96.
NHẤT ĐỊNH PHẢI THOÁT
“A…”
Ngải Ái muốn lùi ra đằng sau nhưng gáy đã bị Mộc Duệ Thần giữ chặt, có giãy dụa thế nào đi chăng nữa cũng bằng không.
Dường như oxi trong phổi đang bị hút dần, bắt đầu thấy thở không ra hơi. Nụ hôn đáng sợ như muốn cắn người tới ngất chỉ có thể là của Mộc Duệ Thần.
“A… A… Ưm… ưm… Buông… tôi… Mộc…”
Cô vùng vẫy, khổ sở lắc đầu muốn thoát khỏi đôi môi anh nhưng bất giác lại khiến cả người trượt lên trượt xuống.
Mộc Duệ Thần mở mắt nhìn gương mặt đỏ bừng của cô bật cười:
“Cô vẫn hôn một cách ngốc nghếch như trước…”
Ngón tay anh lướt qua môi cô, ánh mắt sáng lấp lánh nhưng vẫn kiêu ngạo tự tin:
“Có thể thấy ngoài tôi ra, chưa có ai khác hôn môi cô”.
Ngải Ái tức nóng mặt:
“Còn cậu thì vẫn thích cắn người, hơn nữa kỹ thuật cắn còn pro hơn trước”.
“Không phải cắn!”. Anh véo mũi cô. “Đây là hôn. Cô từng dạy tôi rồi mà không nhớ à?”
Hương mùa hè năm cô mười bảy tuổi… Ngải Ái nhớ lại…
Nhưng nghĩ tới tác phong của Mộc Duệ Thần lúc này, cô chắc chắn mình không có bất kỳ cảm xúc nào với cậu ta.
Cô cau mày nhìn anh một lúc lâu mới nói:
“Thời gian qua chắc cậu đã sống sung sướng lắm nhỉ. Giờ cậu không cần tôi nuôi cậu nữa thì cậu để tôi về nước đi. Tôi không có thời gian chơi đùa với cậu”.
“Tôi sẽ để cô về nhưng không phải lúc này”.
“Cậu đang nhốt tôi đấy!”
“Thế thì sao?”
“Cậu còn bắt cóc tôi!”
“Ừ… Thì sao?”
Thấy Mộc Duệ Thần không có vẻ gì là sợ hãi, Ngải Ái thấy oải.
Cô xoa xoa đầu, mệt mỏi nói:
“Tại sao cậu vẫn không biết thế nào là phải trái như trước đây. Mất tích bao năm giờ lại đột ngột xuất hiện, tiếp tục quấy rối cuộc sống của tôi. Mộc Duệ Thần, cậu không quan tâm tới cảm giác của tôi thế nào ư?”
“Được thôi!”. Anh nhìn thẳng vào mắt cô. “Tôi không mất tích nữa! Không bao giờ mất tích!”
Ngải Ái sửng sốt.
“Bởi vì… đêm nay, cô là của tôi!”
Oh my god! Ngải Ái ôm đầu như muốn phát điên. Cậu ta như người ngoài hành tinh từ trên trời rơi xuống. Cô nói một đằng, cậu ta đáp một nẻo, cứ như râu ông nọ cắm cằm bà kia.
Không hiểu cô muốn nói gì thì đành phải dùng hành động vậy.
Cô ráng sức vùng vằng, cử động cả người để bò ra khỏi giường.
Mộc Duệ Thần một tay chống xuống giường, một tay dễ dàng ôm Ngải Ái đang định bỏ trốn cứ như đang bắt một con kiến.
“Cô chưa nghe tôi nói hết. Tôi không thích chơi trò cưỡng hiếp. Cô chỉ cần ngoan ngoãn phục vụ tôi là được”.
Là được… Là được… Được… được…
Giọng nói của Mộc Duệ Thần vang vang. Ngải Ái phẫn nộ, tiếp tục giãy dụa. Cuối cùng sau một hồi giằng co không thành, mồ hôi bết cả tóc, nằm thở hổn hển, cả người vẫn bị Mộc Duệ Thần đè lên trên.
Cô nhìn anh, quần áo chỉnh tề, tư thế nhàn nhã.
Còn nhìn cô, trên người mặc đồ lót, còn bị nằm dưới… Cố hết sức giằng ra… Dễ dàng bị lôi trở lại… Càng cố bò ra… Dễ dàng bị kéo lại tiếp… Hết lần này tới lần khác, Ngải Ái bủn rủn cả người nằm im không nhúc nhích.
Rất muốn khóc và lòng thì lạnh lẽo. Tình huống này là sao đây?
“Chơi vui không?”. Mộc Duệ Thần mỉm cười như gió xuân phảng phất.
Một tay ôm eo cô, một tay vuốt ve làn da mịn màng trên đùi cô:
“Ta nên bắt đầu thôi, bé con”
“Bắt đầu cái gì mà bắt đầu. Tôi không đồng ý. Cậu tránh ra!”
Cô quát to, mặt đỏ bừng. Ngay sau đó, Ngải Ái nghe “phựt” một cái, áo ngực bị cởi ra. Cô thấy hơi lạnh phả vào người.
Cặp đào trắng nõn của cô không còn gì chen chắn.
“Á! Cậu… Đừng… Cậu tránh ra, cậu tránh ra kia… Đừng làm thế…”
Cô chụp áo lót giơ tay che ngực, cứng đờ cả người như cương thi bị yểm bùa, không dám giãy dụa cũng không dám giằng co nữa, mặt cố tỏ vẻ nghiêm túc. “Trước đây tôi từng nói tôi và cậu tuyệt đối không được, bao năm rồi sao cậu vẫn không hiểu?”
Cô đã nuôi một con sói! Đã lo lắng, chăm sóc cho cậu ta thế nào, cuối cùng lại muốn ăn cả cô.
Thật bi đát!
Mộc Duệ Thần nhìn cô sau đó ngồi dậy cầm váy áo của cô quăng ra xa, tới tận cửa phòng, xa tới mức Ngải Ái chẳng thấy tăm hơi chúng đâu nữa.
Ngải Ái định sẽ mặc quần áo rồi chạy vào trong toilet khóa cửa lại, ít nhất có thể giữ được mình không ngờ cậu ta đoán ra. Tia hy vọng cuối cùng cũng đã tan biến.
Giờ phút này, cô nhận ra căn phòng xa hoa tráng lệ này rất to, cô không thể nào chạy được tới cửa trong bộ dạng như thế này. Cô chỉ còn biết liều mạng giữ cho được… hai mảnh còn lại này.
Ngải Ái nhìn Mộc Duệ Thần cởi áo vest đặt trên ghế rồi từ từ bước tới giường. Sau đó cậu đưa tay cởi từng nút áo sơ mi, làn da màu đồng dần lộ ra bắt đầu từ cổ sau đó là cơ bụng, càng lúc càng gần…
Cô liên tục lắc đầu, quơ quơ tay về phía Mộc Duệ Thần:
“Mộc Duệ Thần à, chúng ta lâu lắm rồi không gặp. Chắc con có rất nhiều điều muốn kể với mẹ ha… Lại đây… Lại đây… Nhưng mẹ con ta không thể nói chuyện trong tình trạng như thế này được… Mẹ không thích mà con cũng thấy kỳ cục, đúng không?”
“Thật sao? Tôi thấy như thế này rất tốt!”
Mộc Duệ Thần cởi phăng áo sơ mi, trên người không có lấy một vết sẹo, làn da màu đồng nổi bật dưới ánh điện, đẹp như một thiên thần.
Ngải Ái nhăn mặt, không dám ngẩng đầu lên.
Thằng nhóc hồi nhỏ tưởng gầy gò… Ai ngờ trưởng thành cũng múi này múi kia rắn chắc thế…
“Cô nói đúng! Chúng ta gặp lại như thế này thật kỳ quặc. Nếu cô đã cởi đồ thì tôi còn mặc đồ làm gì?”
Mộc Duệ Thần cười hì rồi ngồi xuống giường nhìn chiếc đồng hồ kiểu dáng Tây u như ám chỉ: “Đêm còn dài, tôi và cô còn rất nhiều thời gian để tán gẫu”.
Sau đó, anh nhìn sang cô:
“Ái Ái, chúng ta… có rất nhiều thời gian”.
Đêm còn dài. Chúng ta… có rất nhiều thời gian.
Ngải Ái giơ tay che ngực, lùi ra đằng sau. Vì Mộc Duệ Thần đang nhìn cô bằng ánh mắt nóng rực. Nóng lắm…
Vì thế, cô nhất định phải thoát!
97.
LU QUÁ RỒI, TÌNH YÊU CỦA TÔI
Anh nhìn cô bằng ánh mắt nóng rực khiến cô phải lùi về phía sau, cho đến khi đụng tường mới dừng lại.
Giường rộng ba mét. Cô đang ngồi cách xa anh.
Nhìn thấy chiếc chăn bông màu trắng, cô nhanh chóng túm lấy, trùm kín người không để lộ bất kỳ kẽ hở nào.
Ha! Tạm thời an toàn.
Cô nhìn Mộc Duệ Thần đang ngồi bên giường, đưa mắt cảnh cáo:
“Được rồi. Cậu muốn nói gì với tôi thì nói đi. Nói nhanh chút rồi đưa tôi về nước. Mai tôi có khóa học chuyên ngành, còn phải đi họp Hội sinh viên, tôi rất bận”.
Mộc Duệ Thần nhìn cô hoảng hốt như con thỏ nhỏ, ngồi trên đầu giường lạnh lùng nói:
“Cô nói cô ở đây với tôi tốn thời gian…Và cô nghĩ tôi và cô đang như thế này, tôi lại có thể đưa cô về?”
“Cậu muốn gì cậu nói thẳng ra đi!”. Ngải Ái nổi nóng. “Năm năm trước cậu lợi dụng tôi ngây thơ ngốc nghếch để tôi ký vào mấy giấy tờ kia, để được sống chung với tôi trong khi tôi hoàn toàn không biết gì về cậu. Cậu còn khiến tôi và Thang Thang suýt nữa thì bị nguy hiểm tới tính mạng. Tôi còn chưa tính sổ với cậu thì cậu đã bỏ đi, không giải thích rõ ràng với tôi, ngay cả một câu cũng không nói, một bức thư để lại cũng không có, không có bất kỳ tin tức gì về cậu… Mộc Duệ Thần, cậu là con nuôi của tôi, cậu như thế có phải là quá ích kỷ không?”
Ngải Ái làm một lèo không nghỉ, nói xong thấy hơi khó thở.
Nhìn Mộc Duệ Thần thấy anh vẫn bình tĩnh nhìn lại cô liền quay đầu đi, lạnh lùng nói:
“Đưa tôi về. Tôi không muốn có bất kỳ liên quan gì tới cậu nữa. Có quỷ mới biết cậu sẽ còn gây ra chuyện gì cho tôi”.
Căn phòng bỗng chốc chìm trong yên tĩnh.
Mộc Duệ Thần nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, thản nhiên nói:
“Cô đã ở đó đợi tôi, phải không?”
Ngải Ái nhíu mày, cắn môi nói:
“Không hề!”
Năm năm trước, sau buổi tối ngày hôm đó, đưa Thang Tiểu Y trở về nhà từ bệnh viện, cô quay lại con phố đó và chờ Mộc Duệ Thần. Cô đinh ninh cậu sẽ trở lại, ngồi ở đó chờ mãi, chờ tới ba ngày sau vẫn không thấy. Cô bắt đầu lo lắng, sợ Mộc Duệ Thần đang gặp nguy hiểm, liền chạy đi báo cảnh sát. Rồi còn dán thông báo tìm người ở khắp các ngã đường, trên những bước tường và gốc cây… Kết quả, không hề biết được bất kỳ tin tức gì.
Sau đó, cuộc sống của cô trở lại bình thường như trước đây. Không có Mộc Duệ Thần.
Cô tốt nghiệp trung học, cùng Thang Thang thi đậu vào một trường Đại học ở thành phố khác. Khu nhà đó cũng bị phá bỏ để quy hoạch. Và thế là cô chuyển nhà.
Mọi thứ liên quan tới cậu cô đều quên sạch và chỉ nghĩ rằng nếu cậu có trở lại cô sẽ coi cậu như người xa lạ.
Cô học đại học, chơi cùng với Thang Thang như trước đây, cả hai rất vui vẻ thân thiết và cũng rất hiểu nhau, không hề nhắc tới Mộc Duệ Thần.
Cứ như là trước đây chưa bao giờ biết tới cậu ta.
Và giờ đây, cậu ta lại đột ngột xuất hiện trước mặt cô giống như năm năm trước, rồi còn nói “lâu quá rồi, tình yêu của tôi”.
Sự xuất hiện bất ngờ này…. Khiến người ta không thể trở tay.
Mộc Duệ Thần nhìn không chớp mắt cô đang tức giận trong góc tường, vui vẻ nói:
“Không có tôi bên cạnh, cô rất nhớ tôi đúng không?”
Anh nắm một góc chăn:
“Chúng ta lâu lắm rồi không gặp nhau, tôi không muốn cô quên tôi… Giờ gặp lại tôi rồi, cô đừng ngồi quá xa…”
Vươn tay một cái, cả người cả chăn đã gần sát bên anh. Anh cúi đầu mím môi nói:
“Giả sử tôi thả cô ra thì trước tiên hay thực hiện giao ước giữa chúng ta, được chứ?”
Hai tay Ngải Ái nắm chặt chăn không buông, rút người vào bên trong như con nhộng trong kén, cố nhích nhích để tránh xa Mộc Duệ Thần.
“Giữa chúng ta không có giao ước gì hết. Cậu nhớ nhầm đấy!”. Cô cong môi nói. “Mà cứ cho là có đi thì cũng quá muộn, không tính”.
Cô không nhớ được giao ước đó là gì chỉ có thể biết rằng nếu đã từ miệng Mộc Duệ Thần chắc chắn đó không phải là chuyện tốt mà là chuyện không có lợi với cô.
Cậu chỉ là một thằng nhóc? Cậu nghĩ là tôi sẽ nghe cậu ư?
Mộc Duệ Thần bỗng dưng ôm ghì Ngải Ái trong chăn, bá đạo nói:
“Tôi đảm bảo giao ước vẫn chưa muộn”.
“Cậu định làm gì tôi hả thằng nhóc kia? Cậu đừng có dã man…”
Cả người Ngải Ái bị nhấc bổng lên, cô túm chặt chăn quấn lại, cố che dấu cơ thể.
“Đừng gọi tôi là thằng nhóc”. Mộc Duệ Thần đứng dậy, đặt Ngải Ái trên chân mình.
Ngải Ái bọc chăn đứng trên chân anh, mũi cọ vào vòm ngực trần.
“Cậu…!”. Cô giật mình ngẩng đầu, nhận ra cô chỉ đứng tới ngực anh. Trước đây chẳng phải cô có thể sóng vai đi cạnh anh, giờ thì phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn được gương mặt của anh.
“Cao thế…!”
“Ừ!” Anh kiêu ngạo trả lời. “Đúng thế”
Vuốt ve mái tóc dài mềm mại, cậu nhìn cô bằng ánh mắt nóng rực. “Cô có biết như thế này có nghĩa là gì không?”
Ngải Ái mỉm cười:
“Thì có nghĩa là đứa con trai mất tích năm năm của mẹ lớn lên thành một chàng trai cao to đẹp trai, mẹ đây mừng còn không hết ấy chứ!”
“Chàng trai”. Anh bật cười, nắm lấy vai cô. “Năm năm trước, cô và tôi có giao ước và cô cũng đã đồng ý. Đã đến lúc rồi!”
Nói xong, Ngải Ái bị quay mấy vòng, sau đó chiếc chăn bông bị tuột xuống.
Cả người cô mềm mại mát lạnh không chăn bông quấn quanh bị đẩy ngã xuống giường. Màu tóc đen mượt buông xõa trên làn da trắng như tuyết hòa trong màu trắng của ra trải giường… Cô rất đẹp.
Mặt Ngải Ái lộ vẻ đáng thương:
“Cậu muốn cùng tôi thật sao?”
Mộc Duệ Thần hắng giọng rồi nằm đè lên trên người cô.
“Tôi không muốn bắt buộc cô nhưng tôi không thể kìm chế được nữa”.
Ngọn lửa tình dục nóng rực bùng lên trong đôi mắt sâu thẳm, anh ôm ghì lấy cô thì thầm vào tai:
“Bé con, cô đẹp quá… Tôi không thể không nhẫn tâm ăn cô”.
“Lớn tới chừng nào có thể làm cái chuyện mà chị nói?”
“Trưởng thành í… Sặc,… ít nhất… ít nhất cũng mười tám tuổi”.
“Năm năm! Chị đã nói như vậy…. Tôi nghe chị… Năm năm sau tôi cùng chị làm!”
Cuối cùng Ngải Ái cũng sực nhớ ra giao ước kia.
Nếu sớm biết thế này lúc đó cô đã nói với thằng nhóc rằng sáu mươi tuổi mới làm được chuyện đó, để sáu mươi năm sau nó mới tìm cô để thực hiện cái giao ước quỷ tha ma bắt và giờ sẽ chẳng bị rơi vào tình thế thảm hại này.
Mộc Duệ Thần thở mạnh, ôm cơ thể mềm mại của cô, tay vuốt ve làn da mịn màng mát lạnh, cả người căng lên vì ham muốn.
Tại sao ham muốn được có cô lại mãnh liệt như vậy? Chính anh cũng không thể giải thích được. Anh chỉ biết một điều duy nhất là cơ thể anh cần phải được thỏa mãn.
Nụ hôn nóng bỏng rơi trên má, trên cổ, xương dưới cổ… Trên làn da trắng nõn xuất hiện nhiều vết hồng nhạt do được anh hôn.
Hai tay anh áp vào má cô, bờ môi bắt đầu phủ lên đôi môi cô.
“A…a…a…”
Ngải Ái kêu lên, đôi môi Mộc Duệ Thần càng quấn chặt môi cô. Bị anh hôn đến đau đớn nhưng cô chỉ có thể “ưm ưm” trong cổ họng, mù mịt nhìn Mộc Duệ Thần.
“Mộc Duệ Thần… Tôi xin cậu… Dừng lại đi… Dừng lại…”
Mộc Duệ Thần rời môi cô nhìn thấy cô khóc, mặt anh biến sắc:
“Bé con, cô sao vậy?”
“Cậu cắn tôi… đau quá…huhu”. Cô sụt sịt khóc sau đó bật khóc nức nở, giơ tay lên quẹt nước mắt liên tục. “Cậu đừng thế… Cậu làm tôi sợ. Tôi chịu đau rất kém. Đau quá đau quá… Huu”
Cậu ta nói muốn ăn cô hóa ra là ăn cô thật, cắn đau tới mức cô có cảm giác như đang bị xẻo thịt.
“Cô…” Anh đỏ bừng mặt thả cô ra, ngồi dậy quay đầu đi. “Nín đi. Khóc lóc cái gì?”
“Cậu cắn tôi đau quá, còn không cho tôi khóc, quá đáng!”. Cô chùi nước mắt, quay người nằm nghiêng, chiếc chăn bị ướt cả một mảng. “Cậu đột ngột bắt cóc tôi tới đây hỏi sao tôi không sợ? Vừa gặp tôi đã làm vậy với tôi, tôi đau quá nên tôi phải khóc. Tại sao cậu lại làm thế?…. Tại sao? Cậu nói đi… Tại sao cậu lại làm thế?”
Càng nói càng khóc ầm lên, Ngải Ái thực sự đang rất tức giận. Cô thừa hiểu rằng, với tính cách của Mộc Duệ Thần, có chống cự thế nào cũng thua nên cô càng khóc dữ hơn, không ngừng lại được, nước mắt nước mũi tèm nhem cô chùi luôn trên chăn bông.
“Nín đi!”. Anh ra lệnh.
“Trừ khi cậu nói cậu không đụng vào tôi nữa”.
“Cô đang uy hiếp tôi?”
“Hức hức… Đau quá… Ôi, sao đau quá… Sao tôi khổ thế này hả trời?”
Cô vừa khóc vừa kêu gào than trời than đất. Sau này nhớ lại Ngải Ái vẫn còn thấy cô lúc đó thật kỳ cục.
“Chết tiệt!”. Mộc Duệ Thật buột miệng nói rồi đứng dậy đi tới tủ quần áo lôi ra một chiếc váy ngủ bằng lụa quăng cho cô. “Mặc vào đi!”
Ngải Áu ngẩng đầu nhìn chiếc váy rồi giơ ngón tay lên chỉ:
“Tôi… cần quần áo của tôi”.
Ánh mắt anh rét lạnh như con sư tử đang nổi giận, quát lớn:
“Cấm cô ra yêu cầu với tôi”.