Cảnh Nhược Đông “Vậy thì tốt, đi vào thôi.”
Mọi người cùng đi vào bên trong, đi được vài bước Cảnh Nhược Đông bỗng dừng lại “Ninh Giai Kỳ” .
Ninh Giai Kỳ đang rũ mắt đi theo, nghe tiếng gọi thì ngẩng đầu lên, ngây ngốc nhìn anh “Dạ?”
“Mấy năm không gặp, xa lạ vậy sao?” Cảnh Nhược Đông đột nhiên nói.
Ninh Giai Kỳ chớp chớp mắt, nhất thời không biết là nên lắc đầu hay nên gật đầu.
Cảnh Nhược Đông lại nở nụ cười, nụ cười xua tan bớt đi vẻ lạnh nhạt trên người mặt Xem ra là xa lạ rồi, ngay cả chào một tiếng cũng không thèm chào”
Ninh Giai Kỳ khẽ sửng sốt “Anh....Nhược, Nhược Đông.”
Thời điểm bọn họ đi đến cửa phòng bao,
Trương Nhất Manh cũng vừa lúc chạy tới, sau khi nhìn thấy Liễu Thanh Giang, hai người bọn họ lại ồn ào như cũ, tựa như ba năm qua đi không hề tồn tại. Ninh Giai Kỳ rất hâm mộ năng lực thích ứng nhanh chóng như thế của Trương Nhất Manh, không giống cô, vừa nhìn thấy Cảnh Nhược Đông đã căng thẳng muốn chết, ung dung bình tĩnh gì đó, không hề tồn tại chút nào.
Sau khi đi vào phòng bao, Ninh Giai Kỳ nhìn thấy được rất nhiều gương mặt quen thuộc, bao gồm cả Mạnh Di Di đã hot một góc trời kia. Rất nhiều người vây quanh nói chuyện với cô ta, cô ta hờ hững mỉm cười, mãi đến khi thấy bọn họ đi vào, mới giơ tay lên vẫy tay với bọn họ.
“Đi ra ngoài lâu như vậy, mọi người làm gì thế?”
Liễu Thanh Giang khoác lấy vai Trương Nhất Manh “Vừa khéo đi đón hai cô gái này đây”
Trương Nhất Manh vô cùng không thích Mạnh Di Di, cô ấy kéo tay Liễu Thanh Giang ra, lẩm bẩm. “Ai cần anh đón” .
“Mọi người ngồi đi” Mạnh Di Di gọi mọi người ngồi xuống, Ninh Giai Kỳ ngước mắt lên, vừa lúc đối diện với tầm mắt của cô ta, Mạnh Di Di khẽ cười với cô, trông rất giống quảng cáo trên màn hình LCD tại quảng trường lớn, chính
thức, độc đáo, xinh đẹp.
Ninh Giai Kỳ gật đầu lại với cô ta, sau đó chọn một góc nhỏ ngồi xuống. Trương Nhất Manh ngồi bên trái cô, mà bên phải, là Cảnh Nhược Đông.
“Hai đại anh hùng của chúng ta hiếm khi trở lại, đêm nay chúng ta không say không về
Liễu Thanh Giang “Vậy thôi đi, hai chúng tôi không uống rượu”.
Nghe Liễu Thanh Giang nói vậy, có người không vui lên tiếng “Đừng nghiêm túc như vậy chứ Liễu Thanh Giang, không phải đang nghỉ phép sao, ngay cả quân trang cũng đã cởi ra rồi, chẳng lẽ còn không thể uống vài ly” .
Liễu Thanh Giang gãi gãi ót “Câu này tôi không tiếp được đầu, cậu muốn mời rượu thì mời anh Cảnh đi, nếu cậu ta đồng ý thì tôi uống.”
Mọi người nghe vậy đều cười to nhìn Cảnh Nhược Đông, Cảnh Nhược Đông cười nhạt, nói: “Muốn rót thì rót cho cậu ta.”
“Này này, anh Cảnh, cậu có còn là người không?”
“Ha ha ha, đến đây nào Liễu Thanh Giang, đừng kiềm chế đừng kiềm chế!”
Nói là không say không về, thực tế lại không có ai thực sự rót rượu cho Liễu Thanh Giang và Cảnh Nhược Đông, dù hai người họ không mặc quân trang, nhưng nếu say rượu cũng sẽ rất khó coi. Mọi người từ nhỏ lớn lên cùng nhau, làm việc đều có chừng mực.
Ninh Giai Kỳ cũng uống một ly, hiện tại cô cũng không còn là vị thành niên nữa, vậy nên vẫn phải uống. Tửu lượng của cô bình thường, sau khi uống một ly liền ngoan ngoãn ngồi một chỗ, ăn trái cây cắt sẵn đựng trong đĩa.
“Nghe nói em thi đậu đại học A.”
Trong không gian ồn ào, một giọng nam trầm thấp chợt vang lên bên tai, Ninh Giai Kỳ nghiêng đầu nhìn về phía Cảnh Nhược Đông, ý thức được anh đang nói chuyện với mình, cô khẽ cười, xấu hổ nói “Lúc trước anh nói, phải cố gắng” .
Cảnh Nhược Đông hơi nhếch khóe môi lên: “Ừ, em làm được rồi, rất lợi hại.”
Ánh sáng trong phòng bao hơi tối, dù vẻ mặt có ra sao cũng sẽ không bị phát hiện, vì thế, sau khi nghe được lời khích lệ của anh, trong lòng Ninh Giai Kỳ cực kỳ vui vẻ, gan cũng to hơn bắt đầu đánh giá anh.Anh hình như không hề thay đổi, nhưng hình như cũng có chỗ thay đổi, ngũ quan vẫn tuấn tú khôi ngô như trước, khí chất lại càng thêm sắc bén lạnh lùng.
“Mấy năm nay anh không hề liên lạc với trong nhà.” Ninh Giai Kỳ do dự một chút, rồi nói tiếp “Anh, không nhớ nhà sao.”