Ninh Giai Kỳ vội vàng chuyển hướng, gấp rút đi vào trong nhà. Cô đi rất nhanh, bóng người nhỏ nhắn chớp mắt đã biến mất, giống như đang tránh né điều gì đó vậy.
Cảnh Nhược Đông“......”
Đêm 30 hôm đó, Trương Nhất Manh rủ Ninh Giai Kỳ đi ra ngoài đốt pháo hoa, nói là pháo hoa chứ thật ra chỉ là gây ngôi sao nho nhỏ và mấy cây pháo sáng cầm tay mà thôi.
Đêm hôm đó có tuyết rơi, trên mặt đất phủ lấy một màu trắng xóa, như thể toàn thế giới chỉ còn là một màu trắng, những bông tuyết theo gió chầm chậm đáp xuống, rơi lên ngọn cây, rơi lên quần áo, rơi lên đầu tóc......Một đêm này đáng ra là một đêm rét lạnh run người, chỉ là bởi vì hôm nay trùng hợp lại là ngày tết náo nhiệt, vậy nên cũng không còn dọa người như vậy nữa. Trên mảnh đất trống, tiếng cười đùa vang lên không ngỚt, từng cây pháo sáng cầm tay nhảy múa khắp mọi nơi, tô điểm thêm cho màn đêm đen tối.
“Giai Giai cậu mau lại đây, pháo của tớ bị tắt rồi, giúp tớ đốt lại đi.” Cô gái đang đứng trên bậc thang nhún người nhảy xuống gọi người.
Ninh Giai Kỳ hơi cong mày, tay cầm cây pháo còn đang lập lòe chạy tới để Trương Nhất Manh mượn ánh lửa.
“Này, Trương Nhất Manh!”
Hai cô gái đang đốt pháo nghe thấy tiếng gọi thì quay đầu nhìn, chỉ thấy một thiếu niên nhỏ hơn hai người các cô một tuổi ném một quả bóng tuyết về phía bên này, Trương Nhất Manh không kịp né đi, quả bóng tuyết vừa vặn đập vào trán cô ấy.
“Ha ha ha ha ha ha......” Mấy thiếu niên đứng đằng kia thi nhau cười to, Cảnh Minh Nguyên cũng có mặt trong số đó, cậu ta nhìn thấy Trương Nhất Manh tức giận đùng đùng ngồi xổm xuống nặn bóng tuyết cũng bèn nhanh chóng nặn một quả cho mình chuẩn bị công kích,
“Hừ, dám ném bà đây, có phải mấy đứa không muốn sống nữa rồi phải không?” Trương Nhất Manh cũng không chịu yếu thế, lấy sức ném mạnh hai quả bóng tuyết về phía bọn họ.
“Không muốn sống nữa đấy, chị lại đây, chị có thể làm gì?”
“Mày lại đây cho chị!” “Không đấy không đấy...”
Hai bên ném qua ném lại, cũng không biết từ khi nào lại bắt đầu chuyển sang “chơi” bóng tuyết, Lâm Nhi Nhi vốn đang chơi pháo hoa ở một bên bị Trương Nhất Manh lỡ tay ném trúng, cũng tức giận thở hồng hộc gia nhập vào hàng ngũ “ném người.”
Ninh Giai Kỳ có hơi ngây ngốc, nhưng từ trước đến giờ cô đã bị liệt vào “đội ngữ” của Trương Nhất Manh, vì thế mọi người đang công kích Trương Nhất Manh cũng nhận tiện công kích luôn cả cô.
Trương Nhất Manh “Giai Giai! Nhanh! Nặn bóng tuyết! Xem tớ có xử chết bọn họ không?”
Ninh Giai Kỳ “Không phải, Manh Manh......”
“A! Cảnh Minh Nguyễn! Mày chờ đấy cho chị! Ninh Giai Kỳ! Bóng!”
Ninh Giai Kỳ: “Hả? Hả?”
Thời điểm Cảnh Nhược Đông và nhóm người Liễu Thanh Giang đi ngang qua mảnh đất trống đã bị một đám “nhóc con” hấp dẫn tầm mắt, Băng Tân Đồ vòng tay lên ngực, buồn cười nói “Mấy tên tiểu quỷ này không lạnh sao?”.
Liễu Thanh Giang “Này, chơi vui đấy! Đã lâu rồi tôi không chơi ném tuyết, tôi cũng......”
Cảnh Nhược Đồng “Cậu ném một cái là có thể khiến người ta chảy máu ngay”
Liễu Thanh Giang“....”
Băng Tân Đồ cười to “Đúng vậy, dùng sức lực được huấn luyện của cậu? Thế nào của nhà cậu cũng bị người lớn của đám nhóc đó đạp vỡ cho mà xem, nhà họ Cảnh dẫn đi đầu đấy” .