Ninh Giai Kỳ ngẩng đầu, đưa tay lên vỗ hai má “Nóng...” “Có vẻ tửu lượng của em ấy không tốt, mới uống một ly thôi mà.” Một đàn chị khóa trên thấy vậy mỉm cười.
Ninh Giai Kỳ nhìn người trước mặt mình, cảm giác lỗ tai giống như bị che kín vậy, cô không nghe rõ đối phương nói gì, nhìn miệng cô ấy lúc đóng lúc mở, cô cố gắng tự mình rời khỏi ghế sô pha. Trong đêm tối, quán bar càng sôi động, ngày càng có nhiều người, âm nhạc càng lúc càng trở nên điên cuồng.
Ninh Giai Kỳ bịt hai tai lại “Thật là ồn ào...” “Ôi không đỡ em ấy lên được.” Một đàn chị
1
.
vóc người tầm cỡ Ninh Giai Kỳ hét lên “Hạ Đình Kiêu, con ma men kia! Cậu không quan tâm Ninh Giai Kỳ của cậu à.”
“Quan, quan tâm....” Hạ Đình Kiêu mơ mơ màng màng đứng dậy đi đến, rồi lại bị phó chủ nhiệm kéo đi “Cậu thôi đi, đã say như vậy còn đòi quản người khác.”
Vừa dứt lời, phó chủ nhiệm đi tới định đỡ Ninh Giai Kỳ dậy. Kết quả tay anh ta vừa duỗi ra đột nhiên bị người khác ngăn lại.
“Để tôi.”
Cảnh Nhược Đông khom lưng, một tay vòng qua eo Ninh Giai Kỳ liền đem cả người cô ôm vào trong lòng.
“Ah, anh, anh là ai? Đây là bạn của tôi, anh làm gì vậy?” ánh mắt một đàn chị cũng có chút mơ màng, nhưng vẫn còn khá tỉnh táo cô vẫn không quên Ninh Giai Kỳ cùng với bọn họ đã uống đến say nhừ.
Các thành viên khác có mặt cũng sững sờ trước tình huống bất ngờ này. Người đàn ông trước mặt rõ ràng không phải là thành viên trong câu lạc bộ của bọn họ, có thể anh ta là lưu manh chăng, có điều cách ăn mặc thật sự không giống.
“Tiên sinh, đây là bạn của chúng tôi, để chúng
tôi đỡ em ấy, không cần phiền đến ngài.” Phó chủ nhiệm là người cũng đã gặp qua rất nhiều người, ánh mắt anh ta luôn cảnh giác nhưng lời nói vẫn rất lịch sự.
“Không có việc gì. Chúng tôi có quen biết.”
Cảnh Nhược Đông cũng lười giải thích nhưng nếu trực tiếp mang người đi có lẽ không ổn lắm.
“Hai người biết nhau? Mọi người có chút sững sờ.
“Vậy anh có biết tên em ấy không? Anh đừng có nhận bậy”.
“Ninh Giai Kỳ”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc gọi tên cô, Ninh Giai Kỳ ngây ngốc, ngước mắt lên nhìn anh.
“Anh......sao anh lại...”.
Cảnh Nhược Đông nghe cô gọi rũ mắt xuống nhìn cô, lúc này Ninh Giai Kỳ đang dựa vào ngực anh, ánh mắt trong sáng mê ly. Ánh đèn mờ ảo được phản chiếu trong đôi mắt đen láy của cô, sáng như bầu trời đầy sao vậy. Cảnh Nhược Đông có chút sửng sốt, vài giây sau cất giọng nghiêm khắc “Hồ đồ.”
Ninh Giai Kỳ chớp chớp mắt, ủy khuất nói “Anh mắng em...”
Cảnh Nhược Đông“.......” “Em đau đầu...”
Cảnh Nhược Đông bị giọng nói mềm mại của cô làm cho mềm lòng. Cuối cùng anh mở miệng nói “Cũng biết khó chịu cơ đấy”
Mọi người đứng bên cạnh có chút bất ngờ, một đàn chị thấy vậy vội hỏi “Ninh Giai Kỳ, em thật sự biết anh ta à?”.
Ninh Giai Kỳ nhìn anh, ngoan ngoãn gật đầu một cái “Anh ấy là Cảnh Nhược Đông.”
“Hả?”.
Cảnh Nhược Đông đợi có xác nhận anh, liền lấy chứng minh thư để xác nhận thân phận. Đàn chị cầm lấy xem xác thực đúng là có quen biết “Hai người họ đúng là quen biết nhau” .
Phó chủ nhiệm “Có quen biết cũng không thể đưa đi, Ninh Giai Kỳ, anh ta là ai?” .
“Anh...anh trai” Ninh Giai Kỳ nhẹ giọng gọi “Anh Nhược Đông...”
“Anh trai...nhưng khác họ mà, hay là anh họ?”
“Không phải anh họ, mà là anh trai!” Ninh Giai Kỳ mỉm cười, hai tay ôm lấy eo anh, gương mặt áp
trên ngực anh cọ cọ “Là anh trai, cũng là...chồng”
Cảnh Nhược Đông trong giây lát trở nên cứng đờ “!!!???”
Mọi người đều hóa đá tại chỗ, Ninh Giai Kỳ đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình, ôm chặt Cảnh Nhược Đông