Tối nay là buổi tối cuối cùng ở lại nhà nên Lục Nhi quấn lấy bố mẹ không rời. Cô đòi ngủ chung nhưng bị bố mẹ gạt phắt đi, đành ôm một bụng ấm ức vào giường. Vừa đặt người xuống giường, đang tính mở truyện ngôn tình offline đọc thì điện thoại rung lên một cái. Cô lười biếng cầm điện thoại lên. Ách, lại là “ Thiên Hàn soái ca“. Đã nhớ là phải đổi tên đi, vậy mà cô lại quên mất không đổi. Tí nữa nhớ phải đổi mới được. { Có khi ai đó cố tình giữ lại ý chứ????} Vừa bấm nút nghe, cô đã nghe thấy giọng nói bá đạo quen thuộc:
- Tôi để quên sợi dây chuyền ở nhà cô rồi. Bây giờ cô mau đi tìm đi. Bao giờ tìm được gọi ngay cho tôi. Không tìm được thì bảo hiệu trưởng cũ của cô xác định nhận lại cô đi.
Không để cô có cơ hội trả lời, hắn dập luôn máy. Lục Nhi sau khi máu đã lên đến não, kịp hiểu ra vấn đề rằng hắn vừa “ nhờ vả “ cô thì hắn đã dập máy. Cô chỉ biết ú ớ nhìn vào điện thoại, tuy ấm ức trong lòng nhưng cũng đành chịu, đành phải sang phòng hắn ở tìm dây chuyền. Theo trí nhớ của cô thì đó là một sợi dây chuyền mỏng, trên đó có mặt hình trái tim bằng đá hồng ngọc. Nhìn kiểu dáng thì là của con gái, nhưng sao hắn lại trân trọng vậy? Cô mới chỉ được nhìn có 2 lần là lúc hắn để quên trên bàn nên cũng không thể nhớ chi tiết được. Vậy là cô bắt đầu quá trình “mò dây đáy phòng” cho hắn. Cô gần như lục tung căn phòng lên rồi mà vẫn không thấy. Nghe bên phòng có tiếng động, bố Lâm gõ cửa phòng hỏi:
- Tiểu bạch yêu, có chuyện gì vậy?
Cô nói với giọng vội vàng:
- Bố có thấy sợi dây chuyền có mặt đá hình trái tim đâu không? Con đang tìm nó.
Bố Lâm chau mày nghĩ khoảng 5 giây rồi võ tay, cười nói:
- Mẹ con, mẹ con có nhặt được sợi dây đó.
- Vậy ạ? - Giọng cô trở nên vui mừng, mau lẹ chạy xuống phòng khách.
Lúc này mẹ Lâm đang trò chuyện với Tử Danh { Vũ Phúc ngủ lăn ra rồi????} Cô bám lấy tay mẹ, hỏi:
- Mẹ, sợi dây chuyền mẹ nhặt được đâu?
- Sợi dây? Cái này à? - Vừa nói mẹ Lâm vừa rút một sợi dây từ túi quần ra - Mẹ vừa nhặt được đấy. Của cậu kia à?
- Vâng, của Thiên Hàn. Vừa nãy không tìm được, cậu ấy đã điện cho con.
Cô vui vẻ huýt sáo, cầm điện thoại bấm “Thiên Hàn soái ca“. Vừa nghe tiếng nhấc máy, cô đã cướp lời nói trước:
- Tôi tìm được rồi. Mai tôi sẽ mang cho anh.
Bên đầu dây bên kia là một giọng nói trầm ấm khá lạ:
- Cô bé, cô tên là gì?
Cô xem lại số, đúng là hắn.Vậy còn tiếng nói khác lạ kia ở đâu ra? Cô ngập ngừng hỏi lại:
- Cho hỏi đây có phải là số của Thiên Hàn không?
- Phải.
- Vậy cậu ta đâu? Tôi muốn gặp cậu ta. À mà thôi không cần đâu, anh cứ bảo với cậu ta là tôi đã tìm được dây chuyền. Tạm...
Cô còn chưa dứt câu “ Tạm biệt” đã bị đối phương cắt lời:
- Cô mau đến vác xác nó về đi. Bây giờ nó say quá rồi, không thể về được nữa. Tôi lại có công việc phải đi ngay bây giờ. Nhờ cô, nó ở quán M phố R, đến ngay nhé. Chào.
Nói xong đối phương dập máy luôn làm cô dở khóc dở cười nhìn điện thoại.Tên biến thái này, vừa nãy còn quát ầm lên bắt cô làm theo lời hắn mà giờ đã say mèm ra rồi.Thật mất thể diện quá mà! Cô suy nghĩ xem có nên đi không thì sợi dây chuyền dường như lóe lên 1 ánh sáng nhạt, cô ngạc nhiên nhìn lại. Và cuối cùng cô cũng quyết định đi đến quán M. Mẹ Lâm thấy trời tối mà cô còn ra ngoài, vừa hỏi:“ Tối rồi...” thì cô đã ngắt lời mà không quay đầu lại:“ Con đến nhà Lạc Vũ có việc” { Lạc Vũ là bạn thân của Lục Nhi khi cô còn học ở quê. Lúc Lục Nhi chuyển lên thành phố, Lạc Vũ đã khóc suốt 3 ngày????}
> Tại quán M <
Vừa dập máy, Tuấn Vương đã tinh nghịch nói:
- Cô ấy đến đây là cô ấy yêu cậu. Cứ chờ tôi thử nghiệm cho mà xem.
Thiên Hàn khẽ liếc Tuấn Vương, tuy miệng luôn nói:“ Quá nhạt, quá nhàm” nhưng trong lòng luôn cầu mong Lục Nhi đến. Điều nay vô cùng quan trọng, chứng minh trong lòng cô có hắn hay không. Cô nhất định phải đến đấy, Lâm Lục Nhi...
< To be continued>