“Quy tắc bàn tay phải xác định chiều dòng điện cảm ứng trong một dây dẫn chuyển động trong một từ trường là nắm bàn tay phải rồi đặt sao cho bốn ngón tay hướng theo………” Thầy giáo Vật lí đã hói nửa đầu đang hoa chân múa tay giảng bài trên bục giảng, truyền tải tri thức đến bọn cậu – những học sinh đang bị không khí oi nồng của mùa hè khiến cho mơ màng buồn ngủ. Thỉnh thoảng còn có âm thanh của xe cộ gần đó truyền tới, cả tiếng reo hò đột nhiên vang lên của những cô, cậu bạn học thể dục… Tuy nhiên, tất cả đều không lọt vào tai Lăng Ngọc Phi. Tay trái cậu chống cằm, tay phải cầm bút, mắt nhìn chằm chằm vào sách Vật lí, phía trên lại hiện ra những chữ trong tin nhắn mà cậu nhận được sáng nay: Tôi nghĩ đến cậu thì cao trào! Số điện thoại không hiện tên, thời gian gửi là 00:30. Khi đó, cậu bi thảm cười một tiếng, ai mà lại gửi nhầm cái tin nhắn loại này cơ chứ! Lúc đánh răng, cậu nhịn cười đến mức suýt chút nữa là đâm cả cái bàn chải vào cổ họng. Xuất phát từ chủ nghĩa tinh thần nhân đạo, cậu nhịn đau, bỏ ra một mao tiền tin nhắn, trả lời người gửi —- Cậu bạn or cô bạn, gửi nhầm người rồi (cười trộm), ngại quá!
Tin nhắn gửi xong, cậu cười gập cả người, nghĩ một lúc, liền quyết định chụp lại màn hình gửi cho đám bạn xem, mua vui cho quần chúng nhân dân lao động vất vả.
Tỉ mỉ xóa số điện thoại, gửi ảnh lên, nhấn chữ, send đi xong, cậu rời nhóm, tiện tay vất điện thoại trên bàn đi ăn sáng. Mẹ cậu còn hỏi có phải tối qua mơ nhặt được vàng hay không mà cười tươi thế. Thế nhưng, lúc trước khi ra khỏi cửa, cậu mở máy muốn xem tin nhắn của bạn bè một chút thì nụ cười đó nháy mắt liền biến sạch. Bởi vì, tin nhắn mới được gửi tới là: Tôi là nam, cũng không gửi nhầm, cậu là Lăng Ngọc Phi!
……… Cậu cuối cùng đã được thể nghiệm cái cảm giác có một vạn con lạc đà (1) chạy qua ruột gan, dọa cậu đến mức bản thân đã đến trường như nào cũng không hay biết, cho tới lúc này, hồn cũng vẫn chưa về hết……
Là đùa dai sao? Cậu xuất thần ngồi vẽ vòng tròn lên sách, hay là có gay ẩn núp bên cạnh mình? Đồng thời có cảm giác với mình? Nghĩ vậy, cậu liền nhìn quanh một vòng. Có thể do động tác quá lộ liễu, đám bạn bình thường vẫn chơi với cậu đều chú ý hết, do đó, cậu cứ thế mà đối diện với từng đường nhìn của bọn họ, có người còn cười với cậu một cái thật tươi, cậu chau mày, cười nhạt đáp lại tên anh em kia.
Cậu quay đầu, ngồi thẳng người, hai tay vò đầu, khe khẽ a một tiếng. Bây giờ, cậu cảm thấy mỗi người bọn họ đều đáng nghi, mỗi một ánh mắt đều tràn đầy ám chỉ!
Không! Không! Đây rất có thể chỉ là một trò đùa dai! Cậu nghiêm mặt, về nhà trực tiếp gọi điện hỏi là được rồi, bây giờ không nên xoắn xuýt mấy chuyện có thật hay không này! Cậu vỗ vỗ mặt mình hai cái, quyết định hoàn hồn lại nghe giảng.
….. Nhưng mà bạn cùng bàn cứ nhìn cậu là sao! Chẳng lẽ là cậu ta!? Đúng rồi! Bình thường tiếp xúc với cậu ta là nhiều nhất! Cậu ta, cậu ta lẽ nào đối với cậu lâu ngày sinh tình! Thế nhưng…… Thế nhưng cậu ta vừa không 180cm+, vừa không 18+, vừa mặt không đẹp, cơ thể lại càng không, cậu không có cảm giác với cậu ta nha! Phải làm sao đây? Cậu nên xử lí chuyện thầm mến không kết quả này sao đây!
Lăng Ngọc Phi cứng người quay sang, chống lại ánh mắt của bạn cùng bàn
“…. Cậu hôm nay phát bệnh à? Hết đập đầu rồi lại tát má?” Bạn cùng bàn đột nhiên sáp lại hỏi.
“Két…… Rầm……..”
Lăng Ngọc Phi vốn trong lòng không yên, lại bị hành động của cậu ta đột ngột dọa sợ, vô thức ngả ra sau, kết quả ghế trượt theo sàn nhà, phát ra âm thanh chói tai, cả người ngã ra nền.
“Ha ha….” Nhất thời, cả phòng học đều là tiếng cười khe khẽ. Mà tên cùng bàn là tên cười rõ nhất.
Lúc Lăng Ngọc Phi đối diện với vẻ mặt đen xì của thầy giáo Vật lí bò lên, thật đúng là muốn giết luôn cậu luôn.
“…. Xin lỗi, không nhịn được.” Chờ cậu dọn xong chỗ ngồi, bạn cùng bàn mới ghé đầu qua nói nhỏ. Lăng Ngọc Phi trợn mắt nhìn, có nên kéo cái khóe miệng đang nhếch lên của cậu ta xuống không?!
“Reng reng reng….”
Sau giờ học, do chuyện này mà mấy tên bạn xấu kia ngay lập tức sáp đến chỗ Lăng Ngọc Phi, không hỏi han, không quan tâm, chỉ biết hết sức cười nhạo và châm chọc.
CMN (2)! Đây nhất định là một trò đùa dai! Lại còn hại cậu xấu mặt! Không thể nhịn nữa!
“…….. Có tin tớ lấy ghế đập chết các cậu không hả!” Lăng Ngọc Phi giả bộ lấy ghế.
“Haiz, Lăng Ngọc Phi, sao hôm nay cậu cứ như mất hồn mất vía thế?” Tống Quang xua tay nói. Tống Quang chính là người đã cười với cậu lúc nãy.
Trong lòng Lăng Ngọc Phi lộp độp rơi.
“Đúng thế, từ sáng tới giờ chẳng để ý ai.”
“Ừ, lúc học còn hành xác, tự đánh vào mặt mình.” Bạn cùng bàn Thi Phàm còn chen thêm một câu.
“…… Một tháng sẽ có vài ngày như vậy.” Lăng Ngọc Phi nói xong, liền giơ hai tay bóp cổ Thi Phàm “Còn cậu nữa, nếu không phải cậu tự nhiên dúi cái đầu heo của cậu qua thì tớ có bị dọa đến mức như vậy không?”
Thi Phàm giả bộ ho vài tiếng “Đại hiệp tha mạng!”
Tống Quang cũng tống vào bụng Thi Phàm hai cái.
“Được rồi, chiều mai con trai bên lớp sáu muốn chơi bóng, chỗ cũ giờ cũ, các cậu ai muốn đi để tớ còn tính nhân số đây.” Lương Dương Dật hỏi.
“Tớ.” Lăng Ngọc Phi là người đầu tiên giơ tay, cậu muốn phát tiết hết cái đống bực bội của ngày hôm nay.
“Ai nữa?”
“Tớ thôi, bị ngược đãi sợ rồi!” Thi Phàm lắc đầu.
“Đại Quang thì sao?”
“Thiếu người thì gọi tớ, tớ sao cũng được mà.”
“Ok, tớ đi hỏi những người khác, buổi trưa gửi tin nhắn cho cậu.”
“Ừ.” Tống Quang giơ tay làm một dấu ok.
Tiết sau, Lăng Ngọc Phi đã bình tĩnh lại. Lúc trước cậu hoang mang quá, nhưng chuyện này cũng không tránh được, cho dù chỉ là đùa thì đây vẫn là lần đầu tiên cậu bị quấy rối tình dục mà! À, bị bạn nữ sờ mặt thì không tính! Cậu lắc đầu, quyết định không nghĩ tới cái tin nhắn kia nữa.
Cuối cùng cũng tan học, Lăng Ngọc Phi chưa bao giờ nóng lòng muốn về nhanh như thế. Cậu hùng hục đạp xe, bay về phía chiếc điện thoại. Bởi vì Lăng Ngọc Phi đi học không chú ý nên bị mẹ Lăng cấm mang máy đến trường, lúc đi học, Lăng Ngọc Phi phải để điện thoại ở chỗ mà bà có thể thấy mới được. Tuy nhiên, Lăng Ngọc Phi để điện thoại như nào, khi về điện thoại vẫn nguyên dạng ấy, do đó, cậu hoàn toàn tin tưởng mẹ Lăng.
“Về rồi à.” Nghe thấy tiếng mở cửa, mẹ Lăng chui đầu ra khỏi bếp hỏi.
“Vâng.” Lăng Ngọc Phi phi thẳng vào phòng mình.
Mẹ Lặng ở một bên thắc mắc, con trai bà gần đây tâm tình thay đổi nhanh chóng mặt, sáng nay lúc dậy còn cười toe toét, thế mà ra cửa chớp mắt cái đã như mất hồn, khi về thì lại tràn đầy hưng phấn.
Lăng Ngọc Phi lao thẳng đến chỗ điện thoại, cầm lên ấn số, đáng tiếc cậu chỉ nghe thấy tiếng nhắc nhở không tài nào chấp nhận nổi “Đệt! Cái mẹ gì vậy!” Lăng Ngọc Phi nhất thời nhụt chí, cúp máy, mở nhóm chat lên.
Nhóm chat biểu thị có hơn hai mươi cái thông báo, cậu giật mình, đột nhiên nhớ đến bức ảnh sáng nay up lên.
Zzzz Ý Chân: Anh yêu, sao anh lại up ảnh tin nhắn mật em gửi cho anh lên mạng…” Đây là cô nàng thân với cậu nhất trong lớp – Chu Ý Chân, trong máy cậu có số của cô nàng và đã lưu tên.
+ Kiệt: “Tôi nghĩ đến cậu thì cao trào (tà ác)”
A Mao @+ Kiệt: “+1”
Người vô danh @+ Kiệt: “+2”
Lương Dương yi: “666” (3)
Xảo Thiến: “boy or girl??”
Ta là Tiểu Minh: “Chỉ muốn biết thứ dưới lớp gạch xóa kia là gì (cười trộm)”
….
Bên dưới cũng toàn là tin nhắn góp vui, Lăng Ngọc Phi không thấy có gì hữu dụng, cả người lại càng nhụt chí.
Cậu trả lời một câu “Ai đùa (mỉm cười), tôi mà biết tôi đảm bảo không đánh chết cậu ta (mỉm cười +3)”
Nghĩ một chút, lại thêm “or cô ta” vào sau “cậu ta”.
Sau đó, lại gửi cho số điện thoại kia một cái tin “Đùa thôi?”
Đáng tiếc, cậu ngủ trưa dậy, số điện thoại kia vẫn chưa nhắn lại. Ngược lại, trên mạng, bạn bè lại nhiều thêm vài bình luận.
Đại Quang: “Hẹn đê.” (4)
Thi Phàm: “…. Đây là lí do khiến cậu kì lạ cả ngày hôm nay hả??”
Lương Dương yi @Đại Quang: “Thiếu người, cậu tới đi.”
Đại Quang @Lương Dương yi: “Ok.”
Zzzz Ý Chân @Đại Quang: “Chơi bóng à?”
Đại Quang @Zzzz Ý Chân: “Ừ, muốn tới xem không?”
Tin mới nhất hiển thị xong.
Thật phiền! Không nghĩ nữa! Lăng Ngọc Phi ném điện thoại sang một góc, dậy đi học.
…..
Zzzz Ý Chân: “Mai các cậu chơi bóng với lớp sáu à?”
lyfly: “Ừ (móc mũi), các cậu lại muốn thị gian cơ thể chúng tôi hả?”
Zzzz Ý Chân: “Lớp sáu nhiều trai đẹp, tớ mà không đi thì chính tớ cũng không tha thứ được cho mình!”
lyfly: “Nhớ mang đủ phí vào sân.”
Zzzz Ý Chân: “A…. Lại sắp được thấy nam thần cơ bụng sáu múi của tôi rồi (sắc), mồ hôi chảy trên làn da màu mật ong (sắc), muốn liếm quá (đói)”
[Sắc ở đây là háo sắc]
lyfly: “……. Liêm sỉ đâu hết rồi?”
Đậu Bỉ vừa tham gia nhóm chat:
Thi Phàm: “Cầu cho ông thầy Vật lí hôm nay phát quyển bài tập có đáp án (thương cảm)”
A Mao: “Thi Phàm, cậu quỳ từ giờ đến tối đi.”
Ta là Tiểu Minh: “….. Quỳ cùng (khóc)”
Đại Quang: (ảnh)
Thi Phàm: “Đại Quang, tớ yêu cậu (lệ rơi đầy mặt)”
Ta là Tiểu Minh: “…… Tớ yêu cùng cậu (lệ rơi đầy mặt)”
lyfly: “Từ lúc Lương Dương Dật dụ dỗ được Trần Xảo Thiến, phúc lợi buổi tối mất luôn (khinh bỉ)”
Thi Phàm: “Cậu ấy cứ thế mà bỏ tớ đi mất (khóc), không có cậu ấy tớ biết sống sao a a a.”
“Đừng gọi điện thoại cho tôi.”
Lăng Ngọc Phi đang trò chuyện khí thế, một cái tin nhắn đột ngột hiện ra.
Cậu ngồi bật dậy. Không chút nghĩ ngợi liền trả lời “Cậu là ai?”
“Tôi không muốn nói.”
“Ha ha! Tôi biết ngay là có ai đó đùa giỡn kiểu hạ lưu này mà!”
“Không đùa, cũng không hạ lưu. Mỗi người đều có đối tượng của mình. Tôi chỉ là nói thẳng cho cậu biết mà thôi.”
….. Tưởng tượng….. Đối tượng!!!! Lăng Ngọc Phi cảm thấy cả người mình như rơi xuống hầm phân luôn!
Cậu cắn răng, nhắn trả “Muốn tôi nói một câu vinh hạnh quá à! Thần kinh!”
Đối phương chưa gửi lại.
“Biến thái!!!” Lăng Ngọc Phi lại uất hận mà gửi đi một câu.
“Cậu nghĩ tới ai? Lúc thẩm du.”
“Liên quan gì đến cậu.”
“Cậu có tính hấp dẫn với tôi, tôi cũng không khống chế được mà nhớ tới cậu. Cậu đột nhiên nhảy ra trong đầu tôi, tôi cũng rất khổ não.”
“Nói vậy thì tôi không nên trách cậu?”
“Ngoài cơ thể, tất cả của cậu đều thu hút tôi, nhiều lần đều như vậy, tối qua tôi nhịn không được mới nói với cậu.”
Được, được lắm….. Nhiều lần! Nội tâm Lăng Ngọc Phi chạy qua một loạt “đậu má đậu má đậu má”, nhìn đi nhìn lại tin nhắn mấy lần, vẫn không biết phải ứng xử ra sao với cái tình huống như này.
“Sau khi gửi cho cậu, tôi cũng rất lo lắng, cả đêm qua mất ngủ làm công tác tư tưởng cho bản thân, phản cảm của cậu tôi cũng đã liệu trước rồi.”
Đối phương dừng một chút, lại gửi thêm một tin “Cậu yên tâm, tôi không có ác ý đối với cậu. Chỉ là lúc không khống chế được sẽ nhớ cậu, muốn gần gũi với cậu mà thôi.”
Lăng Ngọc Phi tức giận “Nhỡ cậu không khống chế được cưỡng gian tôi thì sao!”
“…. Tôi không biết có xảy ra chuyện ấy không, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức để không làm cậu bị thương.”
Lông tơ cả người Lăng Ngọc Phi dựng đứng, ngữ khí cũng không dám cứng quá, nhắn lại “Tâm lí cậu có vấn đề sao?”
“Có lẽ.”
Cậu có nên báo cảnh sát không? Cái này đã uy hiếp đến sự an toàn thân thể của cậu chưa? Chú cảnh sát có xử lí loại quấy rối tình dục này không?
“Đùa thôi, tâm lí tôi không có vấn đề. Tôi chỉ không biết làm sao để tiếp xúc với cậu thôi.”
“Tiếp xúc với tôi rất đơn giản! Đến trước mặt tôi giới thiệu là chúng ta sẽ quen nhau ngay! Không thì add QQ, add Wechat, cậu còn có cả số điện thoại của tôi cơ mà. Nhiều cách như vậy, sao cậu lại dùng cái cách này chứ a a a!!” Cậu quả nhiên không thể hiểu được cách tư duy của biến thái, mệt mỏi quá!
“Tôi chỉ nghĩ được cách này.”
…….. Có cảm giác câu chuyện thật bế tắc, đau đầu!!
Cậu hít sâu một hơi, quyết định tốc chiến tốc thắng “Chỉ cần sau này cậu không thế nữa thì tôi có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra, cũng sẽ không đi tìm cậu.”
“Tôi lại hy vọng cậu nhớ kĩ tất cả những chuyện xảy ra giữa chúng ta. Như tôi nhớ, tôi đã gặp cậu ở đâu, lúc đó đang làm gì, và từng câu tôi đã nói.”
“………. Rốt cuộc tôi có gì tốt mà khiến cậu nhớ thương như thế a a a a a, tôi sửa hết!”
Lăng Ngọc Phi giang tay giang chân ngã ra giường. Nhìn tin nhắn có thể thấy cậu ta có tiếp xúc với mình ngoài đời, nhưng không thân, có lẽ là đã từng chào hỏi một hai câu.
Cậu vùi đầu vào trong gối, người như vậy trong cuộc sống của cậu nhiều lắm, bạn cùng lớp này, bạn của bạn này, bạn của bạn của bạn này, còn chơi bóng, đánh bài, hát karaoke, v.v. cũng không thiếu người tụ tập, hoàn toàn không có đầu mối gì.
“Ngọc Phi, sao còn chưa ngủ?” Mẹ Lăng gõ cửa phòng cậu “12 giờ rồi đấy!”
“Vâng ạ, con ngủ đây.” Cậu đáp. Thế mà đã muộn như vậy rồi, cậu sờ sờ điện thoại, người kia lại gửi tới hai tin nhắn.
“Tôi cũng không biết, cứ thế mà nhìn cậu. Chờ lúc tôi phát hiện ra thì cậu đã xuất hiện trong đầu tôi lúc tôi cao trào rồi.”
“Tôi lại vừa cứng.”
…. Ngày hôm nay chịu nhiều kích thích thật…….
Tay Lăng Ngọc Phi để trên bàn phím nhưng không gõ được ra một câu. Cuối cùng đơn giản đe dọa một câu “Tùy cậu, chờ tôi tìm ra cậu, cậu cứ xác định (đao)”
Tắt tin nhắn, thì thấy chatroom hiện ra.
Thi Phàm: “Cuối cùng cũng viết xong (hưởng thụ)”
Đại Quang: “Tuốt nhanh nhanh rồi đi ngủ đi (tạm biệt)”
A Mao: “Chúc một đêm mộng xuân (tạm biệt)”
Ta là Tiểu Minh: “(ngủ)”
Lăng Ngọc Phi tức giận gửi một câu vô cảm.
Ngủ!
Chú thích:Lạc đà: 草泥马, đồng âm với 操你妈, tức là ĐMM. Cảm giác có một vạn con lạc đà chạy qua là hình ảnh nói ẩn cho việc trong lòng rối bời, đủ loại cảm xúc, khó nói lên lờiNguyên văn là MLGB: Make Life Get Better, hoặc trong tiếng Trung thì nó còn dùng để chửi người, vì MLGB còn có thể phiên thành make love, good bye, ý chỉ những người làm xong rồi chạy, một nghĩa nữa là 妈了个逼, là một tiếng chửi kiểu đệm thêm chữ “mẹ” vào nhưng cũng giống như Việt Nam mình đọc chại âm một số từ chửi bậy như đậu má, v…v…, họ dùng từ này khi không muốn chửi trực tiếp, giống như “ngọa tào” hay “ta đi” có nghĩa là ĐM vậy.666: mang ý cảm thán, kiểu lợi hại thật, giỏi thật, có lúc là khen, cũng có lúc mang ý trêu trọc, ai nghe Mãn Hán nhiều sẽ biết giai nhà Mãn Hán khá thích dùng cách nói này, đặc biệt là Thất Dạ công tử ?Hẹn đê: Nguyên bản là 约吗, xuất hiện trên mạng TQ từ năm 2014, lúc đầu chỉ mang nghĩa đơn giản là hẹn hò không, nhưng sau này thì lại từ từ biến chất. Hiện nay TQ có app 约吗, giống như một app tình yêu, chúng ta có thể tìm những người phù hợp với tiêu chuẩn của mình trên đó xong nói chuyện, yêu đương. Ngoài ra, nếu xét trên phương diện ngôn ngữ mạng thì nó còn có nghĩa là gặp mặt, hẹn hò, và được dùng nhiều nhất là ý thuê phòng không, làm tình không, giống như tìm tình một đêm.