Khương Đồng cũng không chắc rằng mình có bị theo dõi hay không, chỉ là mấy ngày nay sau khi tan học, cô bé luôn nhìn thấy một người đàn ông mặc áo hoodie. Lúc đầu cô bé không chú ý, nhưng lúc cô bé trở về phòng ngủ làm bài tập, nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy người đàn ông kia đang đứng cạnh bồn hoa trước cửa nhà, như đang nhìn về phía cô bé.
Khương Đồng nói xong thì hỏi: “Chị, có phải ông ta ra ngoài rồi không…”
“Không phải.” Khương Cách ngắt lời cô bé.
Khương Đồng tin lời Khương Cách, cô bé đáp vâng, giọng nói đã không còn bất an như trước, cô bé chuyển chủ đề: “Khi nào chị về Nam Thành vậy ạ?”
Khoảng thời gian tiếp theo công việc của Khương Cách rất bận rộn, Giữa Mùa Chanh đóng máy vào tuần này, cô phải quay hai quảng cáo, ngoài ra còn phải chạy khắp nơi tuyên truyền cho bộ phim truyền hình quay năm ngoái. Làm việc với cường độ như vậy đến hết tháng Tư, sau đó cô lập tức phải chuyển sang đoàn làm phim Tình Thị của đạo diễn Hoàng Ánh.
Khương Cách nói: “Khoảng tháng Năm.”
“Vậy ạ?” Giọng Khương Đồng có phần mất mát, cô bé nói: “Lâu lắm rồi em chưa gặp chị, em hơi nhớ chị rồi, lúc đầu em còn định đi thăm đoàn phim với dì vào ngày nghỉ mùng một tháng Năm.”
Sức khỏe của Khương Đồng không cho phép cô bé đi đường xa, Khương Cách nói: “Đợi chị về Nam Thành rồi nói tiếp, em phải học hành chăm chỉ.”
“Em biết rồi.” Cuối cùng lại nhắc đến chuyện học hành, Khương Đồng hơi mất kiên nhẫn, cô bé không còn chuyện gì để nói với Khương Cách nữa, nên sau khi trả lời xong thì bèn cúp máy đi làm bài tập.
Gió biển càng lúc càng mạnh, Quý Tranh đứng bên cạnh Khương Cách nhưng không nghe được Khương Đồng nói gì trong điện thoại. Lúc Khương Đồng vừa gọi điện thoại đến, tâm trạng cô lập tức trở nên căng thẳng, nhưng lúc cô trò chuyện với Khương Đồng thì có vẻ như không có gì nghiêm trọng cả.
“Sao thế?” Quý Tranh hỏi.
Cô hơi thất thần, câu hỏi của Quý Tranh kéo cô về thực tại. Khương Cách đứng bên bờ biển, bàn chân lún sâu vào cát. Cô lắc đầu rồi nặng nề trả lời: “Không có gì, Khương Đồng hỏi khi nào em về Nam Thành.”
Trong lúc hai người nói chuyện, phó đạo diễn bước ra từ đại sảnh nhà hàng Tây, hô lên: “Khương Cách, chuẩn bị quay rồi.”
Quý Tranh gật đầu đáp lại, rồi nói với Khương Cách: “Đi thôi.”
Anh xoay người rời đi, nhưng Khương Cách lại đứng yên bất động. Quý Tranh giật mình quay đầu lại nhìn cô. Cô chìm trong ánh trăng sáng giữa vùng biển mênh mông, bóng dáng gầy gò mà cô đơn.
Thấy Quý Tranh nhìn mình, cô run rẩy nói: “A Tranh, anh trở về thăm Khương Đồng thay tôi đi.”
Trường THPT Số Một của Nam Thành là một trong những ngôi trường cấp ba tốt nhất thành phố, đội ngũ giáo viên hùng hậu, thiết kế trường học sáng tạo, tỉ lệ lên lớp rất cao. Các bậc phụ huynh tại Nam Thành đều muốn đưa con mình vào ngôi trường này. Nhưng số lượng tuyển sinh của trường có hạn, yêu cầu đối với học sinh cũng cực kỳ nghiêm khắc, chỉ có học sinh với thành tích học cực tốt mới có cơ hội được nhận vào.
Mà ở ngôi trường như vậy cũng khó tránh khỏi trường hợp phụ huynh đút lót cho con em mình vào, Khương Đồng là ví dụ điển hình.
Khương Đồng không thích học, cô bé cũng giống như mọi cô gái tuổi dậy thì khác, thích chưng diện, lười biếng, không bao giờ để tâm đến chuyện học hành. Cho dù được vào trường cấp ba hàng đầu, thành tích của cô bé vẫn lẹt đẹt, đến lúc thi đại học, chưa chắc cô bé có thể thi đậu vào đại học tốt.
Những học sinh khác đút lót để vào học như Khương Đồng cũng chẳng khá khẩm hơn là mấy. Nhưng vì nhà bọn họ có tiền, bọn họ sẽ đi du học, hoặc thừa kế tài sản trong nhà, kiểu gì cũng sẽ sống an nhàn. Nhưng Khương Đồng không muốn đi du học, cũng không có tài sản để thừa kế, cô bé không có kế hoạch gì cho tương lai, mà nói không chừng cô bé sẽ chết đi bất cứ lúc nào.
Khương Đồng muốn sống thật vui vẻ trong quãng đời ngắn ngủi này, mặc dù Khương Cách quản thúc cô bé rất nghiêm khắc, nhưng một năm cô chẳng về nhà được mấy lần. Mà dì lại quá dịu dàng, không chịu nổi chiêu làm nũng của cô bé, bình thường cũng để mặc cô bé làm những việc nổi loạn, Khương Đồng sống rất thoải mái.
Nhưng học sinh cấp ba không hề thích bị mời phụ huynh, nhưng thành tích của Khương Đồng quá kém, tác phong ở trường cũng không nghiêm chỉnh, những chuyện này đều là tự thân cô bé gây ra, nhưng mỗi lần bị mời phụ huynh cô bé luôn rất thấp thỏm. Bời vì tuy rằng dì thoạt nhìn dịu dàng, nhưng nói chuyện rất sắc sảo, câu nào cũng đánh trúng trọng tâm. Cho dù Khương Đồng làm nũng cũng vô dụng, lần nào cô bé cũng bị la rầy mấy ngày liền.
Cô bé đeo ba lô đứng trước cổng chờ dì, kết quả lại thấy Quý Tranh đến, lúc ấy Khương Đồng vui đến mức nhảy cẫng lên, cô bé nhìn Quý Tranh với đôi mắt sáng rực, hào hứng nói: “Anh Tranh, anh, anh đến thay dì em sao?”
Đã đến giờ tan trường, phụ huynh tấp nập ra vào đón học sinh. Dòng người qua lại hối hả, ngoại hình của Quý Tranh nổi bần bật giữa đám đông. Anh ăn mặc thoải mái, trên khuôn mặt tuấn tú mang theo nụ cười lịch sự mà ôn hòa, thu hút ánh nhìn của những nữ sinh đi ngang lẫn những phụ huynh đến đón con.
Lần trước Khương Đồng đã muốn Quý Tranh đến họp phụ huynh cho cô bé rồi, bây giờ anh đến đúng lúc tan học, như vậy đã đủ để thỏa mãn lòng hư vinh của cô bé.
Quý Tranh vừa bay từ Lê Thành trở về Nam Thành, vừa xuống máy bay, anh đã liên hệ với dì Tống Bách Hợp. Dì Tống Bách Hợp nói giáo viên chủ nhiệm muốn nói chuyện với bà về Khương Đồng, Khương Đồng đang ở trường đợi bà.
Bình thường nếu chủ nhiệm tự mình gọi điện thoại cho phụ huynh có nghĩa là học sinh đã gây chuyện. Trong điện thoại, chủ nhiệm cũng không cầm được tiếng thở dài. Nhưng nhìn dáng vẻ của Khương Đồng hoàn toàn không giống kẻ vừa gây chuyện lớn.
Khương Đồng cột tóc đuôi ngựa, mái tóc nhuộm đỏ xen lẫn vài sợi highlight xám trắng, trông vừa cá tính vừa ngỗ ngược. Lúc cô bé chạy tới, đuôi tóc đung đưa, khuôn mặt tươi cười hớn hở. Quý Tranh khẽ cười nói: “Ừ, em dẫn anh đến gặp giáo viên chủ nhiệm đi.”
“Vâng ạ!” Khương Đồng lập tức kéo Quý Tranh đi về phía văn phòng trong ánh nhìn chăm chú của mọi người xung quanh.
Trong lúc đi ngược trở lại vào trường, Khương Đồng chợt nhớ ra lần này cô bé gây gổ đánh nhau với người khác nên mới bị chủ nhiệm mời phụ huynh. Lúc đầu nhìn thấy Quý Tranh cô bé rất vui, một là vì anh cao ráo đẹp trai, đi cùng với anh rất nở mày nở mặt. Hai là vì Quý Tranh rất dịu dàng, cho dù chủ nhiệm nói những chuyện đó với anh, anh cũng sẽ không trách mắng cô bé như dì.
Nhưng cô bé lại quên mất chuyện quan trọng nhất, Quý Tranh ở cùng với Khương Cách, nếu anh nói chuyện của cô bé cho Khương Cách, chắc chắn cô bé sẽ bị Khương Cách mắng một chập.
Càng đến gần văn phòng, bước chân Khương Đồng càng nặng nề, cô bé dè dặt nhìn Quý Tranh hỏi: “Anh Tranh, sao hôm nay anh lại đến đây? Chị em đâu rồi?”
Nắng chiều buông lên vai anh, bóng anh kéo dài trên mặt đất. Anh mang đến cảm giác kiên cường mà chính trực, khiến người ta bất giác phải kính trọng.
Quý Tranh rũ mắt nhìn cô bé, khóe môi khẽ cong, trong đôi mắt đen phản chiếu nắng chiều: “Chị em còn đang đóng phim ở Lê Thành, chẳng phải hôm qua em đã gọi điện thoại cho chị rồi sao? Chị em bảo anh trở về thăm em. Sao nào?”
Câu trả lời của Quý Tranh khiến Khương Đồng sững sờ, một tia cảm xúc xẹt qua đáy mắt nhưng đã nhanh chóng bị giấu đi. Cô bé “À” một tiếng, rồi do dự nói: “Không có gì, có điều… chuyện chủ nhiệm của em nói với anh, anh đừng nói với chị em được không?”
“Gây chuyện rồi à?” Quý Tranh dịu giọng hỏi.
Sự mềm mỏng của Quý Tranh khiến Khương Đồng an tâm hơn một chút, cô bé cười hì hì, muốn biến chuyện lớn thành bé: “Gây gổ với bạn học chút xíu thôi ạ, dù sao cũng không phải chuyện gì to tát, chị em lại bận bịu, anh nói chỉ khiến chị ấy bực bội thêm.”
Cô bé vừa nói xong thì hai người bước vào tòa nhà văn phòng, giọng anh vang dội trong đại sảnh: “Chờ đến lúc biết cụ thể là chuyện gì, anh sẽ quyết định có nói với chị em không.”
“Haiz!” Trong lòng Khương Đồng vô cùng hối hận, biết thế cô bé đã chờ dì đến. Cô bé vừa lầm bầm ân hận, vừa đuổi theo Quý Tranh.
Chuyện của Khương Đồng không nhỏ như cô bé nói, cô bé xích mích với bạn học, hẹn đánh nhau ở sân tập của trường, bị ban giám hiệu bắt gặp, ghi tội xử phạt.
Quý Tranh ngồi cạnh bàn làm việc. Nghe giọng điệu của giáo viên chủ nhiệm lúc thuật lại sự việc, anh không thể nào tin được chuyện này là do một cô bé hoạt bát lanh lợi như Khương Đồng làm ra.
Chủ nhiệm thuật lại mọi chuyện xong thì hỏi: “Xin hỏi anh là?”
Quý Tranh lịch sự gật đầu, trả lời: “Tôi là vệ sĩ của chị cô bé.”
Chủ nhiệm thở dài, nói: “Cũng không phải là người thân.”
Quý Tranh nói: “Thật xin lỗi, công việc của chị cô bé khá bận rộn.”
“Có bận đến mức nào đi nữa cũng không thể bỏ mặc em gái mình như vậy.” Chủ nhiệm biết Khương Đồng không có cha mẹ, chỉ có một người chị gái, nhưng lại không biết thân phận của chị gái cô bé. Chủ nhiệm do dự một chút rồi nói với Quý Tranh: “Tôi cảm thấy có chuyện này anh cần nói với chị của Khương Đồng.”
Quý Tranh khẽ gật đầu, đáp: “Cô cứ nói đi.”
Chủ nhiệm nói với Quý Tranh: “Cảm xúc của Khương Đồng không ổn định, tính tình rất nóng nảy, còn có khuynh hướng bạo lực, tôi cảm thấy chuyện này có liên quan đến trạng thái tâm lý của cô bé. Nếu như có thể, tôi hi vọng chị Khương Đồng có thể dẫn cô bé đến gặp bác sĩ tâm lý.”
Ánh mắt Quý Tranh tối sầm đi.
Trong lúc Quý Tranh nói chuyện với chủ nhiệm, Khương Đồng đứng chờ ở bên ngoài. Cô bé đứng ở cuối hành lang, chán chường nhìn xuống dưới lầu. Nắng chiều trải khắp sân trường, vừa yên tĩnh vừa tươi đẹp, cô bé thoải mái ngắm nhìn sân trường. Nhưng vừa nhìn thấy những người dưới sân, ánh mắt Khương Đồng lập tức đanh lại, cô bé khoác cặp sách chạy xuống lầu.
Quý Tranh chào giáo viên chủ nhiệm rồi bước ra khỏi văn phòng, lúc ra ngoài chỉ kịp thấy đuôi tóc đỏ của Khương Đồng biến mất tại cầu thang, anh lập tức đuổi theo.
“Cũng vì đánh nhau với Khương Đồng nên tao bị mẹ nhốt ở nhà, cuối tuần này không thể nào đi xem concert của thần tượng.” Nữ sinh trang điểm đậm vừa ngắm bộ móng mới vừa giễu cợt: “Đều tại con đ* Khương Đồng, tao nói chị nó ra ngoài làm gái, nó còn nổi giận. Mấy đứa học hành chẳng ra đâu mà vào được trường này thì chắc chắn nhà phải có tiền, ba mẹ nó chết sớm, chỉ có chị gái, còn thuê bảo mẫu nuôi nó. Chị nó lớn hơn nó có mấy tuổi, còn trẻ mà kiếm được nhiều tiền như vậy, không làm gái chứ làm gì, nó còn không cho người khác nói. Hai chị em đều là đ*…”
Còn chưa mắng xong, nữ sinh bỗng cảm thấy tóc mình bị kéo giật ra sau, da đầu đau rát khiến cô ta hét toáng lên, cô ta mất thăng bằng té ngửa xuống đất.
Phần ót đập xuống nền đất khiến cô ta đờ người ra một lúc, đến lúc hoàn hồn lại, Khương Đồng đã ngồi lên người cô ta. Hai mắt Khương Đồng đỏ bừng, đôi tay siết chặt lấy cổ nữ sinh kia, ánh mắt lạnh lùng mà điên cuồng.
“Mày dám nói chị tao thêm một câu nữa xem!”
Học sinh trong sân hầu như đã về hết, vài học sinh đi cùng với nữ sinh kia lập tức hét lên: “Khương Đồng muốn giết người! Khương Đồng muốn giết người!”
Bọn họ chưa kịp đi gọi người, Khương Đồng đột nhiên hét lên, cô bé bị nhấc lên khỏi người nữ sinh kia. Quý Tranh vác Khương Đồng lên vai, cô bé không ngừng giãy giụa, nữ sinh trên đất đã lảo đảo bò dậy. Cô ta vừa ho khan vừa gào khóc, mấy nữ sinh bên cạnh lập tức đến đỡ cô ta dậy.
“Không được kêu người.” Giọng anh còn lạnh hơn cả giọng Khương Đồng, trong đôi mắt sâu thẳm của anh là những cảm xúc hỗn độn. Anh đè Khương Đồng lại, đưa mắt nhìn mấy nữ sinh đang run lẩy bẩy, bình tĩnh nói: “Ai dám nói chuyện hôm nay với người khác, tôi sẽ không để yên cho người đó.”
Nói xong, anh vác Khương Đồng đang giãy giụa rời đi.
Trong lúc Quý Tranh vác Khương Đồng rời đi, cô bé dần dần ngừng giãy giụa. Đến lúc tới cầu thang sau lớp học, Quý Tranh đặt cô bé xuống.
Khương Đồng ngồi trên bậc thang ngước mắt nhìn Quý Tranh, đôi mắt vẫn đỏ bừng.
“Lần trước em đánh nhau cũng là vì chuyện này sao?” Anh đứng cách đó không xa, mấy nữ sinh đó nói chuyện rất lớn, anh cũng nghe được toàn bộ.
Ngón tay Khương Đồng vẫn còn run rẩy, cô bé dời mắt đi, giọng nói khàn khàn: “Đừng nói với chị em.”
Quý Tranh mím chặt môi.
Mặt trời sắp khuất bóng nơi chân trời, ánh nắng chiếu thẳng vào khuôn mặt nhợt nhạt của Khương Đồng, bờ môi cũng đã trắng bệch.
“Em biết vì sao chị em bảo anh trở về. Hôm qua em gọi điện thoại cho chị, chị ấy sợ em thật sự gặp chuyện rồi chết đi, thế nên chị ấy mới bảo anh trở về bảo vệ em, bởi vì chị ấy tin tưởng anh nhất.”
Nói đoạn, Khương Đồng ho khan hai tiếng.
Sức khỏe Khương Đồng không tốt, mặc dù không biết cụ thể bệnh của cô bé là gì, nhưng lúc nãy cô bé nóng giận như vậy, người bình thường cũng không chịu được.
Quý Tranh nhíu chặt mày, vừa định lên tiếng, Khương Đồng lại giơ tay lên ngăn anh lại, cô bé nói tiếp: “Anh Tranh, em có rất nhiều điều muốn nói, nhưng không thể nói với dì, càng không thể nói với chị. Em nói với anh, anh đừng nói cho hai người họ biết. Nếu không nói ra, em sẽ phát điên mất.”
Giọng Khương Đồng rất nhỏ, Quý Tranh nhìn cô bé, “ừ” một tiếng.
“Không được làm chuyện mình thích, lúc nào cũng lo lắng đề phòng sợ chết, em thật sự không muốn tiếp tục sống như thế này.” Khương Đồng cúi đầu, đây là lần đầu tiên cô bé bộc bạch suy nghĩ của mình trước mặt người khác.
“Nhưng chị em muốn em sống, nếu như em chết đi, chắc chắn chị ấy sẽ không chịu đựng nổi, vì chị ấy, em phải tiếp tục sống.”
Đã bảy năm từ khi hai chị em bọn họ rời khỏi Bắc Thành, trốn đến Nam Thành. Bảy năm qua, Khương Cách ở ngoài dốc sức làm việc, bận bịu kiếm tiền trị bệnh cho Khương Đồng, mà cô bé được sống yên bình dưới sự bảo vệ của dì. Tất cả mọi chuyện của cô bé đều là được dì dạy dỗ, được dì giải quyết giúp, Khương Cách thỉnh thoảng mới về nhà thăm cô bé một chuyến. Bảy năm qua, có lẽ đến Khương Cách cũng cảm thấy, Khương Đồng và dì mới là người một nhà.
Nhưng trong thâm tâm Khương Đồng không nghĩ như thế, Khương Cách là người đầu tiên xuất hiện trong ký ức của cô bé, là người hiện diện xuyên suốt nửa cuộc đời của cô bé, trong quãng thời gian tối tăm đáng sợ kia, trong sinh mệnh của cô bé chỉ có Khương Cách. Khương Đồng và Khương Cách là không thể tách rời.
Khương Đồng vẫn rất mâu thuẫn, bệnh tình của cô bé không ổn định, người kia sẽ ra tù bất cứ lúc nào, Khương Cách làm việc ngày đêm để kiếm tiền nuôi cô bé, cô bé không muốn sống thấp thỏm lo sợ như thế này, cũng không muốn Khương Cách phải khổ cực như thế nữa, cách tốt nhất để chấm dứt cuộc sống như thế này, chính là để cô bé chết đi.
Nhưng Khương Đồng không thể chết, cô bé biết mình là trụ cột tinh thần của Khương Cách, nếu như cô bé chết đi, chắc chắn Khương Cách sẽ không thể chịu đựng nổi.
Khương Đồng sống trong mâu thuẫn như thế, hiện tại điểm thăng bằng của mâu thuẫn này đã sắp bị phá vỡ.
“Nhưng phải làm sao đây? Em sắp bị ông ta giết rồi.” Trầm mặc một lúc lâu sau, Khương Đồng nhìn về phía Quý Tranh bằng đôi mắt đỏ bừng, ánh mắt tràn ngập bất lực mà bi thương: “Nếu như em bị giết, chị em phải làm sao đây?”
Hôm qua gọi điện thoại cho Khương Cách xong, cô bé hoàn toàn không tin Khương Cách, mọi biểu hiện trong điện thoại của cô bé đều là giả. Thậm chí vẻ mặt tươi cười và phấn chấn mà cô bé trưng lên trước mặt người ngoài cũng là giả, cô bé hoàn toàn không phải như vậy.
Khương Cách cho cô bé mọi thứ trong khả năng của mình, cô hi sinh bản thân, nuôi dưỡng Khương Đồng, hi vọng Khương Đồng có thể khỏe mạnh trưởng thành. Nhưng nội tâm Khương Đồng đã bị tổn thương trong quá trình trưởng thành, cô bé đã biết trước rằng mình sẽ không thể khỏe mạnh lớn lên như mong muốn của Khương Cách.
Cô bé không còn cách nào khác, chỉ có thể giả vờ, giả vờ rằng mình trưởng thành rất tốt, như thế Khương Cách mới có thể yên tâm.
Bảy năm qua, Khương Cách cố gắng kiếm tiền trị bệnh cho Khương Đồng, mà Khương Đồng thì cố gắng giả vờ rằng mình sống rất tốt. Hai người họ cố gắng sống vì nhau.
Sau khi dứt lời, cảm xúc của Khương Đồng như vỡ oà, nhấn chìm mọi giác quan trong cơ thể, cô bé bật khóc nức nở.