Cảnh Nhược Đông ghi lại động tác nhỏ của cô vào mắt. Anh cũng từng học trường cao trung này, nên vừa nhìn kỹ một chút liền biết, có lẽ là cô đã chỉnh lại chiều dài chiếc váy.
Cảnh Nhược Đông khẽ cười. Đúng là trưởng thành rồi, còn biết yêu cái đẹp.
Ngồi trên xe được một lúc rất nhanh đã đến cửa nhà, Cảnh Nhược Đông và Ninh Giai Kỳ cùng xuống xe, Băng Tân Đồ đưa Đường Trạch về nhà anh ta. Đẩy cửa bước vào, Ninh Giai Kỳ nhìn thấy Cảnh Minh Nguyên vẫn còn nhàn nhã trên sô pha xem TV. Cậu ta vừa nhìn thấy Cảnh Nhược Đông đứng bật dậy như cái lò xo, trợn mắt mà nhìn Cảnh Nhược Đông“Anh?!!”.
Cảnh Nhược Đông đi qua người cậu “ông đâu?”
“Trong thư phòng ấy, em đi gọi ông!”
Từ trước đến nay Cảnh Minh Nguyên vẫn luôn sợ Cảnh Nhược Đông, vậy nên khi thấy anh đột ngột xuất hiện, trong lòng cậu rất kích động, nhưng vẻ mặt vẫn cố giữ vẻ bình thản. Cậu chạy thẳng đến thư phòng “Ông, ông ơi! Anh đã về rồi!”
Giọng cậu rất to, có thể làm tất cả mọi người trong nhà đều nghe thấy.
Cảnh Nhược Đông vẫn luôn giữ được bình tĩnh, không, anh so với trước kia lại càng bình tĩnh hơn, thậm chí mỗi một hành động của anh đều khiến người ta cảm nhận được sự lạnh lẽo trên người mình.
“Dạo này thành tích như thế nào?”
Ninh Giai Kỳ đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình, cô không ngờ anh sẽ hỏi như vậy, cô hơi sững sờ một chút “Vẫn, vẫn tốt ạ”
“Cao trung so với sơ trung khó hơn à?”
“Cao trung khó sở trung khó nhỉ?”
“Có chút, anh trước kia, cảm thấy cao trung cũng khó hơn ạ?”
Ninh Giai Kỳ cảm thấy có chút quẫn bách, Cảnh Nhược Đông nghe vậy anh khẽ cười “anh không cảm thấy vậy” .
Ninh Giai Kỳ Ah....”
Quả nhiên là một câu hỏi ngu ngốc mà, đoán chừng với bộ não của anh chắc cũng không cảm thấy cao trung có chỗ nào khó đâu. Cảnh Nhược Đông nhìn bộ dạng cau mày của cô anh có cảm thấy có chút buồn cười, có điều anh cũng không biểu hiện ra mặt, “Có lẽ là có hơi khó, nếu em
thấy không hiểu có thể đăng kí vài lớp học thêm, Liễu Thanh Giang lúc trước cũng như thế”
“A.....vâng.”
Ninh Giai Kỳ im lặng một lúc, lại nói “Đúng rồi, em nghe ông nói anh học ở đó sẽ rất mệt, bình thường các anh sẽ làm gì vậy ạ?”
“Bình thường? Cũng tập huấn như ở sân huấn luyện vậy, chỉ là khắc nghiệt hơn một chút.” Cảnh Nhược Đông nói xong có chút ngoài ý muốn mà nhìn Ninh Giai Kỳ, anh phát hiện lúc cô nói chuyện đã trôi chảy hơn ngày trước rồi.
“Ninh Giai Kỳ” .
“Vâng?”
“Có món quà tặng cho em.” Ninh Giai Kỳ có chút sửng sốt “Cho em”
“Ừ, tôi lấy ở chỗ một người bạn, ở trong hành lý của anh......” Cảnh Nhược Đông vừa định đi lên lấy, Cảnh Nhược Hành liền từ thư phong đi ra “Nhược Đông.”
Cảnh Nhược Đông nhìn Cảnh Nhược Hành đang đi tới, sau đó quay đầu lại nói với cô “Tối nói chuyện sau nhé”.
Ninh Giai Kỳ ngây ngốc mà gật đầu. Là, quà cho cô sao? Tiếp theo đó là các màn chào đón Cảnh
Nhược Đông, hôm nay di Tần nấu rất nhiều món ngon, mọi người tụ họp lại ăn một bữa cơm đoàn viên. Cảnh Nhược Đông rất ít khi nói chuyện, cơ mà khi có người hỏi chuyện trong quân ngũ anh vẫn kiên nhẫn trả lời. Ninh Giai Kỳ vẫn luôn im lặng, cô nghiêm túc nghe từng câu mà anh nói, theo đó tưởng tượng trong đầu một thế giới hoàn toàn xa lạ với mình.
Sau bữa cơm, Cảnh Nhược Hành gọi Cảnh Nhược Đông vào thư phòng, Ninh Giai Kỳ đi theo Thẩm Giai Hàm trở về căn gác nhỏ.
Trời dần tối, trong lòng cô luôn nhớ mong món quà mà nói, chỉ là cô biết anh cần thời gian ở bên người nhà của mình, nên cố gắng kiềm chế trái tim mình lại, thầm nghĩ anh cũng không phải đi ngay, gấp cái gì chứ.
Hôm sau khi tan học về đến nhà, cô vẫn không nhìn thấy Cảnh Nhược Đông. Nghe dì Tần nói, hôm nay anh cùng bạn mình đi ăn cơm trong đại viện.
Cô có chút mất mát.
Không biết khi nào anh sẽ trở về, cô chỉ có thể quay về căn gác nhỏ trước. Sau bữa cơm chiều, Thẩm Giai Hàm về phòng nghỉ ngơi. Ninh Giai Kỳ định về phòng làm bài tập, qua khung cửa sổ cô thấy bóng dáng của Cảnh Nhược Đông.