Ba người sống với nhau cùng đi về phía cổng trưởng, Ninh Giai Kỳ đi ở giữa, tạo thành chữ lõm* (chữ lõm: *)
“Lần sau nhớ cẩn thận một chút, đừng vì chụp ảnh mà đến mạng cũng không cần. Chân của cậu còn có thể ngã được bao nhiêu lần nữa đây.” Tống Đình Quân lại bắt đầu lải nhải.
Ninh Giai Kỳ “Được rồi, tớ biết rồi, chỉ là ngoài ý muốn thôi.”
Hạ Đình Kiêu “Em bị thương
Ninh Giai Kỳ “Không sao, chỉ là vết thương nhỏ”
Tống Đình Quân “Bị thương, chuyện này, Học trưởng Hạ không biết sao?”
Ninh Giai Kỳ“......”
Hạ Đình Kiêu có chút xấu hổ “Sao em không nói với anh”.
Ninh Giai Kỳ “Cũng không phải chuyện gì lớn, anh xem không phải em vẫn đi lại được đấy sao.”
Hạ Đình Kiêu “Về sau dù là vết thương nhỏ cũng phải nói với anh.”
Tống Đình Quân thở dài, thân hình cao lớn đưa tay khẽ vỗ một cái lên đầu Ninh Giai Kỳ “Cậu từ nhỏ vẫn luôn như vậy, chuyện gì không vui vẫn giữ mãi trong lòng,.....Muốn cô ấy tâm sự với
người khác, học trưởng Hạ, nếu không thân quen nhiều năm thì khó lắm.”
Khó khăn lắm mới đi đến cổng trường học, Ninh Giai Kỳ nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng phá vỡ bầu không khí quỷ dị này. Nhưng ngay lúc này, trên đường lớn đột nhiên có một chiếc xe quẹo vào, Ninh Giai Kỳ cảm thấy có chút quen mắt nhưng không để ý nhiều. Cho đến khi chiếc xe đó dừng lại trước mặt ba người. Ninh Giai Kỳ ngây ngốc nhìn của xe từ từ mở ra, chợt nhớ ra hình như cô đã thấy chiếc xe này trong gara ở nhà thì
phải?
“Ninh Giai Kỳ.” Một người từ vị trí ghế lái đi đến, anh mặc áo sơ mi trắng quần đen, khuôn mặt vẫn lạnh như cũ.
Ninh Giai Kỳ “Sao anh lại?”
Cảnh Nhược Đông đưa mắt nhìn hai người bên cạnh, nhấc chân đi lên trước “Không phải chân còn chưa khỏi sao, tại sao còn đi lại khắp nơi như thế này”
Ninh Giai Kỳ “Không sao, vẫn có thể đi được.”
Cảnh Nhược Đông nhân đôi mày nhìn về phía Tống Đình Quân “Cậu cũng ở đây” .
Tống Đình Quân nhìn anh gật gật đầu, trạng thái ở trước mặt Hạ Đình Kiêu ban nãy đã không
còn, mím môi, sắc mặt không tốt lắm.
Hạ Đình Kiêu “Đây chắc là người lần trước, là bạn của em...”.
Cảnh Nhược Đông đưa tay ra trước mặt anh ta “Cảnh Nhược Đông.”
Hạ Đình Kiêu vội bắt tay anh “Tôi là Hạ Đình Kiêu, chào anh”
Cảnh Nhược Đông “Biết.”
Không biết có phải do tâm lý hay không, Ninh Giai Kỳ cảm thấy bầu không khí lúc này càng quý di.
Nên đi thì không đi, không nên tới thì lại tới.
Hạ Đình Kiêu “Cảnh tiên sinh đến đây làm gì vậy?”.
Cảnh Nhược Đông bình tĩnh mà nhìn Ninh Giai Kỳ một cái “Tôi đến để đưa em ấy về nhà”
Hở về nhà.... Ninh Giai Kỳ “Ngày mai em có tiết.” “Ngày mai chú Trạch sẽ đưa em trở lại”
Nói xong lại bổ sung “Anh thức dậy rất sớm, mà em dậy không nổi.”
Ninh Giai Kỳ“....” Cảnh Nhược Đông “Đi thôi, lên xe.”
Không cho cô một chút cơ hội để cự tuyệt, Cảnh Nhược Đông nhìn hai người còn lại gật gật
đầu, lôi kéo Ninh Giai Kỳ rời đi. Rất nhanh xe đã dời khỏi tầm mắt hai người họ, Hạ Đình Kiêu ngây người chốc lát “Bọn họ... là anh em sao?”
Tống Đình Quân không lên tiếng chợt khẽ cười “Tôi cũng từng cho rằng như vậy” .
Ninh Giai Kỳ cứ như vậy ngơ ngác mà về nhà, trên đường cô mơ mơ màng màng“Tôi là ai, tôi đang ở đâu đây, tại sao tôi phải về nhà”
“Em và Tống Đình Quân” Cảnh Nhược Đông đang nói rồi tạm dừng, cảm thấy câu hỏi có chút kỳ quái, vì thế thay đổi “Hai người còn giữ liên lạc”
Ninh Giai Kỳ gật đầu “Vâng, cậu ấy là bạn tốt của em” .
“Bạn tốt?” Cảnh Nhược Đông không nặng không nhẹ mà cười một chút “Anh cho rằng cậu ta thích em.”
Anh cho rằng cậu ta thích em?
Ninh Giai Kỳ ngạc nhiên quay đầu nhìn anh, hoàn toàn không nghĩ Cảnh Nhược Đông đột nhiên sẽ nói như vậy, càng không cẩn thận mà suy nghĩ anh thế mà lại nghĩ như thế.