"Ninh Giai Kỳ, những gì ngày hôm đó tôi nói với ông nội đã vô tình làm tổn thương em." Cảnh Nhược Đông cau mày không biết phải giải thích như thế nào, bởi vì ký ức ngày đó đối với anh. không quá ấn tượng, anh chỉ nhớ rõ anh không cho phép ông kiểm soát tương lai của anh, về phần Ninh Giai Kỳ, có lẽ ngay từ đầu khi vừa nhìn thấy cô, anh cảm thấy lời hứa hẹn của ông nội thất hoang đường buồn cười, nhưng anh chưa bao giờ xem cô là sự miễn cưỡng.
"Tôi chỉ hy vọng ông nội không dùng bất kỳ thủ đoạn nào của ông để can thiệp vào chuyện của tôi, tôi không muốn để ông can thiệp vào, chính tôi có thể làm được, chuyện này không có liên quan đến nhau."
Đồng tử Ninh Giai Kỳ hơi co rụt lại "Anh
"Cho nên bởi vì em nghe được những lời kia liền cho rằng tôi không thích em?" Cảnh Nhược
Đông tự giễu mà nhếch miệng một cái "Xem ra từ nhỏ đến lớn, tôi đã khiến em bị tổn thương."
Ninh Giai Kỳ bỗng dưng cả kinh, cuối cùng chỉ có thể dựa theo bản năng, không quá tin tưởng gọi "Anh_"
"Hừm..." Cảnh Nhược Đông nhướng mày đột nhiên nói một câu "Lúc này nghe em gọi như vậy thật đúng là có chút tồi tệ."
Ninh Giai Kỳ"....
Cảnh Nhược Đông thẳng thắn, đưa tay áp lên má cô, ánh mắt thâm trầm "Nói nhiều như vậy, em có thể giao trái tim này trả lại cho anh được không."
Lượng tin tức tối nay quá lớn, Ninh Giai Kỳ chưa tiếp thu kịp "Trái tim nào?"
Cảnh Nhược Đông ánh mắt bốc lửa, nghiến răng nghiến lợi nói "Hạ, Đình, Kiêu."
Ninh Giai Kỳ kịp phản ứng "Anh ấy? Em và anh ấy không thể nào..."
"Phải không?" Cảnh Nhược Đông nói "Lúc trước không phải rất thích cậu ta sao?"
Ninh Giai Kỳ rất thành thực, sau khi nghe anh nói vậy, cô nói "Em là có ý nghĩ sẽ thích anh ấy
"Không cho có ý nghĩ"
Cảnh Nhược Đông y lạnh trong mắt toả ra, tay anh chậm rãi nắm chặt hàm dưới của cô, "Không được có ý nghĩ."
Ninh Giai Kỳ chớp chớp đôi mắt, chính là có ý nghĩ, nhưng còn chưa bắt đầu...nói cũng không cho người khác nói.
"Em nghe rõ chưa?". Ninh Giai Kỳ do dự, gật đầu.
Vốn dĩ mọi chuyện đã kết thúc rồi, nói gì đến ý nghĩ.
Cảnh Nhược Đông nhẹ nhàng thở ra, anh không ngờ từ đầu đã tự đào hố chôn mình, nhưng cũng phải, năm ấy, tâm tư của anh đối với cô còn chưa rõ ràng, có khi đó còn nhỏ, anh cũng chỉ nghĩ sẽ chăm sóc cho cô mà thôi.
Năm đó Băng Tân Đồ có nói, anh thiên vị cô. Lúc đó anh cảm thấy kỳ lạ, thiên vị sao, chính là chiếu cố cô hơn một chút mà thôi.
Sau đó, anh không biết từ khi nào anh đối với cô tâm tư rõ ràng, có lẽ anh đã sớm có tâm tư, cho nên lúc anh vừa mới trở về thấy cô đi cùng Với người con trai khác, trong lòng anh dần tích tụ những việc không nói thành lời.