Sau chuyện này, Mai Mai và Ninh Giai Kỳ đã cãi nhau trong văn phòng “Cô biết hôm đó hòm tư của tôi có vấn đề, cô biết cả tôi và cô đều được nhận email, tại sao không nói với tôi!?” Mai Mai lạnh lùng nói “Chỉ vì lúc trước tôi nói cô hai câu, thế nên cô không thích tôi, để cho tôi bị mắng!”
Tính cách của Ninh Giai Kỳ rất ít khi cùng người khác cãi nhau ở nơi đông người, thế nhưng cô đối với Mai Mai đã không thích từ lâu, lúc này
nghe cô ta nói vậy, cơn giận trong lòng không thể nhịn được nữa “Tôi biết thì làm sao, tôi không nói, chính cô còn không đi tìm hiểu ngày hôm đó đã bỏ sót cái gì”.
Mai Mai “Rõ ràng cùng nhận công việc, cô nói Với tôi một tiếng sẽ chết sao.”
“Tôi không có trách nhiệm phải nói với cô việc này” .
“Cô có phải là đồng nghiệp không đấy!”
Ninh Giai Kỳ không thể tưởng tượng nổi “Là đồng nghiệp sao, nếu cô còn xem tôi là đồng nghiệp, cô sẽ không xoá bộ ảnh mà tôi phụ trách.”
Mai Mai sửng sốt, mặt biến sắc “Cô nói cái gì đó!"
Ninh Giai Kỳ “Bộ ảnh của Mạnh Di Di, không phải cô đã xoá sao?”
“A...” Đồng nghiệp ở bên cạnh sớm đã nghe đến chuyện này, nghe vậy khiếp sợ mà nhìn Mai Mai.
Vẻ mặt Mai Mai lộ ra chút hoảng loạn “Như thế nào! Cô cho rằng việc này do tôi làm, cô có chứng cứ gì!”.
“Mai Mai, làm vậy vui lắm sao” Ninh Giai Kỳ nhắm mắt, khuôn mặt vì cãi nhau cũng trắng bệch đến doạ người “Tôi không biết đã đắc tội với cô
chỗ nào, mà cô phải làm như vậy với tôi.”
“Tôi căn bản không có làm! Cô không cần phải chụp cái mũ đó cho tôi!” Mai Mai nhìn về phía các đồng nghiệp “Thật sự không phải tôi, cô dựa vào cái gì lại nói tôi như vậy!”
Các đồng nghiệp ở bên cạnh liếc nhìn nhau, không một ai dám lên tiếng.
Mai Mai vừa kích động vừa xấu hổ, cô ta không ngờ tới ngày thường cô ta vẫn giữ quan hệ tốt với đồng nghiệp nhưng lúc này lại không có ai nói giúp cô ta.
“Ninh Giai Kỳ, cô đừng nghĩ sau lưng có người chống đỡ, mà cô có thể muốn làm gì thì làm!”
Ninh Giai Kỳ“....”
Một đồng nghiệp lên tiếng “Được rồi được rồi, Mai Mai cô bớt nói vài câu đi, đều là đồng nghiệp, cô cũng đừng ở đây nhằm vào Ninh Giai Ky."
Mai Mai “Cô có nhầm không vậy, là cô ta nhằm vào tôi!”
“Mọi người đừng căng thẳng như thế...” “Đúng vậy đúng vậy, đừng nói nữa...”
“Các người đang làm gì đó” Đúng lúc này, Tiểu Đông Tử từ bên ngoài đi vào.
Mọi người lập tức im lặng, vội vàng trở về vị trí của mình làm việc.
Tiểu Đông Tử mặt lạnh, đột nhiên nói “Mai Mai, cô đến phòng làm việc của tôi một chút.”
Mai Mai sửng sốt, mắt phẫn nộ liếc nhìn Ninh Giai Kỳ, đi theo Tiểu Đông Tử.
Sau đó Tiểu Đông Tử và Mai Mai ở trong văn phòng nói gì đó, chỉ biết sau khi đi ra, Mai Mai trở về chỗ của mình lặng lẽ khóc. Một tuần sau, Mai Mai bắt đầu bàn giao công việc của mình cho người khác. Vì vậy mọi người đều biết, Mai Mai phải rời đi, đúng ra là bị sa thải.
Lúc Ninh Giai Kỳ nghe được tin này thì ngẩn ra, cô nghĩ đến nhiều lí do cô và Mai Mai cãi nhau, nhưng không nghĩ tới Tiểu Đông Tử trực tiếp sa thải cô ta.
Mấy ngày nay, Mai Mai như quả cà héo, buồn bã ỉu xìu, lúc gặp Ninh Giai Kỳ ánh mắt cô ta dại ra, không có chút ánh sáng nào.
Ngày hôm đó Mai Mai từ chức, trong cuộc họp Tiểu Đông Tử có nhắc đến chuyện này.
Để Mai Mai từ chức là ý của cá nhân ông, Mai Mai làm việc bên cạnh ông gần một năm, nhiều lần mắc lỗi trong công việc, tiêu chuẩn chụp ảnh vẫn luôn không đạt yêu cầu, hơn nữa với tính cách của cô ta, Tiểu Đông Tử không muốn giữ cô ta ở lại trong nhóm.
Ninh Giai Kỳ biết rõ Tiểu Đông Tử làm vậy, cô nhóm Tiểu Đông Tử làm trợ lý đã được một thời gian, Mai Mai là người như thế nào, cô biết rất rõ, nhưng không ngờ Tiểu Đông Tử sẽ dứt khoát như vậy.