“Không có việc gì, thành tích không tốt còn có thể cố gắng trao dồi, Giai Giai vẫn còn nhỏ.” Cảnh Quốc Phong trấn an nói “Về sau có thể cho Nhược Đông dạy kèm cho con, thành tích của thằng bé khá tốt, chỗ nào con không rõ có thể hỏi nó.”
Thẩm Giai Hàm “Ai nha vậy sao được, cao trung là thời điểm quan trọng, sao có thể để Giai Giai quấy rầy Nhược Đông học tập.”
“Cái này có là gì, nó ngày thường ở nhà cũng không học bài, rảnh rỗi lắm.”
Không học bài sao.
Không học bài mà thành tích cũng có thể tốt vậy sao?
Ninh Giai Kỳ trộm ngẩng đầu nhìn Cảnh Nhược Đông, đột nhiên cảm thấy vòng sáng xung quanh anh càng nhiều thêm vài vòng.
“Nhược Đông, qua bên này ngồi.” Cảnh Quốc Phong chỉ chỉ vị trí bên cạnh Ninh Giai Kỳ.
Ninh Giai Kỳ đột nhiên cảm thấy căng thẳng, nhưng giây tiếp theo, người nọ đã nói “Con vừa chơi bóng xong, toàn thân toàn là mồ hôi, con đi tắm trước, mọi người cứ nói chuyện đi ạ.”
Cả người cô dần thả lỏng một chút, nhưng lại cảm thấy có chút mất mát.
Ninh Giai Kỳ ngước mắt nhìn anh đang đi lên lầu, thân ảnh bộ đồ thể thao màu trắng dần biến mất ở cửa cầu thang như là cơn gió thoáng qua, không có chút dấu vết của anh được lưu lại.
Cảnh Nhược Đông sau đó cũng không có xuống dưới lầu, thẳng đến khi cơm nước xong xuôi, đến giờ cơm tối ở Cảnh Gia, dì Tần mới lên lầu đi gọi anh mới thấy Cảnh Nhược Đông bước chân không nhanh không chậm mà từ từ đi đến.
Lúc này trong nhà ăn, trên bàn bày rất nhiều món ngon, phong phú đến xa xỉ.
Vừa đúng lúc này, cha mẹ của Cảnh Nhược Đông ở ngoài trở về.
Ninh Giai Kỳ ngồi nghiêm túc mà ăn cơm, nhưng thỉnh thoảng cũng khẽ nâng mắt xem trộm hai cô chú xa lạ này.
Bố của Cảnh Nhược Đông có phần nghiêm túc, nhìn qua có chút hung dữ, mà mẹ Cảnh có phần rất xinh đẹp, lúc còn ở nhà cũ, các cô các bác mà Ninh Giai Kỳ từng nhìn thấy không còn ai giữ được sự tao nhã và xinh đẹp như vậy. Nhưng người phụ nữ trước mặt này, có vẻ so với mẹ của cô còn lớn tuổi hơn, nhưng nhìn qua thật là trẻ tuổi xinh đẹp.
“Giai Giai, con sao vậy? sao lại không ăn? Nên ăn nhiều một chút, con gầy quá!” Cảnh Quốc Phong nhẹ giọng quan tâm cô.
Ninh Giai Kỳ khôi phục lại tinh thần, vội gắp một miếng thịt vào miệng “Có có, con, con đang ăn ạ!”
“Ừ không cần câu nệ, về sau ở đây cũng là nhà của con.”
“Con cảm ơn ông.”
Cơm tối xong, Cảnh Quốc Phong bảo Cảnh Nhược Đông đưa Ninh Giai Kỳ cùng Thẩm Giai Hàm đi về phòng ở.
Nơi ở của Ninh Giai Kỳ và Thẩm Giai Hàm là một căn gác nhỏ cách biệt thự chính không xa, bởi vì căn gác cũng là một phần của biệt thự, cho nên có một hành lang nhỏ nối thông với hai nơi.
Cảnh Quốc Phong hành xử sắp xếp tương đối tốt, ông sợ Thẩm Giai Hàm cùng Ninh Giai Kỳ đột nhiên cùng bọn họ cùng ăn cùng ở sẽ không được tự nhiên, cho nên đã cho người làm sắp xếp cho hai mẹ con sống trong căn gác nhỏ tách biệt này. Nói là căn gác nhỏ, nhưng kỳ thật một chút đều không nhỏ, có phòng khách, có phòng bếp, còn có hai phòng ngủ lớn.
Thẩm Giai Hàm vừa tiến vào liền đi đến phòng bếp, phòng khách khắp nơi để đánh giá, mà Cảnh Nhược Đông dẫn Ninh Giai Kỳ đi xem phòng ngủ.
“Về sau em sẽ ở phòng này, đồ ăn đồ uống trong phòng bếp đều có, nếu còn thiếu cái gì liền nói cho chú Cẩm, chú ấy sẽ đi mua giúp em.” Cảnh Nhược Đông đứng ở cửa phòng không có tiến vào, dùng giọng nói lãnh đạm bàn công việc mà nói với cô.
“Còn có, hành lý của em đợi lát nữa sẽ có người mang đến đây.” Ninh Giai Kỳ đứng ở bên cạnh anh, nghe vậy gật gật đầu.
“Không vào xem sao, em không hài lòng à?”
“Không có không có.” Ninh Giai Kỳ vội vàng xua tay.
Cảnh Nhược Đông rũ mắt xuống nhìn thấy đôi tay nhỏ bé của Ninh Giai Kỳ đang run run, anh cảm thấy có chút buồn cười.
Ninh Giai Kỳ “Em không, không phải không hài lòng, nơi này thực sự rất tốt.”
“Ừ, vậy là tốt rồi.”
Ninh Giai Kỳ rất ít khi mở miệng, cho tới bây giờ Cảnh Nhược Đông mới phát hiện khi cô nói chuyện giống như nói lắp.
Anh hơi nheo mắt nhưng cũng không nói thêm cái gì “Vậy em mau nghỉ ngơi đi, anh đi trước.”
“Cảnh, Cảnh……”
Anh xoay người muốn rời đi, cô bé bên cạnh nhút nhát sợ sệt mà gọi anh nhưng khi anh quay đầu lại nhìn cô, cô lại đỏ mặt không thể nói ra lời.
Từ nhỏ cho đến giờ, xung quanh Cảnh Nhược Đông toàn bộ là con cháu nhà danh giá, có quyền có thế, cho dù có vô dụng cỡ nào thì khi đứng cạnh người gia cảnh bình thường cũng là loại xuất sắc. Anh chưa từng gặp qua ai giống như Ninh Giai Kỳ, đáng thương lại nhút nhát sợ sệt.
Ông nội luôn miệng nói với anh một câu, anh cảm thấy khó hiểu “con bé là vị hôn thê của con.” Đương nhiên, chuyện này đối với anh không có ảnh hưởng gì, rốt cuộc cũng chỉ là một cô bé nhỏ tuổi mà thôi, biết cái gì đâu.
Cảnh Nhược Đông “Còn có chuyện gì sao?”
“Không……” Ninh Giai Kỳ mím môi, thấp giọng nói “Chính là, cảm ơn.”
“Không cần.”
Cảnh Nhược Đông đi rồi, sau đó không lâu chú Cẩm đem hành lý tới đưa cho hai mẹ con. Ninh Giai Kỳ hiện tại có chút vui mừng vì có một căn phòng cho riêng mình. Cô vui vẻ mà sửa sang lại quần áo, nhưng quần áo của cô ít đên đáng thương, mang đồ xếp vào tủ quần áo rộng rãi sa hoa nhìn có chút chua xót. Bất quá, việc này cũng không làm ảnh hưởng đến tâm tình vui vẻ hiện giờ của cô.
“Giai Giai.”
Ninh Giai Kỳ ngừng tay, quay đầu lại nhìn về phía cánh cửa phòng thấy Thẩm Giai Hàm đi vào “Mẹ”
“Ông nội Cảnh đã tìm trường học cho con, qua một thời gian nữa con có thể đi học.”
Ninh Giai Kỳ hơi sửng sốt “Chuyện đó, chúng ta, còn có thể về nhà không ạ?
“Về nhà?” Thẩm Giai Hàm cười lạnh một tiếng “Bây giờ làm gì còn có nhà để trở về, ba con không có trách nhiệm, cứ như thế mà bỏ chúng lại mà chết đi.
Chúng ta còn chỗ nào để đi? Hơn nữa sức khỏe của mẹ hiện giờ không được tốt, còn nuôi được ai chứ?”
Ninh Giai Kỳ ánh mắt hơi hơi run rẩy “Nhưng, nơi này không phải là nhà của chúng ta, chúng ta, sẽ ở đây bao lâu……”
“Về sau chỗ này sẽ là nhà của con.” Thẩm Giai Hàm thấy bộ dáng Ninh Giai Kỳ có chút ngây dại, liền nghiêm túc nói “Ba con có lỗi với chúng ta, mẹ cũng có lỗi với con….. Nhưng Giai Giai à, hiện tại cơ hội đến rồi, con nhất định phải nắm chắc cơ hội lần này, phải chăm chỉ học, phải luôn nghe lời, có biết không?”
Ninh Giai Kỳ nửa mê nửa tỉnh, cô nhìn Thẩm Giai Hàm thần sắc có chút tiều tụy, cuối cùng cũng nhẹ giọng lên tiếng “Vâng.”
Cảnh Quốc Phong đã mang đến cho hai mẹ con cô rất nhiều đồ vật đặt trong căn gác mới, đặc biệt là Ninh Giai Kỳ, ông phân phó người làm mua cho Ninh Giai Kỳ rất nhiều quần áo mới, nhưng đã mấy ngày kể từ hôm ấy, Ninh Giai Kỳ vẫn chưa gặp lại Cảnh Nhược Đông, cô nghe chú Cẩm nói, anh đã trở về trường học. Vì thế Ninh Giai Kỳ vẫn thường ngày ngồi ngây ngốc một mình trong căn gác nhỏ, đối với tòa biệt thự xa hoa kia cảm thấy thật xa lạ.
Cô cảm thấy cô đơn, xung quanh thật tĩnh mịch. Sức khỏe của mẹ cô luôn không tốt cho nên vẫn luôn nghỉ ngơi ở trên giường. Từ nhỏ đến lớn, không ai chơi với cô, đi học cũng không có bạn bè cùng cô vui đùa. Cho nên hiện tại ở nơi này có chút nhàm chán, dù sao cô cũng đã quen như vậy rồi.
Hôm nay, cô lén lấy máy ảnh được cất giấu trong va ly, ngồi trên bậc ghế ở sân nhỏ mà đùa nghịch. Đây là chiếc máy ảnh mà bố cô thích nhất, cũng là đồ vật duy nhất mà bố để lại cho cô. Nhưng, mẹ cô rất ghét máy chụp ảnh, cho nên cô sẽ không mang ra ở trước mặt mẹ, khi chỉ ở một mình nhớ đến bố, cô sẽ mang ra xem.
“Mọi người xem, chính là nó, con nhóc mà anh Liễu Thanh Giang đã nói, nó là vợ của anh tớ!”
Đột nhiên, phía trước truyền đến một giọng nói của con trai vang lên, nghe còn có chút non nớt. Ninh Giai Kỳ ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trong sân nhỏ không biết từ khi nào xuất hiện một đám nhóc cũng tầm tuổi cô.
“…………”
“Cái gì mà vợ, nói bậy, nó so với chị Di Di càng kém xa.” Một cô nhóc mang vẻ mặt khinh thường cất tiếng cười nhạo, đi tới trước mặt Ninh Giai Kỳ “Này, cậu đứng lên.”
“Các cậu, là ai?”
“Tôi là Lâm Nhi Nhi!” Cô bé trạc tuổi Ninh Giai Kỳ, mười ba mười bốn tuổi nhưng lại cao hơn Ninh Giai Kỳ hẳn một cái đầu “Cậu đứng lên cho tôi xem.”
Ninh Giai Kỳ không quen tiếp xúc với nhiều người như vậy, cô im lặng đứng dậy, xoay người trở về nhà.
“Cậu không được đi!” Lâm Nhi Nhi lập tức đi đến ngăn cô lại, sau đó ánh mắt nhìn Ninh Giai Kỳ từ trên xuống dưới mà đánh giá “Này, tôi chỉ nói một lần thôi, anh Cảnh là của chị Di Di, cậu không được ở đây.”
“……”
Lâm Nhi Nhi trừng mắt, tinh thần tràn ngập khí thế, nhìn Ninh Giai Kỳ, thấy cô chỉ im lặng, cô nàng như bị tạt một chậu nước lạnh vào người.
Sau vài giây im lặng, Ninh Giai Kỳ vòng qua người cô nàng để đi vào nhà, Lâm Nhi Nhi ôm một bụng tức, lập tức chộp lấy máy ảnh mà Ninh Giai Kỳ đang ôm trong ngực “Cậu đứng lại đó cho tôi!”
Nhìn tay mình trống rỗng, Ninh Giai Kỳ kinh ngạc quay đầu lại nhìn cô nàng “Trả máy ảnh lại cho tôi.” Lâm Nhi Nhi thấy cô rốt cuộc cũng chịu mở chuyện, vẻ mặt đắc ý nói, “Không trả, trừ phi cậu dọn đi.”
“Tôi, không đi.”
“Cậu không chịu dọn đi vậy thì tôi sẽ không trả đồ lại cho cậu!”
“Cậu, cậu trả lại cho tôi.”
Lâm Nhi Nhi bước về bên cạnh đám bạn đang xem náo nhiệt, vênh váo tự đắc nói “Chỗ chúng tôi không chứa chấp loại nhà quê như cậu, cho nên, cậu mau dọn đi đi, cậu đi rồi, tôi sẽ trả đồ lại cho cậu.”
“Cậu, cậu!” Ninh Giai Kỳ đã tức đến đỏ mặt, cô không nói thêm được câu gì, chỉ có thể chạy đến lấy lại đồ. Cô rất sợ xảy ra hiềm khích với người khác, nhưng đây là máy ảnh của bố cô, cũng là đồ vật cô thích nhất, bất kể là như thế nào cô sẽ không để người khác lấy nó đi. Nhưng dù sao cũng là một đám, thế mạnh hơn so với cô, cô lại chỉ có một mình, sao có thể lấy lại được đồ từ trong tay của Lâm Nhi Nhi đây.
Cô gấp đến độ muốn khóc, bên cạnh cũng có người bất an nói “Nhi Nhi, nếu không thì trả lại cho nó đi, nếu nó khóc thì làm sao bây giờ.”
“Tớ không phải cố ý làm khó nó, tớ chỉ muốn nó mau chóng dọn đi mà thôi.” Từ nhỏ đã có được nuông chiều, vì thế mà cô nàng có tính khí kiêu căng, dù lời nói ra có vô lý cũng cảm thấy có lý. Lâm Nhi Nhi hừ hừ “Mặc kệ nó, chúng ta đi.”
Cô nàng mới vừa xoay người đi được vài bước, quay đầu lại nói “Này Ninh Giai Kỳ, khi nào cậu dọn đi thì hãy nói với tôi, khi đó tôi sẽ trả đồ lại cho cậu.”
Đám nhóc đi càng lúc càng xa, âm thanh nói chuyện còn vang lại “A, hình như nó đang khóc.”
“Nó muốn khóc cứ để nó khóc, sợ gì.”
“A…… Nếu anh tớ biết được thì phải làm sao đây?”
“Cảnh Minh Nguyên cậu có im đi không? Có còn muốn chị Di Di giúp cậu ôn bài nữa không?”
“Muốn!”
“Không phải sao, mọi người đều nói anh Nhược Đông không thích nó các cậu còn không biết sao, còn trông cậy vào anh ấy chống lưng cho, nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Đồ vật mình yêu thích bị người khác cướp đi, cho dù cô có nhút nhát cỡ nào cũng phải nghĩ mọi cách để lấy về.
Ninh Giai Kỳ đứng tại chỗ, cô không khóc không nháo loạn giống như những suy nghĩ của đám nhóc kia, chỉ là hốc mắt cô có chút đỏ nhìn bóng dáng bọn họ rời đi.
Cô đối với nơi này quá xa lạ, sau khi bọn họ rời đi, cô không biết phải đi đâu để tìm bọn họ.
Hay là về nhà nói cho mẹ biết? Nhưng Thẩm Giai Hàm cực kỳ chán ghét máy ảnh, bà tuyệt đối sẽ không đi lấy về cho cô.
Vậy nếu là ông nội Cảnh thì sao? Cô biết nhất định ông sẽ giúp cô, nhưng mà ngày hôm qua có việc nên ông đã đi rồi, hẳn chắc một tuần sau mới trở về.
Đầu óc Ninh Giai Kỳ rối loạn thành một đống, cố gắng xoá giảm đi từng người cũng chỉ dư lại Cảnh Nhược Đông.
Cái kia lúc nãy cô bé Lâm Nhi Nhi nói Cảnh Nhược Đông không thích cô, sẽ không giúp cô đâu.
Cô cũng biết Cảnh Nhược Đông không thích mình, bởi vì trên thế giới này, không có nhiều người thật sự thích cô.
Cái máy ảnh cô thích đã bị lấy đi rồi, cho nên mặc kệ anh có thể hay không thể giúp cô, cô cũng muốn đi thử một lần.
Chiều tối thứ sáu, Cảnh Nhược Đông từ trường học trở về. Sắc trời dần tối, sau khi cơm tối xong Ninh Giai Kỳ thấy Cảnh Nhược Đông lên lầu, cô không dám đi gõ cửa phòng anh, cho nên liền ngồi ở phòng khách, làm bộ chính mình đang xem TV.
Hơn một giờ sau, anh đi xuống dưới lầu, anh đã thay một bộ quần áo mới trông thoải mái hơn nhiều.
“Ông nội khi nào sẽ về vậy chú?” Ninh Giai Kỳ nghe thấy anh hỏi chú Cẩm.
“Có lẽ là ba ngày sau.”
“Vâng.” Anh không nói gì nữa, xoay người đi ra cửa.
Cảnh Nhược Đông thân mình cao chân lại dài, bước đi rất nhanh, Ninh Giai Kỳ theo anh cùng ra cửa nhưng vẫn cố giữ một khoảng cách.
Ánh trăng mơ hồ dần hiện ra sau những áng mây, ánh trăng cách tầng lớp mây dày đặc soi sáng xuống thân hình cao ráo ấy kéo bóng dáng của anh càng dài ra.
Ninh Giai Kỳ yên lặng đi theo phía sau anh, cô đang bối rối “Gọi hay không gọi anh ấy lại” vấn đề này lặp lại thật rối rắm.
Cô sợ anh, nhưng lại không thể không bức chính mình đi tới gần anh.
Đi được một đoạn, Ninh Giai Kỳ thấy anh rẽ vào một mảnh đất trống, trên mảnh đất trống được xếp đặt rất nhiều dụng cụ thể thao, cô nhìn anh xoay người vài cái, đi vài bước rồi phóng người lên đu người trên một thanh xà màu xanh.
Anh đưa lưng về phía cô, cho nên cô cũng không biết anh đang làm cái gì, chợt nghĩ, có lẽ anh muốn giải sầu sau khi đã ăn cơm chăng?
Vì thế cô cố lấy dũng khí, nhấc chân đi về phía anh.
“Cái kia……” Ninh Giai Kỳ rốt cuộc cũng là đi tới bên cạnh anh, cô ngẩn đầu, nhìn anh.
Cái ngẩn đầu này, liếc mắt một cái, cô cũng thấy được anh đang làm cái gì. Anh một tay tuỳ ý đặt lên đầu gối trái, một tay khác ngón trỏ cùng ngón giữa đang kẹp một điếu thuốc.
“……”
“…………”
Một khoảng im lặng, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, anh nhìn cô “Sao em lại tới đây?”
Ninh Giai Kỳ im lặng, sau đó hít sâu một hơi rồi nói “Em có một chuyện, muốn, muốn nhờ anh giúp.”
“Chú Cẩm ở trong nhà, nếu em cần cái gì có thể nói với chú ấy” nói tới đây thì dừng lại, bởi vì Cảnh Nhược Đông nhìn từ trên cao xuống nên anh nhìn thấy rõ đôi mắt đang rưng rưng của cô bé đứng trên mặt đất, anh nhíu mày, hỏi “Có chuyện gì mà em phải cần tới tôi giúp đỡ?”
Ninh Giai Kỳ vội gật gật đầu “Anh đã nói, nếu em có chuyện không giải quyết được, có thể, có thể tìm đến anh.”
Ánh mắt của Cảnh Nhược Đông vẫn lãnh đạm như cũ, nhưng là anh vẫn nhớ tới chính mình đúng thật có nói qua những lời này, vì thế anh từ trên thanh xà nhảy xuống, tuỳ ý dựa vào một bên “Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?”
Ninh Giai Kỳ trong vô thức mà lui về phía sau một bước, cô liếc mắt nhìn đóm lửa nhỏ trên tay anh, nhỏ giọng “Máy ảnh của em, bị người khác, lấy đi, em muốn đi lấy về.”
“Máy ảnh?” Cảnh Nhược Đông khó hiểu nói “Ai lấy máy ảnh của em?”
Ninh Giai Kỳ nghĩ nghĩ, nói tên cô bé kia “Lâm Nhi Nhi.”
“Nhi Nhi? Em rất thân với đám nhóc kia à?”
“Không, không có, em không quen biết bạn ấy” Ninh Giai Kỳ sốt sắng khẩn trương, cô căng thẳng, nói chuyện cũng luôn đứt quảng “Bọn họ, lấy đi rồi, máy ảnh của em.”
“Máy ảnh kia rất quan trọng với em?”
Ninh Giai Kỳ lập tức gật đầu “Đó là đồ vật duy nhất, mà bố để lại, cho em.”
Cảnh Nhược Đông im lặng không nói gì, thần sắc vẫn lãnh đạm như cũ, chỉ là anh nhìn vẻ mặt mong đợi của cô, đáy lòng rốt cuộc có chút mềm đi. Anh nhớ rõ ông nội từng nói, bố cô đã mất, chết trên đường khi đang đi đến Tây Tạng.
“Tại sao Lâm Nhi Nhi lại lấy máy chụp ảnh của em?”
Ninh Giai Kỳ nhẹ lắc đầu, nhưng nghĩ nghĩ lại nói “Bạn ấy nói, em hẳn là nên, dọn đi.”
Anh luôn biết đám nhóc Lâm Nhi Nhi kia luôn quậy phá, nghe Ninh Giai Kỳ nói như vậy anh cũng lập tức hiểu được. Có lẽ đám nhóc từ nơi nào đó nghe được một ít tin đồn, cho nên tới trước mặt Ninh Giai Kỳ mà náo loạn.
Cảnh Nhược Đông “Tôi biết rồi, bất quá…nhưng chuyện này hình như không nằm trong phạm vi những chuyện mà tôi giúp em.”
Ninh Giai Kỳ sửng sốt, cô có chút không biết phải làm sao.
Cảnh Nhược Đông nhẹ cong khoé môi “Hoặc là em nói một chút, thuyết phục được tôi, tôi liền giúp em đi lấy máy chụp ảnh về.”
Ánh trăng dần soi sáng nhẹ nhàng từ sau đám mây rọi tới, chiếu xuống mặt đất, cũng dừng ở trên mặt anh. Anh bình lặng mà nhìn cô, mà cô đang cố lấy dũng khí nhìn lại anh.
Một cao một thấp, tầm mắt hai người đang giao nhau giữa không trung. Thật lâu sau không có ai nói chuyện, Ninh Giai Kỳ suy nghĩ nửa ngày, rốt cuộc mở miệng nói “Mọi người nói, em là vị hôn thê, của anh.”
“……”
Hai bàn tay cô gắt gao nắm chặt, cô nhìn anh, đôi mắt mang hi vọng vừa có chút ngây thơ “Vậy anh, anh có thể, có thể là chỗ dựa cho em không?”
Sắc mặt của Cảnh Nhược Đông rõ ràng kinh ngạc, thấy vậy, Ninh Giai Kỳ lập tức nói tiếp “Không thích cũng có thể chống lưng cho em, được không? Dù chỉ, chỉ là lúc này thôi, được không?”
Trên mảnh đất trống đột nhiên yên tĩnh vài giây, Cảnh Nhược Đông thấp giọng nở nụ cười. Vốn chỉ là khóe miệng khẽ nhếch lên, sau anh lại cười thành tiếng.
Ninh Giai Kỳ trong lòng khẩn trương mà đứng ở trước mặt anh, nghe tiếng cười tựa hồ vang ra từ trong lồng lực anh. Trong lúc thất thần, trong đầu cô lúc này nghĩ, hình như đây là lần đầu tiên cô thấy anh cười, anh cười rộ lên….trông thật là đẹp mắt.
Cảnh Nhược Đông thật sự cảm thấy thú vị, anh nghĩ tới vô số lý do mà cô sẽ nói, nhưng không nghĩ rằng cô lại trực tiếp nói ra chuyện này. Anh khẩy nhẹ tay gạt tro tàn thuốc đi, thu lại nụ cười rồi nói “Bé con, em biết vị hôn thê nghĩa là gì không?”
Ninh Giai Kỳ nhẹ giọng nói “Em, không phải, bé con.”
Cảnh Nhược Đông hơi hơi nhướng mày, vươn tay ra đo chiều cao của cô, cười nói “Em không phải là bé con thì là gì, hử?”
Ninh Giai Kỳ nhíu nhíu mày “Em sẽ, lớn lên.”
Cảnh Nhược Đông lại càng thấy buồn cười “Á, em sẽ lớn lên.”
“Em, em thật sự sẽ, lớn lên!”
Cảnh Nhược Đông cong khóe môi, anh bị bộ dáng trông vừa ngốc vừa đáng yêu của cô khiến anh cảm thấy rất buồn cười, anh vươn bàn tay vỗ vỗ nhẹ đầu cô “Được, em mau mau lớn lên đi.”
Nói rồi, anh vòng qua người cô, đi về hướng khác.
Ninh Giai Kỳ quay người lại “A, anh……”
“Muốn máy ảnh, đầu giờ chiều ngày mai em đến đây rồi lấy.”
“A?”
“Không hiểu?”
Ninh Giai Kỳ ánh mắt sáng lên “A, hiểu hiểu!”
Vốn cô định nói câu cảm ơn, nhưng Cảnh Nhược Đông bước chân chợt dừng lại, đột nhiên quay đầu lại nói “Đúng rồi, cái này ——” Cảnh Nhược Đông nâng tay đang kẹp điếu thuốc lên “Bảo mật.”
Ninh Giai Kỳ ngẩn người, vội vàng gật đầu “Vâng!”
Ninh Giai Kỳ không có nghĩ tới rằng Cảnh Nhược Đông thật sự sẽ giúp cô, khoảnh khắc khi anh gật đầu đồng ý giúp cô, trong lòng cô rộn ràng nở hoa. Cùng lúc đó, cô cũng cảm thấy Cảnh Nhược Đông không phải là khó gần gũi. Ít nhất anh bảo cô giữ bí mật việc anh “Hút thuốc”, cô cảm thấy anh cũng được “bình thường” một chút rồi.
Trằn trọc suốt một buổi tối, rốt cuộc cũng tới ngày hôm sau.
Cơm trưa vừa xong, Ninh Giai Kỳ luôn trông chờ đợi, mắt thấy đồng hồ vừa điểm đến 12 giờ 50 cô liền chạy ra khỏi căn gác nhỏ.
Mảnh đất trống cách đấy cũng không xa, Ninh Giai Kỳ vừa đến đã thấy ở đó có rất nhiều người.
Một đám nhóc con đang ngồi ở bên cạnh chơi, mà Cảnh Nhược Đông thì đang ở trên sân bóng rổ mà đánh bóng.
Ninh Giai Kỳ đi tới gần, người đầu tiên cô nhìn thấy là Lâm Nhi Nhi. Cô ấy đang ngồi bên cạnh các bạn khác xem các anh trai chơi bóng rổ, khi nhìn thấy Ninh Giai Kỳ đi đến thì giận sôi máu.
“Này, sao cậu lại tới đây? Cậu còn chưa chịu đi sao, tôi nói cậu nghe không hiểu phải không?” Lâm Nhi Nhi đứng lên, vô cùng bất mãn mà nhìn Ninh Giai Kỳ.
Giọng nói trong trẻo có chút bướng bỉnh của Lâm Nhi Nhi vang lên, cô vừa lên tiếng, các nam sinh đang chơi bóng cũng quay đầu nhìn lại.
Nhiều người mang ánh mắt hoài nghi dừng lại trên người Ninh Giai Kỳ, cô cảm thấy thực không thoải mái. Cô hôm nay đến đây là có mục đích cho nên cũng không lùi bước. Cô không để ý đến Lâm Nhi Nhi, mà nhìn về phía Cảnh Nhược Đông.
Anh rời khỏi sân bóng, đi tới khu bên cạnh để nghỉ ngơi, khom người cầm lấy chai nước khoáng đang đặt trên mặt đất, uống vài ngụm sau đó tuỳ ý mà ngồi trên bậc cầu thang.
Trán anh lấm tấm mồ hôi, đột nhiên anh ngước mắt nhìn cô, ánh mắt sắc bén.
“Cậu có nghe tôi nói chuyện không? Ai bảo cậu tới đây, cậu ——”
“Nhi Nhi em đang làm gì thế?” Một chị gái đứng bên cạnh lôi kéo cô.
Lâm Nhi Nhi quay đầu lại “Chị Di Di, con nhóc này chính là Ninh Giai Kỳ.”
Mạnh Di Di sửng sốt một chút, theo bản năng mà nhìn thoáng qua Cảnh Nhược Đông, anh không nói lời nào, chỉ vứt chai nước sang một bên, phịch một tiếng, rõ ràng âm thanh không lớn, nhưng lại khiến tâm trạng của mọi người ở đây đều căng thẳng.
“Em lại đây.” Đột nhiên, Cảnh Nhược Đông mở miệng.
Một câu không đầu không đuôi, nhất thời cũng không biết là đang nói với ai.
“Đứng đó làm cái gì.” Cảnh Nhược Đông ngước mắt, nhìn chuẩn xác về phía Ninh Giai Kỳ “Em lại đây.”
Thịch thịch thịch ——
Liễu Thanh Giang bóng cũng không dám đánh nữa, trực tiếp tùy ý để bóng lăn trên mặt đất, tầm mắt anh ta dừng lại ở hai người, nhìn qua rồi nhìn lại, sau đó “A” lên một tiếng rồi chạy đến tìm vị trí ngồi xuống, thành tâm làm như một vị khán giả đang xem phim.
Ninh Giai Kỳ thầm hít sâu một hơi, liền nhấc chân đi đến.
“Canh giờ cũng chuẩn đấy” Cảnh Nhược Đông đưa mắt nhìn vị trí bên cạnh “Ngồi đi.”
Ninh Giai Kỳ “A” một tiếng, ngoan ngoãn mà ngồi xuống.
“Wow, chuyện gì đây?”
“Nhóc con này là ai thế?”
“Này, cậu là người của quá khứ đến thế giới tương lai đó à, tin tức chậm thế. Đây còn không phải là vị khách nhỏ của nhà họ Cảnh sao?”
Vị khách nhỏ, nói cũng thật uyển chuyển.
Lâm Nhi Nhi nổi điên “Anh Nhược Đông, sao anh ——”
“Nhi Nhi, mau về nhà lấy.”
Lâm Nhi Nhi sửng sốt “Cái gì?”
Cảnh Nhược Đông hơi nhấp khoé môi, ánh mắt lạnh lùng “Em lấy máy ảnh của em ấy, lập tức mau về nhà đem lại đây trả cho em ấy.”
“Anh Nhược Đông!” Lâm Nhi Nhi khó có thể tin được, mà chỉ vào Ninh Giai Kỳ “Anh làm gì mà giúp đỡ nó, em là giúp anh kia mà!”
“Tôi cần em giúp sao?” Cảnh Nhược Đông dựa vào phía sau ,