Studio bắt đầu hừng hực mà tiến hành chụp ảnh, dù đã hết giờ làm việc, tất cả mọi người đều rất nhiệt tình, thậm chí có một số người không cần ở lại nhưng vì có Bạch Dịch mà tiếp tục làm việc.
Buổi chụp diễn ra hơn ba tiếng đồng hồ, Bạch Dịch đáp ứng yêu cầu chụp ảnh cùng mọi người.
Sau khi kết thúc.
“Anh đợi một chút.” Bạch Dịch cùng trợ lý của mình ra khỏi studio, Ninh Giai Kỳ liền đuổi theo.
Bạch Dịch hiển nhiên biết cô có chuyện muốn hỏi anh, vì thế dừng lại, vẻ mặt hiền lành nói “Ninh
Giai Kỳ, hợp tác vui vẻ, hy vọng lần sau có cơ hội gặp lại.”
Ninh Giai Kỳ “Xin lỗi, mặc dù rất cám ơn anh đã giúp đỡ, nhưng mà muốn hỏi là...Tôi, tôi không quen biết anh.”
Bạch Dịch mỉm cười “Chúng ta quả thật không quen biết”
Ninh Giai Kỳ “Vậy _” “Nhưng là em và Tân Đồ là bạn, vậy thì đương
nhiên cũng là bạn của tôi.”
Ninh Giai Kỳ có chút ngoài ý muốn “Băng Tân ĐỒ?”
“Là anh ấy nói cho anh công ty xảy ra chuyện, nhờ anh tới giúp sao?”
Bạch Dịch gật đầu “Đúng vậy, tôi với anh ta có quen biết, Ninh Giai Kỳ, về sau còn có chuyện như vậy em có thể tìm đến anh.”
Người trợ lý bên cạnh Bạch Dịch đúng lúc đưa cho cô danh thiếp, Ninh Giai Kỳ có chút thụ sủng ngược kinh, vội vàng nhận lấy “Cám ơn anh.”
“Không cần khách sáo” Bạch Dịch cười cười, xoay người rời đi.
Ninh Giai Kỳ nhìn bóng dáng anh ta, rơi vào trầm tư.
Băng Tân Đồ làm sao biết được? Là bởi vì Liễu Thanh Giang sao?
Rất có thể, bởi vì Trương Nhất Manh đã nói rõ với Liễu Thanh Giang lúc hỏi số điện thoại của Mạnh Di Di.
Ninh Giai Kỳ nhăn mày, mới đây cô gặp Băng Tân Đồ, lần trước gặp anh ở văn phòng Đàm tổng, kể từ lần đó, cấp trên rất chiếu cố cổ.
Đây không phải là sự trùng hợp đó chứ.
Nhưng cô tự hỏi bản thân mình và Băng Tân Đồ không thân thiết đến mức anh ấy phải quan tâm đến cô. Càng nghĩ thì chỉ còn một khả năng....Cảnh Nhược Đông.
Sau buổi chụp ảnh là công đoạn chỉnh sửa hình ảnh, Ninh Giai Kỳ không dám rời khỏi máy tính dù chỉ một phút, cô sợ sẽ mất hình ảnh như trước đó. Nhưng sắc trời đã tối, nếu cô còn không trở về Thẩm Giai Hàm nhất định sẽ nghi ngờ.
Đắng đo mãi, Ninh Giai Kỳ liền gọi điện cho Cảnh Nhược Đông.
“Alo” Bên kia điện thoại vang lên giọng nói của anh, hơi trầm, như hũ rượu đã lắng đọng nhiều năm.
Ninh Giai Kỳ nhẹ giọng “Em là Ninh Giai Kỳ”
“Tôi biết.” Cảnh Nhược Đông hỏi “Đã giải quyết xong việc rồi?”
Ninh Giai Kỳ sửng sốt một chút “Đúng là anh, anh nói Bạch Dịch tới sao?
Cảnh Nhược Đông “Không biết, có lẽ là Tân Đồ chọn
Ninh Giai Kỳ “Vậy, vậy có phải anh đã nói Băng Tân Đồ đến chỗ em làm nói...”
“Nói gì?”
Ninh Giai Kỳ“....”
Ngữ khí của anh vẫn rất bình tĩnh phảng phất như không phải mình làm. Nhưng Ninh Giai Kỳ cũng không thể hỏi, có phải anh đã nói với Băng Tân Đồ đến công ty của cô nói với cấp trên, nhờ anh ta chiếu cố đến cô hay không. Bởi nếu là không phải thì có vẻ câu hỏi này quá tự kỷ đi.
Đang do dự, bên kia ống nghe đột nhiên nói “Ninh Giai Kỳ, hình như em rất sợ làm phiền đến tôi.”
Ninh Giai Kỳ nhấp môi một chút “.....không có."
“Không có? Đã xảy ra chuyện như vậy sao không nói với tôi, còn để tôi nghe được từ miệng người khác.”
Cái này “người khác” có thể chính là Liễu Thanh Giang.
Ninh Giai Kỳ hết đường chối cãi, nhưng cần thận ngẫm lại, hình như cũng không có gì để giải thích, bởi vì anh nói đều là sự thật. Cô theo bản năng mà tránh đi anh, vì cô nghĩ một chút chuyện nhỏ cũng phải nhờ đến anh thì có vẻ cô quá vô dụng.