"Hắn gọi châm bạc của mình là "Độ Ách". Cái tên này đến từ "Kinh Linh Xu" của núi Bão Trần, nó thật hay nhưng lại quá đỗi mỉa mai."
Chương 50: Hồng nhan bạc phận (tam)
Châm bạc độ mạch kéo dài suốt hai năm, Dụ gia vẫn không thể tìm ra vị trí của huyết trớ trong cơ thể Tạ Tầm Vi. Dụ phu nhân càng ngày càng sốt ruột, cuối cùng bà ta phát hiện ra trong trận vây quét núi Bão Trần, Dụ gia đã tổn thất hơn phân nửa tinh nhuệ nhưng lại không thu hoạch được gì. Không ai có thể sử dụng được tim hoa sen sáu cánh moi từ lồng ngực Bách Lý Quyết Minh ra, ngọn lửa mãi không tắt trên cánh hoa khiến bọn họ không thể nào chạm vào nó được. Nơi nào có tim hoa sen sáu cánh đi qua, nơi đó không khí nóng bừng, cỏ cây cháy khô. Tiên môn chỉ đành chọn cách phong ấn nó ở tầng ngục thứ mười tám tại núi Thiên Đô, chờ tương lai tìm cách sử dụng nó sau.
Mà Tạ Tầm Vi thân mang chú trớ, không ai có thể lấy nguyên âm của nàng. Lời nguyền của Sở Chí Thiện đến nay vẫn chưa giải được, hầu như ngày nào cũng ở lì trong Tất Kim thuỷ tạ bế quan, áp chế lời nguyền lửa cháy trên tay phải, thi thể khiêng ra khỏi thuỷ tạ nhiều gấp đôi ngày xưa.
"Hay cho tên Bách Lý Quyết Minh này!" Dụ phu nhân nghiến răng nghiến lợi.
Con cái không nên thân, mà tuổi tác bà ta lại càng ngày càng già đi, xử lý công việc chậm chạp hơn trước rất nhiều, lực bất tòng tâm, thế lực của Dụ gia đang suy yếu. Tên nhóc Mục gia nhìn thì có vẻ lầm lì ít nói, song thủ đoạn lại kinh thiên động địa. Một năm qua việc rèn đúc của Mục gia có xu thế ngầm lấn át Dụ gia, thiết khí[1] của Dụ gia khi xưa lũng đoạn đao tiên môn thế nhưng lại đánh mất thị trường ở Tầm Châu.
[1] Thiết khí: vũ khí làm bằng sắt.
*Lũng đoạn: tập trung vào trong tay mình mọi đặc quyền để từ đó khống chế và kiểm soát hoạt động sản xuất hoặc kinh doanh.
Nhất định phải tìm ra biện pháp tốt hơn, dường như bà ta có manh mối nên triệu y môn tới, "Tạm thời không cần dùng châm với Tạ Tầm Vi nữa, bảo nó điều dưỡng cơ thể cho tốt đi."
Y môn gật đầu, "Vâng."
Trong bóng tối chỗ góc tường, có một cái bóng im lặng dán vào khe hở lùi ra ngoài. Bầu trời âm u, không có mặt trời, sắc trời trắng bệch ảm đạm. Nó theo bóng nha hoàn và tiểu tư đang đi qua cửa thính đường, sau đó lách dưới bóng của núi giả và cây hoa tươi tốt rồi đi qua dưới mái hiên rộng, bay vào Tĩnh Viên như một con quạ sà vào trong ngôi mộ, trở về bên chân Tạ Tầm Vi.
Quỷ ảnh không có thân xác, không thể mở miệng nói chuyện nên uốn éo thân mình trên mặt đất, bò theo một quỹ đạo ngoằn ngoèo như rắn tạo thành chữ. Tạ Tầm Vi xem xong hạ mắt nói: "Tai họa mới sắp tới rồi."
Mấy cái bóng nhao nhao vùng dậy như bầy ong vỡ tổ, sống lưng cong như lưỡi đao. Tạ Tầm Vi nhỏ máu xuống mặt đất, máu ngấm vào bóng đen.
Máu thuần âm thích hợp tu luyện hơn máu người bình thường, đạo hạnh quỷ hầu hắn nuôi tăng lên rất nhanh, Sơ Nhất, Sơ Nhị và Sơ Tam đều không còn sợ ánh mặt trời nữa. Có lẽ thêm một thời gian nữa, bọn họ có thể sẽ phát triển thành Ác Sát chân chính. Hắn cũng không hoàn toàn ỷ lại vào những quỷ hầu đó, cứ cách bảy ngày hắn phải học châm pháp của châm bạc độ mạch. Hắn thử nghiệm trên cơ thể mình, thu hoạch được khá nhiều về y đạo. Hắn viết lại "Kinh Linh Xu" ngày xưa từng đọc trên núi Bão Trần, dốc lòng tìm hiểu. Còn cả Phong Pháp mà sư tôn dạy hắn, hắn mở lòng bàn tay ra, ngọn gió xoay tròn trong tay hắn, châm bạc được nâng lên chầm chậm chuyển động, ánh bạc lạnh lẽo phát sáng lấp lánh.
Hắn chưa bao giờ dừng tu luyện. Hắn biết chỉ khi trở nên mạnh mẽ thì mới có thể khiến những kẻ đáng chết phải chết, người đáng sống trở về thế gian.
"Này!"
Ngoài cửa sổ bỗng vang lên một tiếng gọi trong trẻo. Tạ Tầm Vi lập tức dừng ngọn gió trong lòng bàn tay lại, yên lặng giấu châm bạc vào chăn bông. Hắn ngước mắt lên, nhìn về phía khung cửa sổ. Hai cái đầu từ khung cửa gỗ thò vào, một nam một nữ, một béo một gầy. Hắn nhận ra bọn họ, là hai đứa con của Dụ phu nhân. Đứa béo tên Dụ Phù Xuân, hơn hắn hai tuổi, đứa gầy thì tên Dụ Thính Thu, lớn hơn hắn vài tháng, tính tình kiêu căng.
"Tầm Vi muội muội." Dụ Phù Xuân dè dặt hỏi, "Bọn ta định lên phố Thập Toàn nghe hí, muội có đi cùng không?"
Hắn lắc đầu.
"Đã bảo huynh đừng có nhiệt tình quá lại thành mặt nóng dán mông lạnh mà. Huynh cứ đòi đến nhưng người ta có thèm quan tâm tới huynh đâu!" Dụ Thính Thu mắng Dụ Phù Xuân.
"Tầm Vi muội muội, đi cùng đi, đã lâu lắm muội không ra ngoài rồi." Dụ Phù Xuân không chịu đi.
Tạ Tầm Vi cúi mặt xuống, chán ghét nhíu mày. Lúc ngẩng lên thì lại đổi sang vẻ mặt ưu sầu, "Đại lang, hai người đi đi. Cơ thể muội yếu, đi không nổi."
"Không sao!" Dụ Phù Xuân vui vẻ trèo vào từ cửa sổ, "Huynh cõng muội."
Ánh mắt nhìn Tạ Tầm Vi của cậu ta sáng lấp lánh, không hề che dấu sự yêu thích của mình. Tạ Tầm Vi biết, lần nào mình rời Tĩnh Viên tới tiền viện, tên này cũng trốn sau cột nhìn trộm hắn. Dụ Phù Xuân thích hắn, ngày nào cũng sai người hầu tặng điểm tâm, tổ yến, thậm chí có lần còn tặng cả ngọc Băng Thiền đáng giá ngàn vàng.
Dụ Phù Xuân tặng bao nhiêu thì hắn ném đi bấy nhiêu, chỉ giữ lại viên ngọc Băng Thiền. Có một lần đổ bánh ngọt bị Dụ Thính Thu bắt gặp, Dụ Thính Thu tức giận nói: "Nếu ngươi không thích thì nói thẳng với ca ca ta là được, sao cứ phải quyến rũ huynh ấy?" Hắn lạnh lùng mỉm cười, phủi vụn bánh ngọt trên tay, quay người bỏ đi.
Bây giờ Dụ Phù Xuân muốn cõng hắn, hắn căm ghét trong lòng, giống như ghét một con côn trùng dính dưới lòng bàn chân.
Dụ Phù Xuân thấy hắn đứng im, đoạn gãi đầu, sau đó lấy khăn tay ra bọc tay lại rồi mới tới cõng hắn, "Tầm Vi muội muội, đừng sợ, lên đi."
Hắn chầm chậm trèo lên lưng Dụ Phù Xuân, bình tĩnh nhìn cái bóng dưới đất, những quỷ hồn không thể nhìn thấy lập tức bay ra đè lên vai cậu ta. Quỷ đè lên lưng, trọng lượng đột nhiên tăng lên, Dụ Phù Xuân ngã sấp xuống như một đống bột nhão.
Mặt Dụ Phù Xuân như đưa đám, hắn nói: "Muội muội hơi nặng, huynh cõng không nổi."
Dụ Thính Thu tức giận: "Sao huynh vô dụng vậy? Cõng không nổi người ta mà còn đòi lấy người ta làm vợ nữa!"
Nàng kéo Tạ Tầm Vi trên lưng Dụ Phù Xuân xuống rồi lôi hắn lên lưng mình. Sức nặng của Tạ Tầm Vi và quỷ hồn cũng không thể đè bẹp cô nàng này, Tạ Tầm Vi lặng lẽ tăng thêm quỷ hồn, tổng cộng mười quỷ hồn chồng chất lên vai, vậy mà Dụ Thính Thu không hề thở hổn hển, không nói lời nào nhanh chân bước ra ngoài.
Tạ Tầm Vi: "..."
Bọn họ lên xe ngựa, một đám đệ tử Dụ gia đông đúc chầm chậm đi theo sau xe. Tạ Tầm Vi biết rõ trong lòng, đám đệ tử này không phải đến để hộ tống đại lang và nhị nương Dụ gia mà là trông coi Tạ Tầm Vi, không cho hắn chạy trốn.
Quán trà phố Thập Toàn, biển người đông đúc, bọn họ nghe hí ở nhã gian tầng hai có tầm nhìn đẹp nhất. Hắn nhìn xuống dưới lầu, chợt nhớ tới sư tôn. Sư tôn nghèo khổ, nếu đông người thì xưa giờ chỉ có thể dẫn hắn chen vào rìa đoàn người. Màn kịch vừa được xướng lên, lại là câu chuyện xưa về một nữ quỷ và thư sinh, nam chính và nữ chính triền miên yêu nhau, thề non hẹn biển trong ngôi miếu đổ nát, sinh ly tử biệt trong đêm gió tuyết bay.
"Giả hết đó, lừa đám con nít các con thôi." Giọng nói của sư tôn văng vẳng bên tai.
Hắn nhịn không được mà rơi lệ, sao lại là giả được chứ? Sư tôn, không phải con và người đã chia cách rồi sao?
Nước mắt của hắn dọa Dụ Phù Xuân sợ hết hồn, Dụ Thính Thu nói hắn đang giả vờ, bảo Dụ Phù Xuân không cần quan tâm. Từ đó về sau Dụ Phù Xuân không đưa hắn đi nghe hí nữa, chỉ ngày ngày gửi điểm tâm và thức ăn đến Tĩnh Viên, ngày nào Tạ Tầm Vi cũng đổ điểm tâm vào hồ nước. Vào mùa đông, khi tuyết rơi dày đặc, Dụ phu nhân đưa Tạ tầm Vi tới đạo tràng Hàn Sơn.
"Cơ thể con bé này quá yếu, ta đưa nó lên núi tu hành, hai huynh muội các con ngoan ngoãn ở nhà đi." Bà nói.
Giữa trời gió tuyết, hắn ngoái đầu trông lại, lông mi dài cong vút bị bông tuyết bao phủ, sau đó hắn xoay người, bước từng bước vào cơn ác mộng dài nhất cuộc đời mình.
Chú trớ sư tôn để lại trên người hắn cần điều kiện phát động, chỉ cần tránh ba bộ phận kia đi, chú trớ sẽ không bộc phát. Dụ phu nhân nắm bắt được lỗ hổng này nên bán quyền động chạm, vuốt ve, ngắm nghía hắn cho đám đàn ông trong tiên môn, đổi được lợi ích và ưu đãi khi buôn bán qua lại.
Ban ngày Dụ phu nhân mời danh kỹ dạy hắn đánh đàn thổi tiêu, ban đêm đàn ông vui vẻ gõ cửa, hắn nâng ly hầu rượu dưới ánh đèn lờ mờ. Những bàn tay thô ráp hoặc mập mạp vô tình cố ý quét qua eo hắn, ánh mắt dâm dục trắng trợn lưu luyến quên cả lối về trên cánh tay trần của hắn. Hắn mười lăm tuổi, vẫn chưa trưởng thành, cơ thể non nớt nằm giữa khoảng nam và nữ. Người người si mê dung mạo diễm lệ của hắn, thậm chí tình nguyện bò rạp dưới chân hắn, xin hắn dùng roi quật lên lưng bọn họ.
Rượu quá ba tuần, tên đàn ông ra giá cao nhất có thể ở lại ban đêm, ôm hắn cùng đi vào giấc ngủ. Dụ phu nhân sợ bọn họ vô ý làm bộc phát chú trớ của Tạ Tầm Vi nên cấm Tạ Tầm Vi cởi sạch y phục. Điều này giúp hắn che giấu giới tính, song lại không hề khiến những gã đàn ông kia giảm bớt lòng si mê. Tạ tầm Vi cũng từng nghĩ liệu khai thật thân phận thì có được cứu hay không, nhưng nhìn những lô đỉnh tiên môn chịu đủ khuất nhục, cả nam lẫn nữ đều đếm không xuể. Đại hộ tiên môn Giang Tả cũng có luyến đồng tuỳ thị diêm dúa ở bên như biểu thị thân phận và địa vị. Cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao sư tôn lại dè bỉu khinh thường tiên môn. Chỉ có điều hắn còn quá nhỏ, sư tôn chưa bao giờ kể những chuyện dơ bẩn của tiên môn cho hắn nghe. Hắn cũng hiểu rõ, một nam nhân tuyệt sắc chỉ khiến những tên xấu xí kia hưng phấn thêm thôi.
Vô số chủ sự, trưởng lão, gia chủ tiên môn ghé thăm đạo tràng Hàn Sơn. Ban ngày bọn họ dạy dỗ môn hạ hậu bối đệ tử giúp đỡ kẻ yếu, trong sạch vệ đạo, ban đêm lại đắm chìm trong tiếng đàn sáo của Tạ Tầm Vi, giành giật ra giá cao. Bộ mặt thật của đạo tràng Hàn Sơn là bí mật mà đám trưởng bối tiên môn sẽ không bao giờ nói ra ngoài.
Đêm khuya thanh vắng, hắn giãy khỏi cái ôm vừa dơ bẩn vừa tràn ngập mùi hôi thối của gã đàn ông, đoạn ôm đầu gối ngồi dưới chân giường. Ánh trăng chiếu xuống bên chân hắn, trái tim hắn cô quạnh lạnh lẽo, giống như ánh trăng lạnh lùng mênh mang này. Đã vô số lần hắn định thừa dịp bọn họ ngủ say kích thích chú trớ rồi thiêu bọn họ thành tro bụi. Nhưng hắn biết một khi mình làm vậy, hắn nhất định sẽ khó tránh khỏi cái chết. Hắn phải sống sót, chỉ có sống sót mới có ngày gặp lại sư tôn.
Lễ vật và phi thiếp của Dụ Phù Xuân xuyên qua gió tuyết bay tới trước bàn hắn. Lần nào hắn cũng vứt bỏ, phong phi thiếp nào hắn cũng không hề xem. Hắn ghi lại danh tính gia tộc của từng kẽ tới gõ cửa, Lưu Quận Viên thị, Sơn Âm Sở thị, Đan Dương Lữ thị, Lư Lăng Mao thị,... Mối căm thù u ám lên men trong lồng ngực hắn, quỷ hầu của hắn được nuôi dưỡng bằng máu tươi và oán hận. Phong Nhận sắc bén hình thành trong lòng bàn tay, đến tận một năm sau, hắn ra tay lần đầu tiên, đâm châm bạc vào cổ gã đàn ông ngủ say bên người.
Gã đàn ông đột nhiên bừng tỉnh, hai mắt trợn lên. Gã giống một con bướm sắp chết, bị châm bạc ghim chặt lên ván giường. Huyệt Thiên Đột dưới cổ họng bị đâm một cây châm, gã mất đi khả năng nói chuyện.
Tạ Tầm Vi quan sát cơ thể và huyệt vị của gã, ánh mắt cực kỳ dịu dàng, song lại lạnh lẽo khôn xiết. Gã đàn ông run rẩy dưới lòng bàn tay lạnh buốt của hắn, nức nở thành tiếng. Tạ Tầm Vi giơ ngón trỏ chặn môi gã lại, "Suỵt, càng giãy dụa thì càng đau khổ thôi."
Tạ Tầm Vi ấn vào giữa lông mày gã, châm bạc mảnh như tóc đâm xuống mi tâm rồi xuyên vào trung cung não tuỷ của gã. Châm bạc bắn ra linh lực, hóa thành vô số đường vân rõ ràng như lông vũ kết nối với kinh mạch của gã. Cơ thể người đàn ông co giật liên hồi như cá vừa ra khỏi nước, đột nhiên dừng lại, cuối cùng mất đi âm thanh.
Tạ Tầm Vi rất thất vọng, "Chết rồi sao?"
Hắn nhét một khối ngọc Băng Thiền vào bụng thi thể, ra lệnh cho Sơ Nhất chui vào cái xác chết không nhắm mắt này, rời khỏi đạo tràng Hàn Sơn giữa ban ngày ban mặt.
"Bắt chước hành động của bọn họ, trở thành một trong số bọn họ, đừng để bọn họ phát hiện ra ngươi là một con quỷ." Tạ Tầm Vi mỉm cười dặn dò.
Thế nên từ ngày đó trở đi, tất cả những tên đàn ông ngủ lại đều trở thành vật thí nghiệm của hắn, hắn dùng châm trên người bọn họ, để châm bạc lưu động dọc theo mạch máu, phân bố khắp tứ chi xương tủy. Hắn nghiên cứu đầu của bọn họ, đục thủng thành lỗ, nhìn bọn họ yên lặng kêu gào thảm thiết, mạch linh lực ẩn hiện trên đại não đỏ tươi. Sau này hắn phát hiện ra huyệt vị làm mất cảm giác đau, hắn làm cho bọn họ mất đi cảm giác đau rồi cưa xương sọ, đặt trước mặt họ, thưởng thức ánh mắt vừa tuyệt vọng vừa sợ hãi của bọn họ. Hắn mổ lồng ngực của bọn họ ra, quan sát những trái tim đang đập ở khoảng cách gần. Thật là kỳ quái, rõ ràng là kẻ có lòng dạ hiểm độc tới tột cùng, nhưng trái tim vẫn đỏ tươi nóng rực. Năm này qua tháng nọ, hắn hiểu rõ kinh mạch huyệt vị trên cơ thể người, nắm rõ nguồn sinh sôi và biến mất của linh lực như lòng bàn tay, hắn dần dần thành thạo tay nghề, kỹ thuật cao minh.
Cùng lúc đó, sau bao lâu kiên nhẫn miệt mài, cuối cùng hắn cũng tìm được điểm nối giữa hồn phách và thân xác. Khi tên đàn ông thứ mười một nằm lên giường hắn, châm bạc của hắn đã có thể xuyên qua xác thịt, chạm đến hồn phách. Hắn gọi châm bạc của mình là "Độ Ách". Cái tên này đến từ "Kinh Linh Xu" của núi Bão Trần, nó thật hay nhưng lại quá đỗi mỉa mai.
Không một ai hay biết biến cố ở đạo tràng Hàn Sơn, khi vào là người sống, lúc đi là quỷ quái.
Người chết quá nhiều, không thể để bọn họ chết bất đắc kỳ tử cùng lúc được, sẽ bị tiên môn phát hiện ra manh mối. Vì thế mặc dù đã cực kỳ tiết kiệm rồi nhưng ngọc Băng Thiền lúc nào cũng thiếu. Hắn viết thư cho Dụ Phù Xuân, câu từ uyển chuyển, nét bút dịu dàng.
"Băng ngọc xanh biếc đậm nhạt, không vướng chút bụi trần, muội rất yêu thích, nếu huynh tìm được chút ít, có thể tặng muội xem không? Hôm nay lên cao trông về nơi xa, hoa bay khắp chốn, anh đào hoa hạnh nở rộ khắp nơi. Huynh mặc thêm áo, chống cái lạnh đầu xuân."
Quả nhiên một ngày sau, ngọc Băng Thiền được gửi đến, hắn tiếp tục giết người, mười ngón tay không dính chút máu tươi nào.
Cuối năm thứ hai, tiết đại hàn.
*Tiết đại hàn: là một khoảng thời gian kéo dài từ ngày 20 hay 21 tháng 1 tới ngày 4 hay 5 tháng 2.
Khúc cuối cùng kết thúc, bóng người tán loạn, chén bàn hỗn độn. Ca nữ từ từ lui ra, một mình hắn ngồi trước gương trang điểm. Mi tâm dán hoa mai, bên tóc mai cài búi tóc đen như mực. Hắn thướt tha đứng dậy, vén tấm màn mờ ảo như sương. Một chàng trai cao thẳng như cây tùng cụp mắt ngồi xổm phía sau hàng lớp màn che, thanh trường đao vỏ đen đặt bên chân hắn. Dù cách xa nhưng vẫn có thế cảm nhận được hàn khí lạnh lẽo trên người hắn. Chỉ cần là chỗ có hắn thì khắp nơi lúc nào cũng là ngày đông giá rét.
Tạ Tầm Vi chậm rãi đến gần, quỳ gối ngồi trước mặt hắn. Khuê phòng rộng lớn chỉ có hai người bọn họ im lặng đối mặt.
"Sao Mục ca ca lại rảnh rỗi đến đây vậy?" Tạ Tầm Vi cười nhạt, "Hôm nay muốn Tầm Vi hầu hạ thế nào?"
Mục Tri Thâm trầm mặc một lúc lâu, đoạn cởi khuy áo vàng dưới cổ và thắt lưng bên eo. Hắn không nói câu nào cởi áo ngoài bằng tơ đen rồi khoác lên đầu vai Tạ Tầm Vi, che hai cánh tay gần như trần trụi dưới áo sa trắng như sương của hắn ta. Đàn ông tới đây đều chỉ muốn lột sạch y phục của Tạ Tầm Vi, chỉ có Mục Tri Thâm là khoác áo cho hắn.
"Tạ Tầm Vi." Giọng nói của Mục Tri Thâm vẫn lạnh lùng xa cách như trước, "Ngươi đã giết quá nhiều người rồi."
———-
Tác giả có lời muốn nói:
Chương 10 có nhắc đến đạo tràng Hàn Sơn, chắc là mọi người không còn nhớ nữa.
Hai ngày nay toàn chạy đến bệnh viện, may mà bán bản quyền kiếm được chút tiền, không thì mua thuốc cũng chẳng được, nói không nên lời.
*Chương này có fanart, mọi người vào wordpress Liên Hoa Ổ xem nhé*