"Dương Dương!". Hứa Đông Hướng chen chúc trong dòng người đông đúc cố gắng rút gắn khoảng giữa anh và cô.
Sở Linh Dương nghoảnh đầu ra sau, cô bị 1 người đàn ông trung niên cao lớn che đi tầm mắt loay hoay ngó nghiêng mãi mới bắt gặp được bóng dáng của Hướng Hướng.
Anh đi lại đưa tay ra để cô bắt lấy, cả hai phải xoay xở một lúc mới thoát ra khỏi dòng người đông đúc kia.
Sở Linh Dương miệng cười hạnh phúc: "Cậu về đây ăn tết sao???".
Hứa Đông Hướng xoa đầu cô, mắt nhìn chăm chăm: "Không muốn mình về đây sao???".
"Không không". Sở Linh Dương xua tay phủ nhận.
Hai người đi tới chỗ mọi người đang cầu bình an, Hứa Đông Hướng thắc mắc hỏi:
"Làm gì vậy???".
"Là lễ hội cầu bình an cho năm mới đó".
"Tớ muốn cầu nguyện cậu cũng nên cầu nguyện đi". Cô nhắm hai mắt rồi chấp hai tay lại.
Hứa Đông Hướng nhìn thấy phần áo khoác của cô bị lộ ra phần cổ sợ cô bị lạnh liền đưa hai tay chỉnh áo lại cho Dương Dương, anh nhắc nhở:
"Trời lạnh phải chú ý".
Sở Linh Dương cầu nguyện thành khẩn một lúc rồi vui vẻ nói: "Tớ cầu nguyện xong rồi, giờ đến cậu đấy!".
"Phải cầu nguyện sao???".
"Ừm đúng rồi!" Dương Dương gật đầu mạnh.
Hứa Đông Hướng, anh không hay cầu nguyện cũng không tin điều ước của mình sẽ được thực hiện.
Nhưng thấy cô vui vẻ như vậy Hướng Hướng cũng không muốn cô hụt hẫng, anh làm theo lời cô chấp hai tay lại, trong lòng thầm nói ra điều ước: "Hy vọng người như Hứa Đông Hướng con sẽ mãi mãi được ngự trị trong ánh Dương rực rỡ này!".
Nói như thế thì không còn bàn cãi gì nữa chính là Hứa Đông Hướng thật sự đã thích Sở Linh Dương.
Anh cầu nguyện xong thì nhìn cô: "Đi thôi, tìm một chỗ nào đó để ngồi".
Sở Linh Dương hai tay luồn qua cánh tay của anh rồi ngẩng đầu lên: "Cậu ước gì thế???".
"Chẳng phải người ta nói điều ước khi nói ra sẽ hết linh nghiệm à???".
"Đúng ha...nhưng mà tớ tò mò". Cô lưỡng lự.
Cả hai vừa đi vừa nói chuyện.
"Thế cậu ước gì???". Hứa Đông Hướng hỏi.
Cô không nhanh không chậm đáp lời: "Mình ước cả nhà mình sẽ bình an và hạnh phúc".
"Còn ước cả cho cậu nữa". Cô nhìn anh.
"Hửm, ước cái gì???. Anh nhíu mày nhìn ngược lại Sở Linh Dương.
"Thì là ước cậu sẽ mạnh khỏe". Sở Linh Dương ngại ngùng kéo cánh tay anh đi nhanh nhanh về cái ghế gỗ.
Hứa Đông Hướng xoa đầu cô: "Bảo Dương Dương cậu ngốc thì sợ cậu buồn nhưng mà cậu ngốc thật!".
"Hả??? Cậu bảo mình ngốc???" Dương Dương trừng mắt
"Cậu không ước gì cho bản thân sao???".
Cả hai ngồi xuống ghế rồi tiếp tục câu chuyện, xung quanh người qua qua lại lại vô cùng huyên náo.
Dưới ánh đèn vàng chiếu xuống cái ghế tựa như một ánh sáng hào quanh rọi vào hai người.
Vài người đi đường qua lại cũng khựng lại vài giây nhìn dáng vẻ của Hướng Hướng.
"Mình cũng không biết bản thân cần gì nữa nên chả ước cho mình". Sở Linh Dương bỏ hai tay vào túi áo khoác để giữ ấm.
Cô hiện tại chỉ biết ước nội đó thôi chưa nghĩ ra gì được cả.
"Nhưng...mà hình như cậu đang giận mình mà có đúng không???". Cô nói giọng điệu ngập ngừng tra hỏi.
Mấy ngày trước quả thực là anh giận cô, rất rất giận cô vậy nên lúc về quê trong đêm mới đi một cách thầm lặng như vậy.
Như mà trong suốt năm ngày đó không có ngày nào là anh không nhớ tới hình dáng của Sở Linh Dương.
Hứa Đông Hướng ho khan vài tiếng rồi trả lời: "Hết giận rồi!".
"Sao lại giận tớ???". Cô vẫn không hiểu vấn đề nằm chỗ nào.
"Chẳng phải cậu nghĩ xấu cho tớ à???". Anh búng vào trán cô một cái.
Sở Linh Dương bị tác động theo bản năng liền dùng tay che chỗ bị bún lại: "Hả???".
"Còn nghĩ tớ thích Mộ Chân Quý không phải sao???". Anh nhìn cô chăm chăm.
Sở Linh Dương ấp úng: "Chứ không phải sao???".
"Tất nhiên là không phải!".
"Khi nào tớ có người mình thích nhất định sẽ nói cho cậu nghe đầu tiên". Anh nói giọng chắc chắn, đôi mắt "Phù Quang" nhìn lấy khuôn mặt trắng trẽo đỏ ửng của Dương Dương.
Anh đưa mặt lại gần sát mặt cô: "Cậu nên nghĩ cách gì đó để lấy lòng tớ lạiiii".
Hơi nóng phả vào mặt Dương Dương có chút ấm áp, cô luống cuống không dám nhìn thẳng anh: "Tớ chưa nghĩ ra!".
"Được, vậy thì cứ từ từ suy nghĩ không vội đâu". Anh nhếch môi cười.
Dương Dương ngượng đỏ mặt vì đã hiểu lầm anh còn tưởng đâu là mình đang giúp Hứa Đông Hướng hóa ra đều do mình tự nghĩ tự làm.
Hướng Hướng lấy trong túi áo ra một cái hộp nhỏ, anh đưa tới trước mặt cô: "Quà năm mới!".
Cô ngẩng đầu bất ngờ: "Tặng mình sao???".
"Chẳng lẽ tặng cái cột đèn???".
Anh mở hộp xong lấy ra vòng tay vừa đợt noel mà Dương Dương đã ưng nó trong hội chợ, cô càng bất ngờ hơn: "Cho mình thật sao???".
"Đưa tay ra đây".
Thấy cô còn chần chừ Hướng Hướng đưa tay vào trong túi áo khoác của cô nắm cổ tay lấy ra ngoài: "Đeo vào".
Anh tỉ mỉ đeo vào cho Dương Dương xong rồi lại ngắm một lúc: "Đẹp đấy!".
Sở Linh Dương tim muốn giật thót ra ngoài, cô ấp úng: "Cảm...ơn Hướng Hướng".
"Chỉ cảm ơn như vậy thôi sao???". Anh nhìn cô bằng con mắt thiếu điều một chút nữa là chẳng khác gì mấy tên lưu manh.
"Cần gì nữa sao???". Cô ngại ngùng hỏi.
"Ôm một cái nào"
"Mấy ngày không gặp cậu không nhớ mình sao???". Anh nói rất thản nhiên.
"Ôm sao???".
"Ừm một chút thôi, mình hiện tại mặt ít nên rất lạnh". Anh vờ vờ run lên vài cái.
"Chỗ này đông như thế...". Cô nói rồi ngừng hẳn.
"Mình không để ý người khác đâu".
Còn không đợi cô đáp lời anh đã ôm chầm lấy Sở Linh Dương, tay mân mê phía sau đầu còn không quên thì thầm vào tai cô: "Ấm lắm".
Dương Dương ngớ đến cả người cô thoáng chốc như muốn nổ tung, cả người lâng lâng im lặng.
Hơn chừng vài phút sau Hứa Đông Hướng mới thả ra, anh nói: "Cậu hết pin rồi sao???"
"Sao lại bất động luôn thế này???".Anh lay lay người cô.
"Hả???, không không tớ không sao!.
"Nhưng mà cậu mặc ít như vậy không lạnh sao???." Cô hỏi thăm.
"Lúc nảy thì có chút lạnh nhưng mà ôm cậu xong thì lại không còn lạnh nữa". Anh ngồi hai chân bắt chéo.
Lúc này Hứa Đông Hướng không khác gì lưu manh, năm ngày không gặp lại thay đổi nhiều đến thế sao???
Cả hai ngồi một lúc, xong Dương Dương mới chợt nhớ ra mấy tấm ảnh trong túi mình, cô lấy ra đưa tới trước mặt anh: "Đồ của cậu".
Hứa Đông Hướng nhìn vài giây rồi nhận lấy, anh nói: "Cảm ơn nhé, cậu có muốn lấy một tấm không???".
Sở Linh Dương gật đầu thấy vậy anh cũng liền đưa cho cô một tấm của hai người:
"Giữ cẩn thận đấy".
Cô nhìn anh rồi híp mặt lại cười lên, năm mới quả thực rất tuyệt vời!.
Ngồi đợi đến khoảng khắc bắn pháo hoa cả hai mới đứng dậy đi tới một chỗ trống khác để xem pháo hoa năm mới.
Mọi người xung quanh đều không ngừng hô lên:
"Mười, chín, tám...ba, hai, một".
"Năm mới vui vẻ!".
Sở Linh Dương phấn khích cười tươi không ngớt.
Trên bầu trời đầy sao lại có thêm sắc pháo hoa bắn ra làm nên một khung cảnh tuyệt đẹp như hàng ngàn con đom đóm bay lượm trên bầu trời lấp lánh.
Hướng Hướng tay đặt lên đỉnh đầu của Sở Linh Dương: "Chúc cậu năm mới vui vẻ".
"Cậu cũng vậy". Cô nhón nhón cái chân rồi đưa tay lên xoa cái đầu của anh lấy hên.
Khung cảnh sắc xuân như thể là một thứ mĩ vị tuyệt vời của nhân gian này...