Ninh Giai Kỳ không nhúc nhích “Dì Tần, tại sao mọi người lại tức giận như vậy, anh gia nhập...... bộ đội đặc chủng, đó là nơi như thế nào vậy ạ? Thế nào lại gọi là chịu chết ạ?”
“Haiz, dì cũng không biết gì nhiều, có điều gì biết bộ đội đặc chủng không giống với quân đội bình thường, bọn họ xuất quỷ nhập thần, lúc làm nhiệm vụ cũng vô cùng nguy hiểm. Lúc ông cụ còn
trẻ cũng đã từng tham gia, vậy nên ông ấy biết rõ có một số việc không thể khống chế được” Dì Tần lắc đầu, nói “Thật ra tham gia bộ đội đặc chủng đương nhiên là vẻ vang rồi, đó là nơi chỉ có quân nhân ưu tú nhất mới có thể gia nhập. Chỉ là Nhược Đông......Nhược Đông nói thế nào thì cũng là cháu đích tôn, thằng bé được mọi người đặt kỳ vọng biết bao nhiêu, người trong nhà sao có thể sẵn lòng để thằng bé vất vả như vậy, còn lấy tính mạng ra làm trò đùa nữa chứ.”
Trong lòng Ninh Giai Kỳ có chút hoảng sợ “Nhưng nếu anh ấy đã nói như vậy, có phải là không thể vãn hồi được gì nữa không ạ?”
“Nhược Đông trước giờ luôn có suy nghĩ của riêng mình, với tính cách của thằng bé, nó sẽ không quay đầu lại đâu.”
Ninh Giai Kỳ không nói gì, nhớ lại hình ảnh anh liều mạng rơi mồ hôi trên sân huấn luyện, nhớ đến thái độ nghiêm cẩn của anh mỗi khi lật xem sách quân sự......Ánh mắt của anh lúc ấy, vừa kiên định lại vừa quả quyết.
Đúng thế, anh đâu phải loại người sẽ dễ dàng quay đầu lại đâu chứ.
Nếu là như vậy, anh cũng không còn là Cảnh Nhược Đông nữa rồi.
Hiệu quả cách âm trong thư phòng rất tốt,
thời điểm Ninh Giai Kỳ đứng ngoài phòng khách không nghe được gì cả. Trong lòng cô vừa sốt ruột muốn biết chút chuyện, vừa lo lắng Cảnh Nhược Hành sẽ ra tay tàn nhẫn.Vì thế sau khi suy nghĩ xong, cô giả vờ đi về căn gác nhỏ, nhưng sự thật là sau khi cô ra khỏi cửa liền vụng taỘM đi đến bên ngoài tường của thư phòng. May mà cửa sổ thư phòng cũng không đóng lại.
Trong thư phòng, một người đứng một người ngồi.
“Con nhất quyết phải lựa chọn con đường này sao?”
“Con chắn chắn
“Con vào trường quân đội rồi học được nhiều thứ thật đấy! Con đường tương lai của con rõ rành rành như vậy, ông không đồng ý để con mạo hiểm như thế!”.
“Việc này không phải là mạo hiểm, là rèn luyện” Cảnh Nhược Đông rũ mặt xuống, nhưng sự sắc bén trong mắt lại không hề che giấu đi chút nào, “Điều con muốn, chính là như vậy”.
“Con muốn thế nào thì là như vậy sao! Con cũng không nhìn xem con là ai! Ông không hy vọng Con mạo hiểm, con không được đi.”
“Ông nội!” Cảnh Nhược Đông trầm giọng, nói, “Từ nhỏ con đã được tiếp thu sự bồi dưỡng
và huấn luyện của ông không phải vì để làm giàn hoa, đến bao giờ ông mới có thể thôi khống chế cuộc đời của con đây, con muốn làm việc gì tự con rõ ràng”.
“Ông khống chế, ông khống chế thế nào?”
“Ông ra lệnh cho con còn chưa đủ nhiều sao, tương lại phải làm gì, đi học ở trường nào, thi đậu vào đại học nào, vào quân đội nào, thậm chí đến tương lai con phải cưới người nào, những chuyện ông sắp xếp cho con còn chưa đủ sao”.
Gió lạnh thổi qua xào xạc, mùa này đứng bên ngoài mà không mặc áo khoác có thể khiến người ta lạnh đến thấu xương.
Ninh Giai Kỳ ôm cánh tay đứng ngoài cửa sổ, thời điểm nghe câu “cưới người nào” thì bỗng nhiên ngẩn người.
Cảnh Nhược Hành:“Con nói như vậy là sao hả, ông làm việc nào cũng là vì tốt cho con. Con cưới người nào...Giai Giai có gì không tốt, quân nhân thì nên nhất Cánh cửu đỉnho, đây là lời hứa của ông với nhà họ Sầm!”