Trương Nhất Manh vẻ mặt có chút thất vọng “Được rồi, vậy lần sau chúng ta cùng đi ăn, tớ nghe nói có một nhà hàng mới mở có món bò bít tết rất ngon.”
Ninh Giai Kỳ gật gật đầu “Thực xin lỗi.”
“Ấy...không sao không sao, đi thôi, về nhà.”
Ninh Giai Kỳ không nghĩ tới vừa ra khỏi phòng học đã thấy Cảnh Nhược Đông, anh đứng dưới bậc thang, mặc đồng phục trường, cúc áo sơ mi đầu tiên trên cổ được mở ra, anh đứng ở đấy, nhìn anh thật nổi bật.
“Liễu Thanh Giang, sao các anh lại ở đây, là chờ bọn em à?” Trương Nhất Manh không dám ở trước mặt Cảnh Nhược Đông mà làm càn, nhưng
trước mặt Liễu Thanh Giang lại vô cùng tự nhiên. Chỉ là cô vừa mới chạy đến đã bị Liễu Thanh Giang cốc đầu, “Em, không phân lớn nhỏ gì cả, đã nói bao nhiêu lần, gọi anh, cái gì mà Liễu Thanh Giang, thật không lễ phép”
Trương Nhất Manh nhìn anh mà trợn mắt “Hừ, lớn hơn em có vài tuổi mà tỏ vẻ ghê gớm, cậy già mà lên mặt”
“Em, con nhóc này ” Liễu Thanh Giang một tay khoát trên vai Cảnh Nhược Đông, ra dáng “Trưởng bối khó làm”, “Cậu nói xem tại sao đám nhóc bây giờ đều không ngoan như vậy”.
Cảnh Nhược Đông khẽ cong khoé môi, ánh mắt dừng ở trên người Ninh Giai Kỳ.
Không ngoan, cô bé này rất ngoan là đằng khác. Bảo gọi anh, cô bé nghe một lần liền ngoan ngoãn mà gọi theo.
“Đứng đấy làm cái gì, lại đây Cảnh Nhược Đông nhìn Ninh Giai Kỳ.
Ninh Giai Kỳ “A” một tiếng, đi theo anh “Sao anh, lại ở đây?”
“Đợi ở trên xe một hồi, không thấy em ra.” “Lớp em, tan học trễ”
Bọn họ cùng đi về phía cổng trường, có rất nhiều học sinh đi ngang qua, là lớn mật hoặc là lén lút mà nhìn bọn họ, nhưng lần này Ninh Giai Kỳ không quan tâm, cô sờ sờ mấy lá thư tình, có chút khó xử mà nhìn Cảnh Nhược Đông.
Cái này, làm sao để đưa cho anh đây?
Những lá thư tình này, Cảnh Nhược Đông có nhận hay không nhận là một chuyện, Ninh Giai Kỳ đưa hay không đưa lại là một chuyện khác.
Ninh Giai Kỳ biết, việc giấu thư tình của người khác là không tốt, nhưng như có một giọng nói trong đầu vàng lên bảo cô rằng đừng đưa cho anh. Hai dòng suy nghĩ đối địch nhau, cho nên suốt cả buổi tối, Ninh Giai Kỳ vẫn có chút không thoải mái.
Ninh Giai Kỳ đang đứng trước cửa căn gác nhỏ, phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói của con trai “Này, cậu tránh ra.”
Ninh Giai Kỳ quay đầu lại nhìn, ra là Cảnh Minh Nguyên, em họ của Cảnh Nhược Đông. Cảnh Minh Nguyên là con trai của cô Cảnh Nhược Đông, bởi vì dượng ở rể, cho nên Cảnh Minh Nguyên theo họ mẹ.
Cảnh Minh Nguyên so với Ninh Giai Kỳ còn nhỏ hơn hai tuổi, cậu lớn lên có chút trắng trắng mập mập, trông rất đáng yêu. Nhưng Ninh Giai Kỳ không thích cậu, bởi vì cô nhớ rõ, ngày đó Lâm Nhi Nhi lấy máy ảnh của cô, cậu cũng ở đó.
Ninh Giai Kỳ tránh sang một bên nhường đường cho cậu, Cảnh Minh Nguyên hừ mũi, vênh váo tự đắc mà đi về phía trước, đi được vài bước cậu bỗng nhiên xoay người lại, “Cậu đang rất đắc ý đúng không?
Ninh Giai Kỳ sửng sốt, có chút khó hiểu nhìn cậu.
“Nhi Nhi vì cậu mà mấy ngày nay luôn không vui, tôi nói cho cậu biết, anh tôi ngày hôm đó giúp cậu không phải vì thích cậu, cậu đừng có hiểu lầm.”
Ninh Giai Kỳ không muốn tranh cãi với cậu, cô mím môi, cố nặn ra một nụ cười tỏ vẻ không quan tâm “Tôi không hiểu, cậu, mới nói cái gì cơ?”.
“Tôi nói là cái đồ nói lắp nhà cậu không cần suy nghĩ nhiều, trong nhà ngoài ông ra không có ai thật sự hoan nghênh cậu ở đây đầu, anh tôi đối tốt với cậu chẳng qua nhìn cậu rất đáng thương mà thôi.”
Có đôi khi, lời nói của bạn cùng trang lứa càng khiến cho chúng ta đau lòng hơn.
Ninh Giai Kỳ nhìn khuôn mặt tức giận của Cảnh Minh Nguyên làm cô cảm thấy khó chịu hơn mà thôi. Bị nói như vậy, cô thật hận cái tật nói lắp của mình, cũng hận chết bản thân mình chỉ vì lời nói của Cảnh Minh Nguyên mà suy nghĩ bậy bạ.
Nhận ra cậu vẫn nhỏ tuổi hơn cô, cơn giận của cô cũng vơi đi ít “Là cậu, nghĩ quá nhiều rồi.”
“Tôi? Tôi nghĩ nhiều chỗ nào?”
Ninh Giai Kỳ hờ hững nhìn Cảnh Minh Nguyên, hồi lâu vẫn không lên tiếng.