….”
Được rồi… Thê tử nhà hắn không chỉ giá trị bạo lực khá cao mà khả năng phá hoại cũng có chút lớn nữa….
“Nhưng tại sao nàng dám gọi tục danh của hắn như vậy? Sẽ phạm thượng!”
“Ờm… Đây là một câu chuyện khá dài.” Mặc Viên đảo đảo mắt, nhớ lại cái vụ lập hậu liền thấy chột dạ.
Bạch Nhất Quân nhìn biểu tình muốn đánh trống lãng của nàng, híp mắt nguy hiểm nói: “Ồ…. Vậy nàng cứ từ từ kể, ta sẽ nghe!”
Mặc Viên mí mắt co giật liên hồi: “…..”
Nàng bây giờ thực muốn bỏ của chạy lấy người nhưng trớ trêu thay nàng đang bị hắn ôm, mọc cánh cũng không thoát nổi…. Ahuhu… Ôi cái số của tui…. Thật bi ai…
Chạy trời không khỏi nắng, Mặc Viên đành nhận mệnh kể lại cho hắn nghe. Và như đã dự đoán sau khi biết chuyện vẻ mặt Bạch Nhất Quân so với đáy nồi còn muốn đen hơn vạn lần.
“Nhất Quân… Ngươi không sao chứ?” Mặc Viên chọc chọc vào người hắn.
“Nàng nói thử xem.” Bạch Nhất Quân nghiến răng nhìn nàng.
“Đâu phải tại ta đâu!!!” Măc Viên tội nghiệp nói.
Nhìn nàng như vậy Bạch Nhất Quân liền mềm lòng, xoa xoa hai má phúng phính của nàng: “Được rồi, ta không sao, chỉ là sau này cách xa hắn ta một chút.”
“Biết rồi!” Nàng vui vẻ nháy mắt với hắn, rồi lại nhìn chén trà: “Vậy cái này tính sao?”
“Vứt đi! Còn không thì ta sẽ uống!” Bạch Nhất Quân kiên quyết nói.
Muốn đem đồ thê tử hắn nấu cho nam nhân khác mà tên đó lại còn đang muốn đào góc tường nhà hắn? Mơ đi!!!!
Mặc Viên: “…”
Khụ… Khụ… Được rồi! Nàng vẫn là không nên chọc giận hủ giấm này thêm nữa, nếu không cả thế giới sẽ có nguy cơ chìm trong biển giấm mất thôi…