Ngày phẫu thuật rồi cũng đã tới. Thiên Hàn tối hôm qua ngủ gục bên cạnh bà, sớm hôm nay đã tỉnh dậy từ lâu. Đường chủ tịch nằm trên xe đẩy, hai tay nắm chặt lấy tay của Đường Thiên Hàn và Đường tổng. Thiên Hàn thì bộc lộ rõ hơn sự lo lắng, nhưng hắn vẫn cố nặn ra nụ cười để Đường chủ tịch yên tâm. Còn Đường tổng tuy trên mặt giữ được vẻ bình tĩnh như mọi ngày nhưng ánh mắt lại không che được sự phiền muộn. Lúc Đường chủ tịch vào phòng phẫu thuật là lúc 8:15' sáng. Cả Vạn Thành, Thám Nhan lẫn Lục Nhi đều tập trung đầy đủ bên ngoài phòng chờ. Thiên Hàn mất bình tĩnh dựa người vào ghế một tí rồi lại đứng dậy, đi lại trước hành lang. Thám Nhan cũng mệt mỏi dựa vào thành ghế, muốn đứng dậy khuyên Thiên Hàn, nhưng cũng không còn sức mà nói. Cậu mệt vì tối qua nghe tin Đường chủ tịch vào viện, Thám Nhan đã gọi điện cho Vạn Thành nhưng hắn không bắt máy.Vì vậy nên cậu đã đi vào từng quán bar để lùng sục tên bạn “bất trị” này. Hai người cũng không nghỉ ngơi mà lao ngay đến bệnh viện, lúc đến cũng là 8h sáng rồi. Lục Nhi tuy cũng mệt nhưng cô vẫn đứng dậy, kéo tay Thiên Hàn, ý bảo hắn ngồi xuống.Nhưng hắn cứ ngồi được 5' là lại đứng lên, đi vòng quanh hành lang. Đường tổng tuy không nói ra thành lời nhưng qua ánh mắt phức tạp của ông, ai cũng có thể hiểu được.
*****????*****
Đến hơn 9h, Thương Đình Lan có mặt tại bệnh viện. Hôm nay cô không mặc những bộ váy nhiều màu nổi bật nữa mà mặc bộ quần áo màu xám. Cô chào hỏi tất cả mọi người, rồi quay sang chỗ Đường tổng:
- Chào bác.Cháu là Thương Đình Lan, là bạn gái hiện tại của Thiên Hàn ạ.
Đường Thanh Duy cũng cười lại nhưng giọng nói ẩn hiện sự không vui:
- Bạn gái? Chào cháu.
Nói rồi xoay người rời đi, không dặn dò hay nói một câu thừa thãi nào nữa. Thương Đình Lan cũng phản ứng rất nhanh, cô nhận ra được sự lạnh lùng của ông Đường nên lúc ông đi, cô cúi người xuống, lễ phép nói:
- Cháu chào bác.
Thấy Thiên Hàn biếng nhác dựa vào thành ghế, Đình Lan tiến lại gần, ngồi xuống, nắm lấy tay áo hắn, nhẹ nhàng nói:
- Anh không ăn uống gì sao? Sao lại bơ phờ thế này? Anh phải ăn mới có sức chăm bà chứ.
- Tôi không muốn ăn.Ai nói em biết mà đến đây?
- À, Lục Quân bảo em đến chăm anh và thăm Đường chủ tịch.
- Lục Quân? - Ánh mắt hắn đáo về phía Lục Nhi.
- À... thì... cô ấy là bạn gái cậu, phải biết chứ! - Thấy bị hắn “chiếu tướng”, cô lúng túng đáp.
Hắn tuy không nói gì nữa nhưng ánh mắt lạnh lùng vẫn “chiếu tướng” Lục Nhi. Cô đành phải ra ngoài hít thở không khí trong lành. Cô nằm xuống bãi cỏ, đang nhắm mắt vào thì nghe có tiếng nói bên cạnh:
- Cậu mệt sao?
Cô mở mắt ra, quay sang nơi phát ra tiếng nói thì thấy Thám Nhan đã nằm bên cạnh từ bao giờ.Cô cười nhạt:
- Hơi mệt thôi.Đêm qua thức trắng mà.
- Ừ. Ai cũng mệt, nhất là Thiên Hàn.
- Cậu ta cũng mấy đêm thức trắng chăm Đường chủ tịch mà.
- Đường thiếu chưa bao giờ như thế đâu - Dứt câu, Thám Nhan khẽ cười.
- Cậu ta quý Đường chủ tịch lắm à?
- Đường chủ tịch chính là người mà Thiên Hàn yêu thương và sợ mất nhất đấy.
- Mẹ cậu ta mất lâu rồi sao? - Câu nói của Thám Nhan như gợi thêm đường cho sự tò mò của cô.
- Tính đến bây giờ là gần 6 năm rồi.
- Đường phu nhân vì sao mà mất?
- Tai nạn.Cảnh sát cũng kết luận vậy nhưng cậu ấy lại khẳng định không phải vậy và liên tục đi tìm nhân chứng vật chứng hôm diễn ra tai nạn. Hình như là ở vùng Liên Xương thì phải.
- Liên Xương sao?
< To be continued>