Đúng là biết đường có khác, Lưu Bạch dẫn Lục Nhi vèo một cái đã đến. Hôm nay quả thật là có hội chợ, vô cùng đông vui. Lưu Bạch dẫn Lục Nhi đi vài lối trong của hội chợ, rất đông học sinh của trường cũng đang ở đấy. Công nhận là Lưu Bạch quen biết rộng. Hầu như mọi người ở đây hắn đều quen. Bằng chứng là đi qua ai cũng vẫy tay với hắn, nhiều lúc còn có mấy cô gái đến thoải mái hôn chụt vào má hắn một cái làm Lục Nhi không khỏi giật mình. Tuy vậy Lưu Bạch cũng khá tinh ý nên tốt bụng giải thích:
- Mấy cô gái đó đều là gái Tây mới đến đây nên vẫn quen như bên đó. Là cách thể hiện tình cảm đó mà!
Nhưng trong đầu Lục Nhi lại nghĩ:“ Lưu Bạch là tên công tử nhà giàu, dù có dịu dàng với đám trẻ ở cô nhi viện đến đâu đi chăng nữa thì hắn vẫn không thể lột được cái tính ăn chơi di truyền của hắn” Thấy cô nhìn hắn với ánh mắt kì dị, Lưu Bạch khẽ cười rồi nhanh tay kéo Lục Nhi về khu ăn uống. Nói đến ăn thì cô cảm thấy hưng phấn lạ thường, vậy là cũng tình nguyện đi theo Lưu Bạch. Hôm nay là hội chợ nên đồ ăn rẻ, ngon lại nhiều nữa.Thế là theo giao ước, Lục Nhi phải đi theo Lưu Bạch và trả tiền đồ ăn. Tuy không đắt nhưng với cái bụng “ không đáy” của Lưu Bạch thì cũng giống như gọi ít món nhưng lại toàn món đắt tiền vậy. Thấy hầu bao của Lục Nhi bị rút dần rút mòn, Lưu Bạch khoái chí cười hớn hở. Đến lúc này Lục Nhi mới nhận ra mưu đồ của tên xấu xa này. Cô muốn bùng nhưng lại bị phát hiện, vậy là đành “ khóc không ra nước mắt” nhìn Lưu Bạch. Trong khi Lục Nhi nhìn Lưu Bạch với ánh mắt ai oán thì cách đó không xa là Long Vạn Thành. Long thiếu gia lại được dịp như cá gặp nước với mấy cô chân dài, uốn éo đi lại. Hắn đang cười thì nghe thấy mấy cô gái bên cạnh xì xào:
- Đó, thấy chưa? Hình như là cặp đồng tính ấy!
- Đâu? Ừ nhề. Bạn bè không thể thân như vậy được.
Nghe nói không đầu không đuôi vậy, Vạn Thành có chút hiếu kì. Vậy là hắn xoay người ra xem trò vui, ai ngờ đập ngay vào mắt là cảnh Lục Nhi đang đứng cạnh Lưu Bạch vui vẻ ăn uống. Vạn Thành ngớ người, mãi sau mới hoàn hồn, miệng khẽ cười bấm ngay điện thoại gọi cho Thiên Hàn. Đầu dây bên kia uể oải nhấc máy:
- Gì vậy?
- Cậu đang ở đâu đấy?
- Nhà.
- Cậu có ở cùng Lục Quân không?
- Tớ ở nhà, Lục Quân ở KTX.Sao vậy?
- Tớ thấy Lục Quân đang đi hội chợ với Lưu Bạch đây.
- Cái gì? Hội chợ?
- Phải. Cậu còn không mau đến mà xem. Hội chợ...
Vạn Thành chưa nói hết câu, đầu dây bên kia đã dập một cách không thương tiếc làm Long thiếu gia dở khóc dở cười. Sau khi kết thúc với Vạn Thành, Thiên Hàn liền bấm máy gọi ngay cho Lục Nhi. Bên kia vừa nhấc máy, hắn đã hỏi ngay:
- Em đang ở đâu đấy?
- À tôi... Tôi đang ở KTX.
- Thật sao?
- Thật... thật mà - Cô ấp úng.
- Vậy mà tên Tiểu Thành dám bảo nhìn thấy em ở hội chợ. Hôm nay phải cho hắn biết tay mới được.
- Anh... anh nói sao? Vạn Thành? Tôi...
- Em làm sao?
- Anh định làm gì Vạn Thành?
- Xử lí!
Nghe từ “xử lí” của hắn có vẻ nguy hiểm, Lục Nhi liền nói:
- Thực ra thì... tôi đang ở hội chợ với Lưu Bạch.
- Tôi biết! Sao em nói dối tôi?
- Là vì... tôi sợ anh sẽ ... sẽ ghen khi tôi đi chơi với Lưu Bạch.
- Tôi... mà phải ghen sao?
- Không ghen thì tôi đi đâu kệ tôi.
- Em nói nhiều quá! Nói lí do.
- Là do anh không ở đây nên tôi mới phải đi với hắn đó chứ - Cô oan ức nói.
- Em có thể gọi tôi về.
- Tôi không muốn làm phiền anh.
- Được rồi. Em chuẩn bị, 10" sau đứng trước cổng hội chợ, hiểu chưa?
Vừa nói xong hắn liền dập máy. Tên biến thái này có cần phải dữ dằn vậy không hả? Thật là đáng ghét quá đi! Tuy nghĩ vậy nhưng cô cũng thấy vui vì hắn... ghen. Hắn ghen đấy! Kawai =] Vừa nghĩ cô vừa tủm tỉm cười, lúc hoàn hồn mới nhận ra đã đến cổng từ bao giờ. Đến cổng thì cô mới sực nhớ là... cô quên chưa bảo Lưu Bạch!
< To be continued>