Ninh Giai Kỳ lặp đi lặp lại động tác này một chút, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên đôi môi anh. Đường cong môi anh rất sắc bén, lúc hơi vểnh môi lên, nhìn rất có cảm giác cấp trên uy nghiêm ra lệnh.
Ninh Giai Kỳ ngơ ngác nhìn vào mỗi anh, không biết là do lúc này suy nghĩ hỗn loạn, hay do mùi rượu trong phòng quá mức mê người. Chờ khi cô phản ứng lại, cơ thể của cô đã từ từ nghiêng tới, đặt môi mình lên môi anh.
Rất nhẹ, chỉ nhẹ thoáng một cái.
Ninh Giai Kỳ hơi trợn mắt, trong nháy mắt đã bật về vị trí cũ. Bởi vì dùng lực quá mạnh, theo quán tính mà ngã về phía sau, đụng phải bàn trà. Phía sau gáy đau vô cùng, nhưng cô lại không kêu ra tiếng nào, chỉ nhìn chằm chằm vào môi Cảnh Nhược Đông.
Vừa rồi cô...đã làm cái gì vậy. Ninh Giai Kỳ sửng sốt vài giây, sau đó lập tức
đứng lên, chạy vụt ra khỏi phòng. Cửa phòng vừa đóng lại, cô còn chưa kịp thở xong một hơi thì đã nhìn thấy một người từ dưới lầu đi lên.
“Ninh Giai Kỳ.”
Ninh Giai Kỳ nhìn vẻ mặt nghi ngờ của Mạnh Di Di, cô cố gắng lấy lại bình tĩnh.
Mạnh Di Di: “Sao em lại ở đây?” Ninh Giai Kỳ “Em...” “Anh ấy ở bên trong sao?” Ninh Giai Kỳ lắc đầu, rồi lại gật đầu.
Mạnh Di Di nhíu mày, bước lên phía trước, đưa tay ra muốn mở cửa phòng.
Nhưng ngay lúc này, Ninh Giai Kỳ lại đột nhiên duỗi tay ra đè lên tay nắm cửa.
"....
“Anh ấy, đang ngủ ở bên trong
Vẻ mặt của Mạnh Di Di vô cảm: “Vậy sao, để tôi vào tìm anh ấy” .
“Anh ấy đang ngủ.” Ninh Giai Kỳ không buông tay, lặp lại lời mình một lần nữa.
Mạnh Di Di thấy Ninh Giai Kỳ ngăn mình lại, cảm thấy có hơi kinh ngạc, mọi người có mặt hôm nay phần nhiều đều sẽ khiêm nhường cô ta, cô ta là người Ninh Giai Kỳ có thể ngăn cản lại sao.
Mà chính bản thân Ninh Giai Kỳ cũng không ngờ rằng mình lại dám cản đường Mạnh Di Di, trong lòng cô bồn chồn, nhưng cũng không hề có ý định thu tay lại. Lời của người khác nói cô đều nghe được, cô và Mạnh Di Di không có tranh chấp gì với nhau, nhưng vào lúc chạm mặt, cô đã tự động liệt cô ta vào danh sách “kẻ địch”.
Cả hai người bọn họ đều chẳng hề có cảm giác vui vẻ gì khi gặp nhau, vì thế bọn họ cứ vậy mà giằng co, ngay cả không khí cũng trở nên khá căng thẳng.
“Hai người đứng đây làm gì thế?” Đúng lúc này, giọng nói của Băng Tân Đồ vang lên đánh vỡ bầu không khí “yên lặng”.
Mạnh Di Di quay đầu lại nhìn anh ta, nhưng không nói gì.
Băng Tân Đồ nói “Di Di, lúc nãy ở dưới lầu Nhi Nhi có tìm cô đấy”.
Mạnh Di Di cười khẩy một tiếng, rồi quay người đi xuống lầu.
“Hử, bị sao thế nhỉ?” Băng Tân Đồ ngây ngốc, không biết cô nàng này lại đột nhiên giở chứng gì vậy.
Ninh Giai Kỳ lắc đầu “Em về trước ạ.” Băng Tân Đồ “Nhược Đông đâu?”
“Đang ngủ ở bên trong
“Vậy em cũng đừng về nữa, hôm nay lão Trường cũng có sắp xếp vài phòng nghỉ, em ở lại cùng Manh Manh đi.”
“Không về cũng không sao ạ?” Ninh Giai Kỳ hỏi.
“Không sao đâu.” Băng Tân Đồ cười cười, “Tôi đã nói với người nhà mọi người rồi, ở lại chỗ tôi có gì mà không yên tâm chứ. Đi thôi, để lão Trường đưa các em tới phòng nghỉ ngơi.”
“Dạ... cảm ơn anh” Nói dứt lời, Ninh Giai Kỳ liền rầu rĩ đi xuống lầu.
Băng Tân Đồ nhìn bóng dáng của Ninh Giai Kỳ biến mất sau cầu thang, hơi nhướng mày lên, đẩy cửa đi vào phòng.
“Ôi mẹ ơi... Làm tôi giật cả người.” Băng Tân Đồ vừa vào phòng thì đã nhìn thấy Cảnh Nhược Đông đang thắng lưng ngồi trên sô pha, anh ta tiện tay đóng cửa phòng lại, “Không phải nói là đang ngủ sao?”
“Tỉnh rồi.”
“Ô, vậy hôm nay cậu cứ ở lại phòng này ngủ đi, đã trễ thế này rồi, đừng về nữa.”
Cảnh Nhược Đông xoa xoa ấn đường, không đáp lời lại.