Tại phòng làm việc của chủ tịch, Nhật Mai liên tục quanh co chối cãi, nhất quyết không thừa nhận lời buộc tội từ anh.
- Anh có chứng cứ gì mà nói em cố tình hại cô ta? Em còn chẳng biết chuyện cô ta đang mang thai nữa mà.
Anh cau mày, lời nói của Nhật Mai lại đang tự tố giác chính mình:
- Từ nãy đến giờ anh chưa hề nói Anh Sa mang thai. Anh chỉ nói rằng vì uống loại nước do em mua đến công ty nên cô ấy cảm thấy không khỏe.
Anh bước về phía Nhật Mai, đối mặt với ánh mắt đáng sợ của anh lúc này khiến cô ta chỉ có thể tìm đường né tránh.
Anh tiếp tục màn vạch trần sự thật tàn nhẫn:
- Em biết chuyện Anh Sa mang thai nên cố tình làm vậy?
Nhật Mai lắc đầu, chối bay chối biến:
- Hôm qua trưởng phòng marketing chiêu đãi mọi người nên mới mua nước uống. Chuyện đó không liên quan đến em.
Lúc anh hẹn gặp Anh Sa ở sảnh sau của tầng ba, khi cô vừa đi, Phúc Hiên đã vô tình hình thấy hình ảnh của Nhật Mai đang đứng nắp phía sau cây cột được phản chiếu trong qua tường kính phía đối diện.
Anh đoán được Nhật Mai có lẽ đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa anh và cô vì khoảng cách khá gần. Cũng chính vì như vậy nên cô ta biết được chuyện Anh Sa đang có thai.
Vẻ mặt anh nghiêm nghị lại lạnh lùng, tâm trạng của Nhật Mai như đang bị kéo xuống tận cùng của nỗi lo sợ.
- Anh đã hỏi rõ trưởng phòng marketing. Cậu ấy nói hôm qua em đột ngột bảo rằng muốn mời mọi người dùng nước nhưng không muốn nhân viên phải cảm kích, vì vậy đã mượn danh của cậu ấy. Vì trưởng phòng marketing chỉ nghĩ đơn thuần nên đã nhận lời, thậm chí cậu ấy còn nhận được tiếng thơm. Em có cần anh gọi cậu ấy vào đối chất không?
Ngày hôm qua, chính Nhật Mai là người căn dặn nữ nhân viên phải đưa nước tận tay Anh Sa. Chuyện tưởng chừng như đơn giản ấy lại ẩn chứa mưu tính thâm độc khó lường.
Trước những bằng chứng rõ ràng, Nhật Mai tuy khó bề chối cãi nhưng vẫn không muốn hạ nhục bản thân mà nhận lỗi:
- Phải, là em đặt mua thức uống, là em biết rõ cô ta mang thai. Nhưng em không biết rằng loại trà đó gây ảnh hưởng đến sức khỏe của cô ta. Anh vẫn không tin em, vẫn muốn buộc tội em à?
Phúc Hiên quay lưng bước đến bàn làm việc, anh ngồi xuống, thái độ cứng rắn:
- Em đã làm gì, lương tâm em khắc biết rõ. Cũng may lần này Anh Sa không sao, nhưng em nên nhớ, đừng đụng đến cô ấy, nếu không, anh không bỏ qua cho em lần nữa đâu.
Nhật Mai nắm chặt lòng bàn tay, trong lòng vừa đau nhói lại tức giận, ganh ghét:
- Nếu không...anh sẽ làm gì em? Anh muốn sa thải em à?
Anh không chút do dự:
- Vì cô ấy, sa thải đã là gì?
Cô ta nuốt nước mắt vào trong, quay lưng rời khỏi phòng. Vốn dĩ đã rất đau lòng khi biết chuyện Anh Sa có thai với anh, cũng vì tình yêu mù quáng mà nhất thời suy nghĩ nông cạn, làm ra chuyện tiểu nhân. May thay đã không gây ra hậu quả nghiêm trọng.
—————————————
Vừa tan làm anh đã trở về Kiều gia, trên hai tay còn xách theo mấy túi trái cây lớn, người làm phải mang tiếp anh tận mấy túi vào trong nhà.
Kiều phu nhân trong thấy liền không khỏi khó hiểu:
- Con làm gì mà mua trái cây nhiều vậy Hiên?
Dì Hạ phụ anh mở mấy túi đồ, thấy còn có cả những hộp nước ép:
- Còn những hộp nước ép này con tính làm gì vậy?
Anh nhìn mẹ và dì Hạ:
- Hai người giúp con làm nước ép rồi cho vào hộp nước ép có sẵn, phần nước ép đóng hộp thì đổ ra.
Kiều phu nhân và dì Hạ nhìn nhau, mẹ anh thật không thể hiểu nổi:
- Vậy sao con không uống nước ép đóng hộp luôn cho rồi, tự nhiên mua trái cây tươi về ép ra rồi đổ vào làm gì cho kỳ công?
Anh giải thích rõ nguyên do với Kiều phu nhân và dì Hạ. Vừa nghe xong, Kiều phu nhân liền năng nổ lấy mấy túi trái cây đi rửa:
- Con làm tốt lắm, nước ép đóng hộp toàn chất bảo quản, không tốt cho phụ nữ mang thai. Cô Hạ à, mau chuẩn bị máy ép giúp tôi.
Trông mẹ mình quan tâm đến cô như vậy, anh thật sự cảm thấy rất vui. Suy cho cùng, bà ấy và cả Kiều lão gia chỉ mong anh có người yêu rồi tiến đến hôn nhân, chỉ cần người anh yêu ngoan hiền, hiểu chuyện và hiếu thuận thì họ sẽ hết lòng ủng hộ.
- Này Hiên, con mau gọt hoa quả đi.
Anh mỉm cười:
- Mẹ cứ để con.
Vân Quỳnh thấy trong bếp có vẻ đông đúc nên cũng đi vào xem. Kiều phu nhân đã nói rõ ràng với Vân e về chuyện anh đã có người yêu, biết được điều này, Vân Quỳnh không khỏi hụt hẫng, nhưng vẫn đinh ninh nghĩ rằng Anh Sa không thể xứng với anh hơn cô ta.
Bước đến đứng cạnh anh, Vân Quỳnh tỏ ra dịu dàng, mềm mỏng:
- Anh có cần em phụ gì không?
Anh vừa tập trung gọt hoa quả vừa đáp:
- Không cần đâu, tôi tự làm được rồi.
Vân Quỳnh đảo mắt nhìn một vòng rồi chạy đến đứng cạnh Kiều phu nhân:
- Sao dì lại làm nhiều nước ép vậy?
Kiều phu nhân mỉm cười:
- À, là do Anh Sa muốn uống nước ép đóng hộp, mà con bé lại đang mang thai, thức uống đó không tốt cho sức khoẻ. Vậy nên mọi người đang làm nước ép hoa quả tươi.
Vân Quỳnh nghe vậy thì hơi nhếch nhẹ một bên môi, thái độ ganh tỵ lộ rõ, cô ta cố tình nói lớn để thoả cơn tức:
- Cô Anh Sa có phúc thật, có được người yêu tốt như anh Hiên chiều chuộng hết mực, lại được Kiều phu nhân yêu thương lo lắng như vậy. Con thật mong mỏi cả mắt mà mãi chẳng thấy.