Ninh Giai Kỳ đẩy cửa đi vào, phòng của Băng Tân Đồ vô cùng to, đầu tiên cô nhìn thấy một cái số pha loại nhỏ và một tủ sách, vào sâu bên trong một chút nữa có một vách ngăn, đằng sau vách ngăn là một chiếc giường lớn tối màu. Bởi vì vách ngăn là chạm rỗng, vậy nên Ninh Giai Kỳ có thể thấp thoáng nhìn thấy được ba bóng người đang nằm ngổn ngang trên giường.
“Hành...” Lời Ninh Giai Kỳ còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, bỗng nhiên, từ sau vách ngăn vang lên một âm thanh...Nói như thế nào nhỉ, cô chưa bao giờ nghe thấy âm thanh như vậy, rất nhỏ lại rất mềm mại, khiến người ta vừa nghe đã đỏ mặt phừng phừng.
Cô hơi sửng sốt, còn chưa kịp lấy lại tinh thần, thì âm thanh rêu tỉ lại tiếp tục truyền tới, từng chút từng chút một, tựa như có một bàn tay mảnh mai mềm mại lướt ở trên thân thể, từ lọn
tóc xuống đến ngón chân, từ từ trượt xuống.
Ninh Giai Kỳ thoáng đỏ mặt, cô tiến lên phía trước vài bước theo bản năng, muốn nhìn thử xem âm thanh đấy rốt cuộc là gì, sau khi di chuyển vài bước cô cũng đã nhìn thấy được rõ ràng, đối diện chiếc giường tối màu là một cái TV dán tường. Mà trên màn hình TV kia, cả hai người nam nữ đều trần truồng, hai cơ thể gắt gao dính sát bên nhau, người đàn ông để người phụ nữ tạo dáng vô cùng kỳ lạ, sau đó nắm lấy mắt cá chân của cô ta, điên cuồng mà đưa đẩy.
Sống động, không chút che đậy, chỗ nào cũng rõ ràng.
Âm thanh ái muội cầu người chính là vang lên từ trong đó!
Hình ảnh này hiển nhiên là nằm ngoài nhận thức của Ninh Giai Kỳ, cổ trợn mắt nhìn trân trần vào đó, suýt chút nữa đã không kiềm nén được thốt lên. Nhưng đúng lúc này, một cơn gió từ sau lưng cô xẹt qua, một bàn tay ấm áp phủ lên mắt cô, ngay sau đó, cô nghe được một giọng nói đầy tức giận vang lên từ trên đỉnh đầu.
“Tắt ngay cho tôi!”
Liễu Thanh Giang nằm nghiêng trên giường còn đang cười toét miệng, sau khi nghe thấy tiếng động, vẻ mặt thoáng chốc cứng lại, “Con mẹ nó!”
Băng Tân Đồ đi sau Cảnh Nhược Đông vài bước, ban nãy hai người bọn họ vừa đi mua đồ ăn trở về, lúc đến dưới lầu có nghe dì Tăng nói Ninh Giai Kỳ đến tìm Cảnh Nhược Đông, lúc ấy bọn họ chưa nghĩ gì nhiều, cứ chậm rãi đi lên lầu. Nhưng ngay khi vừa mở cửa phòng ra, lông tơ trên người Băng Tân Đồ gần như dựng hết cả lên.
Thời điểm Cảnh Nhược Đông đi tới che mắt Ninh Giai Kỳ, anh ta cũng nhanh chóng vọt tới chỗ Liễu Thanh Giang, giật lấy điều khiển từ xa trong tay cậu ta “Ba tổ tông các cậu! Ban ngày ban mặt mà làm gì vậy hả!”
Hai người khác trong đại viện lúng túng nói “Việc này không thể trách chúng tôi được, muốn trách thì trách Liễu Thanh Giang, cậu ta nói cậu giấu đồ tốt, đòi phải mở lên cho chúng tôi xem phẩm vị của cậu.”
Liễu Thanh Giang trợn mắt lên “Mẹ nó sao lại trách tôi rồi! Không phải lúc nãy các cậu còn rất chắc chắn nói đồ của Băng Tân Đồ là phim Mỹ sao, tôi nói là của Nhật Bản các cậu không chịu tin, tôi không thể mở lên cho các cậu xem để chứng minh lời tôi nói à?”
Băng Tân Đồ vô cùng muốn lao ngay xuống bếp tìm một con dao sắc bén nhất lên “Các cậu câm miệng ngay cho tôi! Có cần mạng nữa không hå!"
Ba người trên giường đồng thời chấn động, đồng loạt quay đầu nhìn về phía Cảnh Nhược Đông đang đứng cách đó không xa, khuôn mặt anh đen đến cực điểm có thể hù chết bọn họ.
Liễu Thanh Giang đổ mồ hôi lạnh “Ối, tôi thật sự không biết sao cô nhóc này lại...”
Anh ta còn chưa nói dứt câu đã thấy Cảnh Nhược Đông che mắt Ninh Giai Kỳ lại kéo cô ra ngoài, tựa như không muốn ở lại nơi này thêm một khắc nào nữa.
Phanh!