Edit: Cải Trắng
Vốn hôm nay Ôn Vũ không định ra cửa hàng nhưng giờ cô lại đang có mặt ở cửa hàng.
Mới chỉ cách đây một tiếng thôi, cô vẫn còn đang ngồi ở nhà tỉ mẩn làm “thần tiên thảo dược” bảo vệ đôi tay. Công thức bao gồm phục linh, bạch thuật, hoa lài và bột hoa hồng hoà với nước ấm, ngâm tay trong nước đó xong thì ngồi dũa lại móng, cuối cùng là thoa thêm một lớp kem dưỡng tay.
Đây là phương pháp dưỡng da tay bà ngoại truyền lại cho cô.
Một nhà thiết kế sườn xám cần phải giữ cho mình một đôi tay xinh đẹp, vải may loại nào cũng đáng quý, không thể khiến nó bị rũ bỏ bởi một bàn tay thô ráp được.
Vừa nhấc tay ra khỏi nước, cuộc gọi từ Ôn Tự Đình réo liên hồi như đoạt mạng.
Ôn Tự Đình là cha cô.
Kể từ sau khi về sống với bà, đây là lần thứ tư cô gặp Ôn Tự Đình.
Lần đầu tiên là ở tang lễ của bà ngoại.
Lần hai, lần ba đều gặp trong cửa hàng, trước mặt biết bao nhiêu hàng xóm láng giềng như thế, hai cha con họ cãi nhau.
Ông ta muốn đưa cô về thành phố Hải.
Mà kể cũng lạ, suốt bao nhiêu năm qua cha mẹ chẳng ai ngó ngàng tới cô cả, đến khi biết cô trưởng thành, vừa có ngoại hình lại ưu tú thì nhất quyết bắt cô trở về.
Ôn Vũ không muốn Ôn Tự Đình bước chân vào nhà bà ngoại nên đành xuống cửa hàng ngồi chờ.
Ôn Tự Đình đỗ xịch chiếc Mercedes Benz S-Class của mình trước cửa tiệm, đi vào gọi: “Nini.”
Ông ta mặc một chiếc áo sơ mi màu lam được cắt may tỉ mỉ phối với quần âu thẳng thớm, tay đeo chiếc đồng hồ còn đắt hơn cả cái lần trước, từ trên xuống dưới đều toát ra khí chất của một ông chủ điều hành công ty tầm trung.
Ông ta nhìn lướt xung quanh cửa hàng một vòng rồi dừng chân trước bàn làm việc của cô, rút miếng vải khâu trên tay cô ra.
“Ngày nào cũng bận rộn làm mấy cái này à? Con ở đây chỉ chịu khổ thôi, theo cha về nhà đi.”
“Tôi ở đây chịu khổ?” Ôn Vũ cười giễu: “Vậy nghĩa là mấy chục năm trước tôi sống ở đây tương đương với chịu khổ dưới địa ngục?”
Ôn Tự Đình tự dưng thấy hơi hối hận, vì xấu hổ nơi giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn: “Những năm đó cha sống cũng chẳng dễ dàng gì, giờ cha có điều kiện rồi, có thể bù đắp cho con.”
“Không cần, tôi làm gì có diễm phúc được hưởng.”
“Vậy con ở lì ở đây làm gì? Con được đào tạo trở thành một nhà thiết kế, thời gian của con không dùng để lãng phí vào những chuyện vô bổ như này.”
“Nghĩa là quay về với ông thì cuộc sống sẽ có ý nghĩa? Ý nghĩa gì vậy?”
Ôn Tự Đình rất ghét thái độ của cô, nhưng chỉ có thể nhún nhường: “Giờ công ty của cha sinh lời ổn định rồi, con cũng đến tuổi rồi, cha có thể giúp con tìm một người bạn trai tốt.”
“Tìm bạn trai cho tôi à?”
“Ừm, cha đã xem qua rồi. Cậu trai kia khá ưu tú, 27 tuổi, là thạc sĩ tài chính của đại học Colombia, cha cậu ta cũng là một trong những người đầu tư cho công ty nhà mình, dòng dõi…”
“Ông định bán tôi à?”
Ôn Tự Đình cau mày. Khuôn mặt ông so với những người cùng trang lứa nom trẻ tuổi hơn, có thể nhìn ra được khi còn trẻ ông rất tuấn tú.
“Đến trách nhiệm của một người cha ông còn làm không xong thì cho tôi được thứ gì tốt chứ.”
Câu nói ấy khiến kiên nhẫn của Ôn Tự Đình bay sạch, bắt đầu giở giọng bề trên ra dạy dỗ cô.
Ôn Vũ chỉ thấy nực cười.
Hồi bé tính tình cô không thế này, tất cả đều nhờ vào những hi vọng Ôn Tự Đình và Tịch Giai Như vẽ ra cho cô rồi tự tay nghiền nát nó thành tro bụi mà tạo thành.
Tính cách hai người họ trái ngược nhau.
Hai người họ tự do đến với nhau, ngày còn yêu đương cuồng nhiệt lúc nào cũng ngọt ngào mặn nồng, kết xong thì trở thành một cặp vợ chồng cực kỳ xứng đôi. Mãi cho đến năm sinh cô ra, Ôn Tự Đình sau nhiều lần khởi nghiệp thất bại bị Tịch Giai Như chỉ tay nói không có bản lĩnh, đến cả tiền bỉm sữa cho con cũng kiếm không được.
Bọn họ cứ cãi nhau rồi lại làm hoà. Lúc làm hoà thì chỉ hận không thể dính lấy nhau như trẻ sinh đôi, đến khi cự cãi rồi lại hận không thể cầm dao lên chém chết đối phương. Cuối cùng hai người ầm ĩ đến mức ly hôn, từ đây lại nảy sinh ra tranh luận về vấn đề nuôi nấng Ôn Vũ.
Bọn họ cạnh tranh từng chút một, chỉ cần thấy bản thân phải cho nhiều hơn là thấy không công bằng, cũng chẳng cần con cái.
Bà ngoại nhìn không nổi, đứng ra nói đứa bé để bà nuôi.
Từ đó về sau, hai người họ trời nam đất bắc chia đôi ngả, cứ hai ba năm mới về thăm Ôn Vũ một lần.
Thời điểm đó Ôn Vũ rất tự ti. Cho dù cô có vẻ ngoài xinh xắn, cho dù thầy cô ở trường có quý mến cô thế nào thì bạn bè vẫn xa lánh, cười nhạo cô là đứa trẻ không ai cần.
Khi ấy, tâm nguyện lớn nhất của cô là cha mẹ quay về thăm mình, đưa cô tới trường để cô được một lần ưỡn thẳng lưng.
Ngày cô mong chờ nhất cũng đã tới, nhưng lần nào gặp mặt bọn họ cũng rời đi trong sự bực dọc.
Ôn Tự Đình và Tịch Giai Như cứ ở cùng nhau là cãi nhau um xùm, tan rã trong không vui, cuối cùng không ai chịu đưa cô tới trường.
Mỗi lần họ cãi nhau, cô chỉ biết đứng trốn sau lưng bà ngoại khóc, tới khi họ sắp đi rồi mới chạy ra xin bọn họ đừng rời đi. Những lúc như thế, Ôn Tự Đình sẽ nói: “Mai cha sẽ quay lại thăm con.”, còn Tịch Giai Như lại bảo: “Ngày kia mẹ sẽ về chơi với con.”
Nhưng sang đến hôm sau và cả ngày kia nữa đều không có ai tới.
Mỗi lần sinh nhật cô, bọn họ đều hứa hẹn trong điện thoại rằng: “Cha sẽ mua một cái bánh gato thật to về chúc mừng sinh nhật cùng con gái nhé”, “Để mẹ mượn xe của đài đưa con đi học”, nhưng cuối cùng Ôn Vũ chẳng đợi được ai trong hai người họ thực hiện lời hứa.
Sau đấy, hai người họ lại bảo: “Để cha/mẹ về họp phụ huynh cho con nhé”, “Chắc chắn cha/mẹ sẽ về dự lễ tốt nghiệp của con mà”, nhưng Ôn Vũ biết, bọn họ sẽ chẳng thực hiện được cái nào.
Cô rất ghét từ “đợi”, bởi sự đợi chờ chưa bao giờ mang lại quả ngọt cho cô.
Trong tiệm vẫn đang vang lên giai điệu bài “Chờ đợi một đời” của Vương Nhược Lâm, máy được cài chế độ phát lại một bài từ đợt trước vẫn chưa cài lại, lúc này còn đang hát đến đoạn: “Chờ em, chờ em đến bên anh, ở bên anh suốt đêm dài…”
Nghĩ mà nực cười, đời cô ghét nhất là chờ đợi nhưng lại thích bài hát này.
Cô đứng dậy đi tới chỗ radio tắt nhạc đi.
Lúc này, Ôn Tự Đình cũng phát hiện ra cô đi cà nhắc: “Chân con làm sao thế?”
“Cưa chân, vừa lắp chân giả.”
Dù biết là cô chỉ đang tức giận nên mới nói thế nhưng Ôn Tự Đình vẫn không kiềm được quát lớn: “Không được hỗn!”
Đúng lúc đó, Chu Trì vén rèm đi vào, bên chân có thằng nhóc Lục Gia Đồng le te chạy theo.
Ôn Vũ thấy anh tới bèn hạ lệnh tiễn khách: “Không tiếp khách, mời về cho, ra ngoài nhớ đóng rèm lại cho tôi. Cảm ơn!”
“Chị Ôn, em mang viện binh tới cứu chị đây.” Lục Gia Đồng chạy tới bên cạnh Ôn Vũ, nhỏ giọng nói.
Ôn Vũ chẳng cần cứu, cô ghét tên lưu manh đó và cha mình ngang nhau.
Nhưng chàng thanh niên kia lại vén áo lên, để lộ cạp quần cho cô xem: “Quần này của tôi không có chỗ để đồ. Có thể vá thêm cho tôi một cái túi vào đây không? Hôm qua không có chỗ kẹp điện thoại phải kẹp tạm vào cạp quần suýt rơi mấy lần.”
Ôn Vũ sửng sốt, thứ cộm lên ở thắt lưng quần anh là điện thoại di động ư.
Thế có nghĩa là thứ cô đụng phải đêm qua lúc chạm vào bụng anh là điện thoại di động?
Hình như đúng vậy thật, lúc cô động vào nó phẳng phẳng, không giống hình kia lắm.
Cô đang nghĩ cái quái gì vậy?
“Tôi không nhận mấy việc bé con con như này đâu, phí thuê tôi đắt lắm đấy.”
“Đắt chút cũng được, đâu phải tôi không trả tiền.”
Lục Gia Đồng cầm tay Ôn Vũ lắc qua lắc lại, cha cô đứng đó thì chớp mắt liên hồi, muốn cô đồng ý với ông ta.
Ôn Vũ quay qua nhìn Ôn Tự Đình. Cô dám chắc tí nữa ông ta sẽ lại vì cái đơn nhỏ này mà dông dài, nên mở miệng nói trước: “Anh đi vào trong cởi quần ra cho tôi đi.”
Chu Trì: “Được.”
Ôn Tự Đình: “Con tự nhìn lại xem bây giờ con đang làm gì đi! Con làm như thế là lãng phí tài năng, Ni Ni…”
“Anh muốn dùng máy khâu hay tay thêu?” Ôn Vũ hỏi Chu Trì.
“Thêu tay đi ạ.” Lục Gia Đồng nhanh nhảu nói.
Hai cách này có gì khác nhau hả?
Chu Trì: “Vậy chọn thêu tay đi.” Dứt câu, anh đi vào phòng thay quần áo.
Lục Gia Đồng mang quần Chu Trì thay ra cho Ôn Vũ, túi quần bên trong bị thủng.
Thật ra vá lại phát là xong nhưng Ôn Vũ lại không muốn sửa cho anh dễ dàng như vậy.
Cô tìm vải rồi mang ra bàn làm việc, bắt đầu khâu túi.
“Ni Ni…”
“Ông thấy đấy, tôi đang làm việc.”
Ôn Tự Đình giận điên lên, nhưng đúng lúc ấy lại có cuộc điện thoại khẩn cấp gọi ông ta quay về. Ông ta chẳng thể làm gì khác ngoài việc bỏ lại một câu: “Mai cha lại đến thăm con.” Trước khi đi, ông ta lại liếc mắt về phía phòng thay quần áo, cao giọng nói: “Cha biết con ưu tú, tay nghề tốt nhưng không thể bạ việc nào cũng nhận thế này được. Cậu chàng lúc nãy cha nhắc tới với con rất ưu tú, tốt hơn gấp trăm lần so với mấy cậu thanh niên ngoài xã hội chỉ được cái mẽ. Con suy nghĩ lại đi.”
Ôn Vũ thế mà lại đồng tình: “Ồ, tôi đâu thích người chỉ có mã ngoài.”
Ôn Tự Đình thở phào nhẹ nhõm, yên tâm lái xe rời đi trước.
Lục Gia Đồng là người có cảm giác thành tựu nhất lúc này. Lúc thì quay sang hỏi Ôn Vũ còn phải may bao lâu nữa, chốc chốc lại chạy vào bảo Chu Trì tiếp tục ngồi đợi ở phòng thay đồ, cứ thế chạy tới chạy lui giữa hai người. Truyện Bách Hợp
Chu Trì ngồi trên ghế đẩu trong phòng thay đồ chờ, ban nãy anh đã cố ý làm rách túi quần rồi giấu điện thoại vào thắt lưng để Ôn Vũ khỏi nghi ngờ.
Mặc dù anh không muốn quá thân thiết với cô, để rồi sau đấy dễ dàng tạo thành thương tổn nhưng sau khi nghe vụ quấy rối nữ sinh đêm qua kể, anh cũng sợ chuyện đó sẽ làm cô khủng hoảng nên việc giải thích vẫn rất cần thiết.
Với cả…
“Xong rồi.” Tiếng cô vang lên ngoài cửa.
Lục Gia Đồng mang quần vào, nói: “Anh Trì nè, chị Ôn tự tay may cho anh đó! Quần áo của em cũng toàn mẹ khâu cho. Mùi hương của mẹ bao giờ cũng ấm áp, đong đầy yêu thương nhất.”
Chu Trì khựng lại, hai bên túi quần được may rất tỉ mỉ, không tìm thấy đầu khâu hay sợi chỉ thừa nào, chứng tỏ tay nghề của cô rất tốt.
Đã rất lâu rồi anh không mặc quần áo được may bằng tay.
Chu Trì thay xong đẩy cửa bước ra: “Tôi vào nhà vệ sinh chút.”
Mới nãy anh tìm được một chỗ có thể giấu điện thoại trong tiệm của Ôn Vũ. Để ở đây rất có khả năng sẽ bị lộ thân phận nên anh lại mang thẻ sim tới giấu ở một chỗ khác.
Đến khi anh ra, radio trong tiệm đã đổi sang phát một bản nhạc mới, phần nhạc dạo là tiếng ghi-ta vô cùng mạnh mẽ, nhưng cũng không kém phần lãng mạn.
“Hết bao nhiêu?”
“190 tệ.”
“Gì…” Chu Trì hoảng hốt: “Quần tôi mua cũng chỉ có 80, tay cô làm bằng vàng à?”
Hôm nay cô không mặc sườn xám mà mặc một chiếc váy hai dây được may bằng the hương vân, để lộ phần cổ mảnh khảnh và cánh tay trắng đến phát sáng. Ngoại trừ bộ quần áo hoạt hình rộng thùng thình, đây là kiểu quần áo thứ hai Chu Trì được thấy cô mặc ngoài những bộ sườn xám. Dù mặc thế nào vẫn rất cân xứng với thân hình cô.
Cô đẹp quá đáng.
Chém giá cũng quá đáng.
Ôn Vũ chỉ vào chỗ vải còn thừa trên bàn: “Anh tự sờ túi quần cảm nhận đi. Vải tôi dùng để may cho anh là 30mm vải hoa la đấy.” Nói đoạn, cô lôi quyển sổ nhập hàng ra.
Giấy trắng mực đen, vải nhập cực kỳ đắt.
“Cô nhập 600 một mét, nhưng vải dùng may hai túi quần của tôi có bao nhiêu đâu…”
“Tôi không cần tiền công chắc?” Ôn Vũ mở nắp bình soda, đứng tựa người vào bàn đánh giá Chu Trì từ trên xuống dưới: “Ông chủ Chu định lật lọng hả?”
“Tôi trả trước cô 100, sau này đồ trong tiệm cô nếu cần sửa thì coi như tôi ứng vào…”
“Không được.”
Chu Trì chịu thua, cắn răng quét mã trả tiền.
Kinh phí của anh, mỗi một lần vung đều phải cân đo đong đếm.
Trả xong, anh hỏi đểu: “Giờ có phải quần của tôi được nâng giá rồi không?”
Ôn Vũ nghe tiếng nhận tiền, cười mỉm nhìn anh: “Anh nói gì thì chính là cái đó. Đi thong thả nha, ông chủ Chu.”
Chu Trì cau mày, đút tay túi quần đi ra ngoài.
Lục Gia Đồng ngẩn người trong giây lát rồi ngẩng lên bật ngón cái với Ôn Vũ: “Chị Ôn biết kiếm tiền quá đi”, sau đó lại đuổi theo Chu Trì.
“Anh Trì, giờ anh với chị Ôn có 195 xu quan hệ rồi đó.”