Nói xong, cánh tay rất tự nhiên mà khoác lên vai Ninh Giai Kỳ, đi vào thang máy.
Thang máy khép lại, chậm rãi đi lên.
Liễu Thanh Giang đứng tại chỗ nhún nhún vai, "Chậc chậc, có cô vợ liền không cần anh em, đúng đúng, có Ninh Giai Kỳ bên cạnh thì làm gì có chuyện, là rên rỉ mới phải, haiz!"
3, 4, 5... Thang máy rất nhanh đã đi lên cao.
Ninh Giai Kỳ nhìn trên cửa thang máy phản chiếu hình ảnh ngược, anh một tay khoác lên vai cô, dựa vào người cô nhưng nhìn hình ảnh đó giống như cô đang bị anh kẹp lại vậy.
"Ngày mai em có tiết sao." Cảnh Nhược Đông đột nhiên hỏi.
Ninh Giai Kỳ gật gật đầu "Buổi sáng có ạ."
Ninh Giai Kỳ nâng mắt nhìn anh "Em đi rồi một mình anh có thể được không, anh...hay là hộ lý đến sẽ thích hợp hơn."
"Không cần." Cảnh Nhược Đông thản nhiên nói, "Người xa lạ, tôi sẽ không quen."
"Vâng."
"Thế nào, không muốn ở đây." Ninh Giai Kỳ hơi hít vào, vội lắc đầu. Đúng lúc này thang máy ngừng lại.
Sau khi bước ra khỏi thang máy đến cửa lớn của căn hộ, Ninh Giai Kỳ hai mắt mà đánh giá, mở miệng nói "Hôm nay lúc em rời khỏi ký túc xá liền gặp được dì quản lý....."
Cảnh Nhược Đông đưa tay ấn mật mã khoá "Ừ, như thế nào.".
Ninh Giai Kỳ nhấp nhấp môi, cố lấy can đảm để tiếp tục nói "Di ấy hỏi em sao không thấy anh tới...Đúng rồi, anh ngày đó giúp em mang hành lý, có phải đã nói sai cái gì không ạ."
Tích
Mở khoá xong, cánh cửa tự động mở ra một cái, nhưng Cảnh Nhược Đông không đẩy cửa đi vào, anh dừng lại một chút, thấp mắt nhìn Ninh Giai Kỳ "Tôi nói sai cái gì?"
Dùng mắt thường cũng có thể thấy được tại Ninh Giai Kỳ đã đỏ lên, Cảnh Nhược Đông để vào trong mắt, chân mày nhướng lên "Em đã nghe cái gì."
Ninh Giai Kỳ ho khan một tiếng "Di, dì ấy nói anh nói là giúp bạn gái mang hành lý lên lầu... Là, là anh vì sao lại nói như vậy."
"À, là tôi nói sai rồi."
Ninh Giai Kỳ sửng sốt một chút, trong lòng giống như bị ai đó ném từ trên cao xuống, phanh một tiếng, rất đau đớn.
"Không phải bạn gái, là vị hôn thê mới đúng." Ninh Giai Kỳ ngước mắt thốt lên "Hả?"
Lọt vào tầm mắt cô, mặt mày Cảnh Nhược Đông vẫn lạnh nhạt như cũ, trời sinh đã mang phần uy nghiêm khiến người khác e ngại. Nhưng giờ phút này nhìn kỹ, có thể sẽ phát hiện đôi đồng tử rung nhẹ từng đợt từng đợt, tựa như thể đem cả người cô bao bọc trong sự ôn nhu.
Ninh Giai Kỳ kinh ngạc một trận, căn bản không cách nào tiêu hoá được những chữ anh vừa nói.