Từ khi biết đến sự tồn tại của Black rồi chứng kiến những gì mà Black đã làm, Tử Dạ bắt đầu thấy tò mò về Black. “Vậy đến hôm nào rảnh anh cho em đến đấy nhé.”.
“Ừ.”. Dù gì ở đấy cũng chẳng có gì để giấu Tử Dạ cả.
“Hihi, anh nhớ nhé.”. Tử Dạ cười sung sướng như một đứa trẻ được cho quà vậy.
Lạc Thần vươn tay xoa đầu Tử Dạ, đang định cười nói ừ thì không biết một chiếc chăn mỏng từ đâu bay đến, trùm kín đầu Tiểu Dạ. Ngước mắt lên nhìn, là Vương Hàn.
“Có mỗi được đến đó chơi thôi mà cậu cũng phải sung sướng vậy à?”. Vương Hàn không để ý đến ánh mắt ‘yêu thương’ của Lạc Thần mà thản nhiên ngồi xuống cạnh Tử Dạ, tiện tay bật TV luôn.
Tiểu Dạ lúc này mới thoát ra được khỏi ‘thiên la địa võng’ trừng mắt nhìn Vương Hàn, khó chịu nói:“Tất nhiên tôi phải sung sướng rồi, tôi rất tò mò về Black nha. Mà tôi còn chưa có đến H&H bao giờ đâu.”. Cậu hay ‘dính’ lấy Lạc Thần và Vương Hàn nhưng không có nghĩa là cậu hết ghét Vương Hàn đâu nhé. Cậu vẫn ghét hắn lắm.
Liếc thấy Tử Dạ đang định vứt cái chăn mỏng mình mang đến đi thì hắn nhanh tay túm lấy cái chăn rồi ‘gói’ cậu lại. Thấy cậu định phản kháng thì hắn trợn mắt nói:“Không thấy lạnh à!?”.
Nghe Vương Hàn nói vậy thì Tiểu Dạ mới để ý thấy có hơi lạnh thật. Thế là cậu co rúm người lại, túm chặt lấy cái chăn không buông.
Nhìn thấy cảnh đó thì cả Vương Hàn và Lạc Thần đều thấy trong lòng có một nỗi buồn man mác.
Từ lúc Dạ được cứu về thì trừ chứng sợ ám ảnh không gian ra thì cậu còn có chứng sợ hãi cái lạnh nữa. Tuy bác sĩ nói chứng bệnh này cũng sẽ nhanh hết thôi nhưng có vẻ như nó hết chậm hơn chứng bệnh sợ phải ở một mình kia thì phải.
Họ nghĩ vậy vì tới bây giờ Dạ vẫn rất sợ lạnh. Như vừa rồi, chỉ hơi se se lạnh thôi, vẫn có thể mặc áo phông được. Nhưng mà Tiểu Dạ đã phải mặc áo dài tay và chùm kín chăn rồi. Và cậu cũng chưa thể ăn được đồ quá lạnh.
“À đúng rồi. Anh Hùng có bảo với tôi là nhắc cậu bắt đầu từ tuần sau là đến công ty để luyện tập đấy.”. Nhưng mà hắn vẫn chưa muốn đưa Cừu Ngốc đến đó đâu. Bởi vì cậu vẫn sợ khi phải ở một mình và sợ lạnh mà. Đến đó công ty luyện tập thì chứng sợ lạnh của cậu còn có thể khắc phục nhưng chắc chắn sẽ có lúc cậu phải ở một mình. Những lúc như thế thì biết làm sao?
“Okee. Dù gì từ lúc được chọn đến giờ tôi mới chỉ luyện tập được đúng một tuần, sau đó thì phải dừng lại hơn 1 tháng trời. Bây giờ mọi chuyện đã ổn rồi nên phải quay về luyện tập thôi.”. Hoặc là công ty ‘tốt tính’ không ép buộc cậu phải đi luyện tập để cậu có một tâm lý và thể chất ổn định nhất, hoặc là do Lạc Thần và Vương Hàn nhúng tay vào chuyện này. Chứ cậu không tin là cậu mới chỉ là một thực tập sinh nhỏ nhoi thôi mà nghỉ hẳn 1 tháng trời mà không bị công ty trách mắng hay đuổi thẳng cổ đâu.
“…Ừ.”. Vương Hàn định lên tiếng khuyên cậu nếu thấy chưa thể đi được thì đừng miễn cưỡng, nhưng mà cậu nói thế rồi, với cả Lạc Thần cũng không có ý kiến phản đối nên hắn đành gật đầu đồng ý.
Sau đó Vương Hàn như nhớ ra cái gì đó, hắn nói tiếp:“Mẹ cậu cũng vừa gọi điện nói nếu cậu muốn thì có thể nhập học rồi đấy, mọi thủ tục đã xong xuôi hết rồi.”. Thật ra thì mấy thủ tục đó xong từ trước khi Dạ bị bắt cóc lần đầu cơ nhưng vì nhiều vấn đề xảy ra quá nên Tử Hoa phu nhân không có thời gian để nói với cậu.
“Sao mẹ không nói với tôi mà lại bảo anh nói với tôi nhỉ?”. Tử Dạ khẽ thu người lại, quấn chăn xung quanh người thật chặt rồi mới lên tiếng hỏi.
Hỏi cho có vậy thôi chứ cậu biết bây giờ cảm tình của mẹ cậu với Vương Hàn và Lạc Thần cao lắm. Từ lúc cậu bị bắt cóc ở trong bệnh viện thì mẹ cậu cứ dằn vặt mãi, bà tự trách mình không thể bảo vệ được con trai, làm liên lụy tới Vương Hàn và Lạc Thần. Nhưng mà 2 người họ lại không có chút ý tứ gì cho thấy họ trách bà cả. Khi đó bà thấy thật xấu hổ vì ngày trước đã trách móc họ. Vì thế bây giờ bà quý trọng họ lắm.
“Cái này sao cậu lại hỏi tôi? Cậu phải hỏi mẹ cậu chứ?”. Hắn làm sao biết được. Hắn cũng chả biết tại sao dạo này Tử Hoa phu nhân lại coi trọng bọn hắn như thế nữa.
“Hứ!”. Cậu hừ nghe một cái bất mãn rồi quay sang nói với Lạc Thần. “Trường em với trường anh ở gần nhau à?”.
Lạc Thần ôn nhu cười, vươn tay chỉnh lại chiếc chăn trên người Tử Dạ rồi nói:“Phải nói là cũng một khu mới đúng.”.
“Ồ.”. Không nói thì cậu quên mất. Trường mà cậu sắp theo học nằm trong một khu giáo dục liên cấp. Nếu ai đã xác định sẽ vào học ở đó thì sẽ học từ mẫu giáo rồi qua cấp I,II,III, đại học rồi mới ra trường. Thường thì những ai đã từng học ở đó thì khi ra trường chắc chắn sẽ kiếm được tiền, không kiếm được nhiều thì cũng khá khá. Mà trong khi học, ai mà có thành tích thật sự nổi trội, nếu muốn thì có thể ở lại trường làm giảng viên cho trường rồi từ từ sẽ được đi dạy như một giáo viên thực sự. Hoặc có thể học lên cao tiếp để được bằng thạc sĩ hay gì gì đó.
Và Lạc Thần với Vương Hàn đã theo học ở đó từ mẫu giáo, bây giờ họ đã là sinh viên năm ba của khoa âm nhạc.
“Vậy các anh có hay đến trường không?”. Chắc là không nhỉ?
“Ừm, không, ít lắm. Lúc làm thực tập sinh với lúc vừa mới ra mắt thì một tuần còn có thể đi học 5,6 buổi gì đấy nhưng từ lúc sự nghiệp lên cao, thành người nổi tiếng rồi thì có khi cả tuần không đến lần nào. Chỉ những lúc có bài kiểm tra quan trọng thì mới đến thôi. Nhưng chỉ làm bài kiểm tra xong rồi đi luôn.”.
“Vậy thì em sẽ không được gặp 2 anh nhiều nữa à?”.
Nghe Tử Dạ nói vậy thì Lạc Thần giật mình. Thần nhìn thấy trong mắt Tiểu Dạ có gì đó lo lắng, có gì đó hoảng sợ. Quên mất! Tử Dạ vẫn chưa thể tách ra với họ hoàn toàn được. “Không sao, bọn anh sẽ cố thu xếp để đến trường nhiều hơn mà.”.
Như nhìn thấy được sự lo lắng thấp thỏm của Lạc Thần nên Tử Dạ suy nghĩ một lát rồi cười cười. “Anh không cần làm vậy đâu, 2 anh cứ đi làm đi, em không sao. Với lại 2 anh đến trường thì cũng sẽ học ở chỗ các anh chứ đâu thể đến chỗ em.”. Cậu biết họ lo cho cậu nhưng cậu đâu thể làm gánh nặng của họ mãi được. Cậu cũng phải tập quen để chưa cho khỏi chứng sợ hãi kia đi thôi. Nếu không thì nó sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống sau này của cậu mất.
“Nhưng mà nhóc…”. Vương Hàn cũng lên tiếng định nói gì đó nhưng Tiểu Dạ lại cắt lời. “ Đừng lo, em không sao thật mà.”.
Nhìn đôi mắt sáng ngời chứa đầy sự chờ mong kia thì cả Vương Hàn và Lạc Thần đều không thể nói gì được nữa. Họ đành phải đồng ý.
* *
*
Hôm nay là thứ Hai!
Thế là một ngày mới đã bắt đầu. Một tuần mới đã được khởi động.
Để mở đầu cho một một tuần làm việc, học tập đầy bận rộn này thì có rất nhiều bắt đầu một buổi sáng bằng những cách khác nhau.
Và Lạc Thần, Vương Hàn và Tử Dạ cũng không ngoại lệ. Nhưng mà cũng có chút gì đó khang khác với mọi người.
Chính là Vương Hàn và Tử Dạ phải im lặng ngồi nghe Lạc Thần ‘diễn thuyết’ về ‘buổi học đầu tiên’ của Tử Dạ trong một chiếc xe thể thao sang trọng đang đỗ gần cổng trường.
“Bản đồ đây, chúng ta đang ở cổng trường, đây là phòng giáo vụ. Nếu có thể thì em hãy tự đi đến đó, còn nếu thấy khó khăn thì hỏi người trên đường. Nhưng mà hạn chế hỏi nha, vì nếu họ biết được danh tính của em thì sẽ phiền lắm.
Sau khi được đưa đến lớp rồi thì em hãy cứ ngồi đó đợi vào giờ học. Hôm nay anh có gọi điện bảo Hy nhưng em ấy cũng bận rồi, không thể đến lớp cùng em được. Nhưng mà em đừng lo, hôm sau Hy sẽ đi học cùng em thôi.
Mà cũng hơn tháng rồi em không có đi học nên kiến thức sẽ bị hỏng chỗ nào đó nên có thể trong giờ học sẽ có chỗ không hiểu, lúc đó thì cứ giơ tay nói giáo viên giảng. Nếu không thì em mang về nhà hỏi anh cũng được.
Còn nữa, đến giờ ăn trưa thì phải ăn…”.
“Anh/Thần à, anh/cậu nói như em/Cừu Ngốc mới vào lớp một ý.”. Tử Dạ và Vương Hàn như cùng một lúc lên tiếng cắt ngang bài ‘diễn thuyết’ của Lạc Thần.
Và khi thấy người kia đồng thanh nói cùng một nội dung với mình thì họ bật cười khúc khích. Ít khi họ ‘đồng tâm’ thế này lắm!
Nhưng mà họ cười thì họ cứ cười chứ Lạc Thần thì không cười nổi được rồi.
Lạc Thần mặt ủ mày chau, tối sầm mặt lại nói:“Hai người còn cười được à?”. Rõ ràng là Thần đang lo lắng cho Tử Dạ thế mà hai người này còn cười được, tức thật! Nếu không phải sáng nay có show diễn quan trọng thì Thần cũng chả phải ngồi đây ‘diễn thuyết’ thế này đâu mà trực tiếp đưa Dạ đi luôn rồi.
Thấy sự tức giận không hề nhẹ của Lạc Thần nên 2 người đang cười kia lập tức câm nín, không dám nói gì nữa. Gì chứ lúc Thần tức lên là đáng sợ lắm.
Nhìn thấy sự ‘run rẩy’ của hai người kia thì Thần chỉ biết thở dài. “Haizzz, anh chỉ muốn nhắc nhở em thật kĩ trước khi em vào trường thôi. Nếu em không muốn nghe thì thôi vậy.”. Lo quá thì bị họ cười mà không lo thì lại thấy bứt rứt khó chịu. Đến mệt!
“Không phải là em không muốn nghe, nếu anh muốn nói thì em xin rửa tai lắng nghe. Nhưng mà mấy vấn đề này không quan trọng mà anh, vì vậy anh cũng không cần nhắc nhở em kĩ càng như vậy đâu, em tự có thể làm được mà. Em cũng đâu phải học sinh mới vào cấp I cần ba mẹ nhắc nhở đủ điều đâu anh.”. Nghe thấy tiếng thở dài bất lực của Lạc Thần thì Tử Dạ lập tức ngồi thẳng lưng, thẳng thắn nhìn Lạc Thần và nói.
“Anh biết vậy nhưng anh vẫn thấy lo cho em.”.
“Anh, em không sao đâu mà.”. Tử Dạ vươn tay ôm lấy cánh tay của Lạc Thần và lay lay như muốn lấy lòng Thần. Vừa lay cậu vừa nói:“Anh à.”, “Em không sao đâu.”, “Anh.”…
Thế là cuối cùng Thần đành phải ‘xiêu lòng’. “Được rồi, được rồi. Anh không nhắc nữa, em đừng lay anh như vậy nữa.”. Thần gõ nhẹ lên tay Dạ rồi cười bất lực với cậu.
“Hì hì.”. Dạ thấy đã ‘thuyết phục’ được Thần nên vui mừng cười.
“Không còn sớm nữa, nhóc mau đến phòng giáo vụ để nhận lớp đi.”. Vương Hàn liếc nhìn đồng hồ trên tay rồi nhắc nhở Tử Dạ.
“A, vâng.”. Chả hiểu sao khi nói chuyện với 2 người này Dạ chẳng bao giờ để ý đến thời gian cả. Lạ thật!
Nói rồi cậu chào 2 người họ để xuống xe. Trước khi đi cậu cười cười thật tươi và vẫy vẫy tay với họ nữa.
Lạc Thần cũng vẫy vẫy lại với cậu nhưng khi bóng cậu đã khuất sau cổng trường thì Thần không thể giữ được nụ cười đó nữa. Thần mệt mỏi thở dài rồi dựa vào ghế.
Vương Hàn đánh một vòng volang hoàn mĩ cho xe quay đầu lại rồi liếc Lạc Thần một cái. “Cậu lo gì chứ? Cừu Ngốc cũng đâu phải trẻ lên ba.”.
“Biết thế nhưng tớ vẫn thấy lo lo thế nào ý.”.
Thường thì những người có thể theo học ở đây đều là những người sống trong điều kiện khá giả trở lên, hoặc đều là con ông cháu cha hết cả. Vì vậy ít hay nhiều họ sẽ có những tâm tư đen tối đối với những người xung quanh. Mà Tiểu Dạ lại là một người giống như động vật đơn bào, rất đơn giản, không vụ lợi, không toan tính, lại rất tin người. Thần lo chính là cái đó. Nếu có người nhận ra Dạ rồi lợi dụng bản tính đơn thuần của cậu để vụ lợi cho bản thân thì không tốt chút nào.
“Không sao đâu mà, tớ đã kêu Lý Minh gài vài người trong Black vào trong đó rồi. Vì vậy có bất cứ động tĩnh nào ảnh hưởng đến Cừu Ngốc thì họ sẽ thông báo cho chúng ta ngay thôi.”. Như hiểu được suy nghĩ của bạn thân nên Vương Hàn đã lên tiếng để cho Thần đỡ lo lắng.
Lạc Thần nghe vậy thì lần nữa thở dài. May là có Hàn nhanh trí không thì Thần còn phải lo nhiều.