Ninh Giai Kỳ Phục hồi lại tinh thần “A...Gấp như vậy sao?”
“Không gập đầu, nếu không phải xe chưa sửa xong, thì đang ra sáng nay đã đi rồi.” Đại Bắc nói “Chúng ta sao có thể gặp họ ở Lhasa.”
Sâm Ninh chỉ có thể gật đầu “Được.”
Sau khi quyết định, bốn người chuẩn bị về phòng dọn đồ.
Cũng ngay lúc này, trước cửa nhà trọ vang lên tiếng chân vội vã, tiếp đó là tiếng la hốt hoảng của bà chủ nhà. Sâm Ninh chờ bà chủ hét xong nhìn sang, cả người ngây ra.
Ba người bước vào cửa, hai người bên cạnh đỡ người ở giữa, phần eo bị thâm máu đỏ cả một vùng. Đồng thời, máu vẫn nhỏ xuống sàn, y hệt cảnh trong phim truyền hình. Cảnh tượng này
là quá khủng bố rồi.
“Lão Lục! Mau tới đây!” Một trong hai người hét lên với một người đàn ông đang chạy xuống cầu thang.
Lão Lục “Lên lầu.”
Lão Lục thay thế một trong hai người dìu người bị thương lên lầu, một người ở lại đi đến quầy lễ tân lấy ra một thứ từ trong túi của anh ta “Là quân nhân, không cần kích động.”
Trước quầy lễ tân bà chủ đã bị dọa cho hoảng sợ “Anh, các anh....”
“Chấp hành nhiệm vụ, làm phiền phối hợp.” Bà chủ trọ“......”
Người đàn ông nói xong cũng không giải thích gì thêm, bởi vì trong bộ đàm truyền đến giọng nói khác “Đối tượng đã bị bắt, văn kiện đã lấy được.”
“Được, chờ đợi mệnh lệnh.” “Được!”. Người đàn ông cất bộ đàm, vội chạy lên lầu.
Mọi chuyện hết thảy diễn ra quá nhanh, người bị thương, máu, quân nhân,.... Tất cả mọi người không biết chuyện gì đang xảy ra.
Chỉ đến khi Phong Đại và mọi người phản ứng lại kịp, Ninh Giai Kỳ đã phát điên hướng về phía trên lầu mà chạy.
Phong Đại tóm lấy Ninh Giai Kỳ gầm nhẹ “Em làm cái gì vậy?”
Ninh Giai Kỳ quay đầu lại, sắc mặt trắng bệch, tay cô run rẩy trong vô thức, như thể bị mất hồn “Anh, anh bị thương”
Phong Đại bị sắc mặt của cô doạ cho kinh sợ “Cái gì...”
“Anh ấy bị thương” Ninh Giai Kỳ dùng sức bỏ tay Phong Đại ra, xoay người chạy lên lầu.
Một mảng máu lớn ở trên bụng anh, cô không biết miệng vết thương như thế nào, nhưng cô biết vết thương rất nghiêm trọng! Giây phút vừa bước vào cửa, anh nâng mắt nhìn cô một cái, chỉ liếc mắt mà thôi.
Anh thậm chí không nói một lời, đã bị mang đi.
Cảnh Nhược Đông! Đó là Cảnh Nhược Đông!
Thế nào mà anh lại bị thương! Rõ ràng thời điểm anh rời đi, anh vẫn ổn kia mà!
“Đứng lại!” Trên lầu không có nhiều phòng, sau khi lên lầu Ninh Giai Kỳ nghiêng ngả lảo đảo, bị người đứng trước cửa phòng đó ngăn lại “Vị tiểu thư này, phiền cô lui ra phía sau.”
Phòng không có cửa, Ninh Giai Kỳ thấy anh đang nằm ở trên giường, mà ở bên cạnh anh có hai người đang xử lý miệng vết thương.
“Anh ấy làm sao vậy?! Anh ấy bị sao vậy?”
Dù sao cũng ở cùng một nhà trọ, hơn nữa Cảnh Nhược Đông cùng cô nói nhiều chuyện, cho nên anh ta nhận ra Ninh Giai Kỳ, nhưng anh ta không ngờ Ninh Giai Kỳ lại phản ứng kích động như vậy.
“Đang được quân y trị liệu, xin đừng quấy rầy”.
“Tôi, tôi không quấy rầy” Lòng bàn tay Ninh Giai Kỳ lạnh lẽo, cơ hồ sắp đứng không vững “Anh để tôi vào xem anh ấy như thế nào, tôi chỉ nhìn thôi, tôi sẽ không quấy rầy, được không... Cầu xin anh.”
“Ninh Giai Kỳ!”
Đúng lúc này, từ cầu thang có hai người đang đi lên, một người trong đó chính là Liễu Thanh Giang.
Ninh Giai Kỳ nghe được giọng nói quen thuộc tựa như nắm được cọng rơm cuối cùng, cô bắt lấy tay Liễu Thanh Giang, trong mắt đầy sự sợ hãi cơ hồ muốn tràn ra ngoài “Liễu Thanh Giang, anh ấy làm sao vậy, rốt cuộc anh ấy làm sao vậy?”
Trong lòng Liễu Thanh Giang cũng rất sốt ruột
nhưng dù sao cũng là quân nhân đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, vậy nên bề ngoài vẫn giữ được bình tĩnh “Lần này tới đây là vì mai phục một nhóm người đánh cắp văn kiện cơ mật, trong lúc truy bắt, anh Cảnh bị dao đâm trúng bụng”
“Anh ấy thế nào lại để bị thương, anh ấy lợi hại như vậy....”