“Xin lỗi, xin lỗi.” Ninh Giai Kỳ bối rối, nhưng đôi mắt vẫn dính vào ống kính, mắt không rời đi một chút nào.
Cảnh Nhược Đông cắn răng, liền lập tức lấy máy ảnh của cô “Đừng xem nữa, em đi ra.”
Máy ảnh bị người khác lấy đi, Ninh Giai Kỳ ngơ ngác “Ấy, trả lại cho tôi.”
Ngước mắt, lúc này mới phát hiện người đứng bên cạnh không phải là người khác, mà là
Cảnh Nhược Đông. Ninh Giai Kỳ chợt sững người một lúc, lấy mu bàn tay lau mặt “Cải đó....máy ảnh”.
Vết bùn bẩn trên mặt được lau đi, Cảnh Nhược Đông trên cao nhìn xuống, vừa tức giận vừa buồn cười “Rất có năng lực.”
Ninh Giai Kỳ xấu hổ, cô cười nhẹ “Chụp cũng không tồi” .
Cảnh Nhược Đông “Anh không có khen em” Ninh Giai Kỳ “b”
Tình cảnh hiện giờ có một chút xấu hổ, có rất nhiều quân lính nghỉ ngơi ở bên cạnh. Hiện tại đột nhiên xảy ra một chuyện như vậy, rất tự nhiên thu hút sự chú ý của mọi người.
“Cô giáo Ninh, cô có sao không?” Hai anh lính phối hợp ban nãy đi tới.
Ninh Giai Kỳ xua tay “Không sao đâu, những bức ảnh tôi vừa chụp rất tốt, không cần phải chụp lại”.
“A...cô không sao là tốt rồi.”
Ninh Giai Kỳ mỉm cười, đưa tay xuống bùn để chống đỡ mà đứng lên. Nhưng vừa mới động mắt cá chân liền truyền đến một cơn đau. Sắc mặt cô lập tức thay đổi, cô lại ngồi xuống.
“Thế nào? Cảnh Nhược Đông nắm lấy cánh
tay cô.
Ninh Giai Kỳ cúi đầu giống như đứa bé đã phạm lỗi vậy “Không có gì....có lẽ chân bị trậc,Ah
Cả người đột nhiên bị nhấc bổng lên, hai chân mang theo nước bùn mà bắn lên. Ninh Giai Kỳ cả kinh, cô nhìn Cảnh Nhược Đông ở khoảng cách rất gần.
“.......Em có thể tự đi được.”
Cảnh Nhược Đông dĩ nhiên không quan tâm đến lời nói của cô “Tiểu Đản, cầm máy ảnh, tôi đưa cô ấy đến phòng y tế” .
Cậu lính Tiểu Đản kia nhìn đến sửng sốt, mắt thấy Cảnh Nhược Đông đã đi khá xa mới ấp úng nói“......Vâng”
Trả lời xong, anh ta nhìn người khác “Mới lúc nãy...là phó doanh?”
Người bị hỏi gật gật đầu “Đúng vậy” .
Tiểu Đản xoay người nhìn về phía Mai Như đang đứng ở mép bùn “Cô giáo Mai, Cô giáo Ninh biết phó doanh của chúng tôi sao?”
Lúc này vẻ mặt của Mai Như cũng bị làm cho kinh sợ, vừa rồi cô cũng nhìn thấy, Cảnh Nhược Động vốn dĩ đứng cách xa bọn họ, nhưng sau khi thấy Ninh Giai Kỳ nhảy xuống vũng bùn, anh lập
*
F
1
tức chạy đến.
Mặc dù cũng không phải chuyện lớn gì, nhưng mọi người không cho là vậy.
Mai Như nói “Tôi không biết.”
Tiểu Đản liếc nhìn đồng đội của mình một lần nữa, rồi nói “Phó doanh trông rất lạnh lùng, nhưng thật ra là một người rất tốt.”
Các chiến hữu đồng loạt gật đầu khẳng định “Đó là điều chắc chắn, vì nhân dân mà phục vụ.”
Cảnh Nhược Đông một đường ôm Ninh Giai Kỳ đi đến phòng y tế, trên đường có không ít người tò mò mà đánh giá, Cảnh Nhược Đông mặt không cảm xúc, ngược lại là Ninh Giai Kỳ, nếu trên mặt không có vết bùn che đậy thì xác định chắc chắn mọi người sẽ thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô. Cuối cùng cũng đến phòng y tế, Cảnh Nhược Đông buông Ninh Giai Kỳ xuống, bác sĩ quân y đi theo tới.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Ngã xuống bùn, bị trặc chân” Cảnh Nhược Đông đem Ninh Giai Kỳ ngồi trên ghế, nói “Chân nào?”
“Trái...”
Cảnh Nhược Đông “Ừ” một tiếng, quỳ gối ngồi xổm xuống, vươn tay muốn cởi giày giúp
Ninh Giai Kỳ.
“Á! Để em tự cởi”.
“Yên lặng” Cảnh Nhược Đông nghiêm túc mà nhìn cô một cái, Ninh Giai Kỳ từ nhỏ đã sợ vẻ mặt này của anh, lập tức im lặng. Cảnh Nhược Đông thấy cô ngoan ngoãn ngồi yên, thật cẩn thận cởi tất giày ra, sau đó vén ống quần của cô lên.