“Ngươi nói gì?” Phượng Tê bỏ dao nĩa đang dùng cơm xuống, khẽ cau mày nghe tin tức Phi Mặc đưa tới.
Quỳ gối trước mặt Phượng Tê, trên trán Phi Mặc toát ra một tầng mồ hôilạnh: “Khởi bẩm bệ hạ, mới vừa nhận được tin tức từ phủ Công Tước truyền đến. Trước đây không lâu, Hắc Công Tước bị người giết hại trên chợ.”
“Người nào to gan như vậy dám mưu hại Công Tước đại nhân trên phố!” Phượng Têlạnh lùng nheo mắt. Lúc trước Hắc Công Tước là quý tộc đầu tiên đứng vềphía hắn. Đối với các quý tộc đến xin hàng mà nói, hắn ta giống như mộtliều thuốc an thần. Chỉ cần hắn ta tốt đẹp, những quý tộc khác cũng sẽkhông còn gì phải lo lắng. Thế nhưng, Hắc Công Tước đã chết, không những thế còn chết ở trên chợ. Chắc rằng khi những quý tộc khác biết được tin tức này, chỉ sợ bọn họ sẽ âm thầm cảm thấy nghi vấn cùng phòng bị đốivới tân vương.
“Việc này…” Phi Mặc có chút khó xử, ánh mắt hoảng hốt bất định không dám nhìn về phía Phượng Tê.
“Nói mau!” Phượng Tê cũng không có nhiều kiên nhẫn như vậy. Sách lược quyếtđịnh vẫn đang thương thảo cùng hội trưởng lão, hắn cần có sự ủng hộ củaquý tộc. Vào thời khắc mấu chốt này không thể có một sai lầmnào.
Phi Mặc nuốt nuốt nước miếng, một năm một mười nói: “Là Phượng Lại Tà tiểu thư.”
Giọng điệu cứng ngắc của Phi Mặc vừa thốt ra, Phượng Tê liền ngây dại.
Tiểu Tà? Là Tiểu Tà giết chết Công Tước?
Nếu như là quá khứ, hắn tuyệt đối không tin vào tin tức này. Thế nhưng xacách ba năm, cách nhìn của hắn về cô đã hoàn toàn thay đổi. Hiện tại,Tiểu Tà xác thực khác xưa rất nhiều, làm ra chuyện như vậy không phảikhông có khả năng.
Sửng sốt trong chốc lát, Phượng Tê khó có thểtin cúi đầu, môi mím lại thật chặt. Hắn rất rõ sự nghiêm trọng củachuyện này, thế nhưng hắn căn bản không thể động đến một ngón tay củaPhượng Lại Tà. Đừng nói là hắn, nếu có người nào dám động vào cô dù chỉmột chút, hắn tuyệt không nói hai lời sẽ đưa kẻ đó vào địa ngục.
Nhưng…
“Cô bé có bị thương không?” Quan trọng hơn những thứ khác, điều mà hắn càng lo lắng chính là an nguy của cô.
Phi Mặc lắc đầu, khi hắn nhận được tin tức này cũng rất khiếp sợ, thế nhưng câu nói tiếp theo của thị vệ lại làm cho hắn khiếp sợ hơn.
“Bệhạ, theo như thị vệ báo cáo lại, Phượng Lại Tà tiểu thư chỉ dùng một tay đã có thể bóp đứt cổ của Công Tước, từ đầu đến khi kết thúc không đếnmột phút đồng hồ.” Ngay cả máu cũng chưa chảy đã giải quyết được mộtCông Tước thuần huyết. Nghĩ đến đây, Phi Mặc cảm thấy khó hiểu. Hắc Công Tước dù yếu như thế nào đi nữa, nhưng tốt xấu gì vẫn là thuần huyết,sức mạnh nhất định vẫn có. Mặc dù xa xỉ phung phí lại lười biếng, nhưngcũng sẽ không dễ dàng bị đánh ngã. Vậy mà Phượng Lại Tà chỉ dùng một tay trong nháy mắt đã có thể bóp đứt cổ hắn ta, hơn nữa, Hắc Công Tước ngay cả đánh trả cũng không có. Đây là một chuyện quả thực không thể tưởngtượng nổi.
Trong mắt Phượng Tê không có kinh ngạc. Không ai có thể biết rõ về sức mạnh hiện tại của Phượng Lại Tà ngoại trừ hắn.
Hắn đã tự mình thể nghiệm sức mạnh hiện giờ của cô, nếu không hắn cũng sẽkhông đồng ý để cô tham gia “võ đạo đại hội” lần này. Cho dù biết đượcsức mạnh của cô, chỉ dựa vào Hắc Công Tước tuyệt đối không đả thươngđược cô dù chỉ một sợi tóc, nhưng hắn vẫn không tự chủ được mà lo lắng.
Trong lòng vì ý nghĩ của mình mà bất đắc dĩ cười khổ.
“Bệ hạ, thần tin rằng không lâu sau hội trưởng lão sẽ biết được tin tứcnày, chỉ sợ bọn họ sẽ không bỏ qua cho Tiểu Tà tiểu thư.” Phi Mặc lolắng nhìn Phượng Tê. Không biết Phượng Tê bệ hạ nghĩ như thế nào. Lúctrước bệ hạ chẳng những lưu lại tất cả thành viên trong hội trưởng lão,mà còn trao quyền lợi cho bọn họ. Bệ hạ vốn có thể mượn cơ hội này làmsuy yếu quyền lợi của hội trưởng lão, nhưng bệ hạ lại không làm vậy.Bệhạ vẫn công bằng chính trực, chưa từng bá quyền, chưa từng lấn áp chènép. Mặc kệ người khác đối xử với Phượng Tê như thế nào thì trong mắt Phi Mặc, cô là một Huyết chủ tốt, so với Huyết chủ Phượng Ngâm thì đủ tưcách hơn. Mặc dù lãnh khốc, nhưng từ trong xương tủy vẫn điềm đạm hơn so với bất kỳ kẻ nào.
“Tự ta có tính toán.” Phượng Tê khép hờ hai mắt, xoay người lại.
Hắn tuyệt đối không giao Tiểu Tà ra, cho dù trở mặt với hội trưởng lão, hắn cũng không hối tiếc. Mặc dù lúc trước hắn duy trì quan hệ tốt đẹp giữatân vương cùng hội trưởng lão, nhưng điều này tuyệt đối không đủ để hắngiao Phượng Lại tà cho bọn họ.
“Ngươi thông báo với phủ CôngTước, để bọn họ tự động bãi bỏ tố cáo chuyện này.” Phủ Công Tước hiệntại chỉ có Công Tước phu nhân nên không khó để xử lý chuyện này. Bất cứchuyện gì cũng phải xuống tay từ nơi đơn giản nhất. Để bảo vệ an toàncho Phượng Lại Tà, hắn không tiếc bất cứ giá nào.
“Bệ hạ!” Nhậnra Phượng Tê thật sự muốn chống lại hội trưởng lão, Phi Mặc lo lắngkhông yên. Hành động như vậy của Phượng Tê không thể nghi ngờ là ngangnhiên bảo vệ Phượng Lại Tà. Đối với đám trưởng lão công chính không gìsánh được, không chút nhân tình mà nói, sai là sai, đúng là đúng, cho dù hiện tại Phượng Tê có được địa vị Huyết chủ cao quý, cũng sẽ khôngthương lượng.
Trong khi hai người đang trao đổi, bỗng nhiên mộtthanh âm dễ nghe rơi vào tai Phượng Tê.
“Bãi bỏ tố cáo cái gì vậy?” Phượng Tê khó có thể tin quay đầu nhìn về phía Phượng Lại Tà không biết đã tới vươngcung từ khi nào, cùng với bạch hổ bên người cô.
Thân ảnh mảnhkhảnh, khuôn mặt nhỏ nhắn hoàn mỹ không tỳ vết, nụ cười ngọt ngào hoàtan băng tuyết khiến Phượng Tê đang căng thẳng cũng bình tĩnh lại.
“Tiểu Tà? Sao em lại tới đây?” Phượng Tê thu lại sự kinh ngạc, mỉm cười nhìn cô.
“A! Thật xin lỗi, em muốn tới tìm chị nhưng thị vệ vương cung không cho emvào, nên em tự động thủ.” Bướng bỉnh le lưỡi, Phượng Lại Tà tưởng rằngPhượng Tê đang hỏi cô tại sao xông vào vương cung. Cô một chút cũngkhông che giấu khoe ra công lao sự nghiệp to lớn của mình, ngay cả lờinói xin lỗi cũng không chút thành ý.
“Cái gì?” Trong khoảng thờigian ngắn Phượng Tê không kịp phản ứng với lời nói của cô. Nhưng rấtnhanh, ngoài phòng ăn truyền tới tiếng bước chân dồn dập, từng đám từngđám thị vệ mặc khôi giáp, tay cầm trường đao vọt tới trước cửa phòng ăn, biểu tình nghiêm túc như gặp đại địch.
“Thích khách lớn mật dámtự tiện xông vào vương cung khiến bệ hạ sợ hãi, thuộc hạ đến chậm.”Thanh âm hùng hậu hữu lực vang lên trong phòng ăn. Thị vệ dẫn đầu kéocăng bộ mặt chữ quốc, nghiêm trang trừng mắt Phượng Lại Tà đứng trongphòng ăn.
Phượng Tê sững sờ nhìn một màn trước mắt, lại quay đầu nhìn Phượng Lại Tà vô tội nhún nhún vai với hắn.
Khi cô vào đây, chuyện đầu tiên cô làm đó là thẳng thắn được khoan hồng, cái này không thể trách cô.
Phượng Tê cuối cùng cũng hiểu rõ mọi chuyện, thiếu chút nữa bị sặc nước miếngcủa chính mình. Hắn hắng giọng một cái, chỉnh lại vẻ mặt nghiêm túc nóivới thị vệ: “Dừng tay, cô bé là dưỡng nữ của Phượng Lại Bá Tước – Phượng Lại Tà tiểu thư. Từ sau các ngươi không được vô lễ với cô bé, khôngđược ngăn cản cô bé tự do ra vào vương cung.”
Đám thị vệ sửng sốt không dám tin nhìn Phượng Tê. Bọn họ có nghe nhầm hay không? Dưỡng nữcủa Phượng Lại Bá Tước? Chính là dưỡng nữ của vị Bá Tước thần bí PhượngLại, người trước đây có địa vị cực cao tại Đông phương Huyết tộc?!!
Đám thị vệ khó có thể tin nuốt nuốt nước miếng, nhìn từ trên xuống dưới côgái tóc bạc xinh đẹp kinh người trước mắt. Đặc biệt là cặp tử mâu củacô, trừ Huyết chủ hiện tại của bọn họ, hình như cũng chỉ Bá Tước PhượngLại mới có.
Nhưng…
Bọn họ nhớ kỹ, dưỡng nữ của Phượng LạiBá Tước là một nhân loại bình thường. Mái tóc màu đen, đôi mắt to màu hổ phách. Bộ dáng cũng không mỹ lệ như cô gái trước mắt.
“Sao? Cácngươi có gì không vừa lòng sao?” Lạnh lùng liếc mắt một cái, toàn bộnghi vấn đều bị cái liếc mắt lãnh khốc của Phượng Tê ép trở về trong cổhọng từng người, mọi người gật đầu như giã tỏi.
Nói giỡn sao,Huyết chủ bệ hạ tự mình lên tiếng, bọn họ còn dám nói nhiều nửa câu?Chẳng lẽ sợ cái mạng của bản thân quá dài.
Thân phận của cô gái xinh đẹp kia cũng thực làm cho người khác kinh hãi.Không nghĩ tới cô ấy lại chính là dưỡng nữ của Phượng Lại Bá Tước. Nhưng chẳng phải ba năm trước đây sau “ngày săn bắt Thiên Sứ” thì cô biến mất sao? Huyết chủ của bọn họ còn vì chuyện tìm kiếm bóng dáng cô mà xuấtđộng nhân mã, tại sao bỗng nhiên lại trở về?
Len lén đánh giáthiếu nữ mỹ lệ đang đứng trong phòng ăn, mái tóc bạc nhẹ nhàng rơi xuống hai vai, tử mâu mỉm cười rất là đáng yêu.
Ai mà biết, ngay vừarồi khi cô muốn xông vào vương cung, một đám thị vệ bọn họ bị cô dễ dàng đánh cho hoa rơi nước chảy, ngay cả sức đánh trả cũng không có.
Không chỉ mình cô ra tay một cách quỷ dị, ngay cả bạch hổ bên cạnh cô cũngkhông chút khách khí, bắt được người nào liền cắn người đó, thân hìnhlớn như vậy nhưng lại hết sức linh hoạt, làm hại bọn họ muốn bắt nó cũng không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó cắn từng người một.
Cho dù là quỷ hấp huyết thì hàm răng cũng không thể sắc bén hơn con cọp.
“Các ngươi có thể lui ra.” Phân phó đám thị vệ xong, Phượng Tê không nhịnđược sai bọn họ lui ra. Hắn cũng không muốn bị người khác phá vỡ thờigian hắn ở chung với Phượng Lại Tà.
Mọi người nghe thấy lời nóicủa Phượng Tê thì ngay lập tức biến mất trước cửa phòng ăn, ai có lá gan quấy rối Huyết chủ dùng bữa?
Mở to mắt nhìn một đám thị vệ cụpđuôi chạy như điên rời đi, Phượng Lại Tà vô thức le lưỡi. Không nghĩ tới uy nghiêm của Phượng Tê lại mạnh mẽ như vậy, một câu nói có thể khiếncho đám thị vệ khí thế hung hăng co chân chạy đi, giống như sau lưng cóchó dữ đuổi theo vậy.
“Tiểu Tà, em đến tìm chị có chuyện gì sao?” Phượng Tê chuyển hướng nói với Phượng Lại Tà, đáy mắt một mảnh dịudàng, hoàn toàn tương phản với khuôn mặt lãnh khốc khi đối mặt với đámthị vệ. Ngay cả giọng điệu cũng thân thiết ôn hoà, giống như hai ngườikhác nhau.
Phượng Lại Tà chớp chớp mắt to, khoé miệng cong lên,vừa cười vừa nói: “A, cái này, em muốn nói là, em chuẩn bị đi gặp hộitrưởng lão.”
Cái gì?! Lần này không riêng Phượng Tê, ngay cả PhiMặc đang ở một bên cũng bị lời nói của cô làm hoảng sợ. Mới vừa rồi haingười còn đang lo lắng hội trưởng lão sẽ gây khó dễ cho cô, kết quả chỉtrong chốc lát cô đã chạy đến nói muốn đi gặp hội trưởng lão.
“Đi gặp hội trưởng lão làm gì? Chịu chết sao?” Phượng Tê cảm thấy thực đauđầu. Nhưng hắn lại che đi bất đắc dĩ trong lòng, làm như không có chuyện gì nhìn cô.
“Tiểu Tà, em có thể nói cho chị biết, em đi hội trưởng lão để làm gì?” Hắn hy vọng có thể nghe được lý do mà cô muốn đi.
“Em vừa mới giết Công Tước, bọn họ nhất định sẽ biết. Thay vì ngồi chờchết, không bằng đánh đòn phủ đầu.” Phượng Lại Tà nói một cách tuỳ ý,lại triệt để khiến cho Phượng Tê và Phi Mặc hết chỗ nói.
Đây làngữ điệu kinh thế hãi tục gì. Cô cho rằng người mà cô giết là con chócon mèo sao? Đây chính là Công Tước Đông phương Huyết tộc, một thuầnhuyết quý tộc!! Cô đi gặp hội trưởng lão không thể nghi ngờ là dê đưavào miệng cọp, đâu còn mạng nhỏ để mà đi ra. Cô cho rằng đi qua bên đóchỉ cần tuỳ tiện nói hai câu là có thể phủi mông bỏ đi sao?
Nghe hết lời của cô, ánh mắt Phượng Tê trầm xuống, hiển nhiên rất không đồng ý.
“Không được, em không thể đi, chị sẽ giải quyết chuyện này. Trong khoảng thờigian này em chỉ cần chuẩn bị cho “võ đạo đại hội” là được rồi.” Hắn đãkhông phải là Phượng Tê trong quá khứ, hắn có năng lực gánh vác tất cảcho cô. Bất kỳ nguy hiểm nào, tuyệt đối sẽ không tồn tại bên người cô,cho dù có, hắn cũng sẽ nhất nhất diệt trừ.
Phượng Lại Tà ngửa đầu nhìn Phượng Tê cao hơn mình rất nhiều, trên khuôn mặt tinh xảo có nụcười thản nhiên, đôi môi khẽ mở, cô nói như chém đinh chặt sắt: “Khôngcần!!!”
Phượng Tê sửng sốt, nhìn Phượng Lại Tà lắc đầu. Cô nói: Không cần???!!
“Chuyện của em, tự em sẽ giải quyết.” Phượng Lại Tà dãn gân cốt một cái, khôngđợi Phượng Tê mở miệng, tiếp tục nói: “Em chỉ tới nói cho chị một tiếngkhông cần giúp em nghĩ biện pháp. Bản thân em có thể ứng phó được.” Côquá rõ tính tình Phượng Tê, sao có thể không biết hắn vì cô mà âm thầmgiải quyết tất cả. Cô cảm ơn hắn, đồng thời cũng cảm động vì tất cảnhững gì hắn đã làm cho mình. Thế nhưng hiện tại, cô đã không phải làmột cô nhóc ba năm trước, cô có năng lực tự mình gánh chịu, tuyệt đối sẽ không để cho người khác lại hy sinh vì mình, tuyệt đối không.
Đây là lời hứa mà ba năm trước đây cô đã tự nói vời mình, tuyệt đối sẽ không để cho bất luận người nào lại hy sinh vì cô.
“Được rồi, những gì nên nói em đã nói xong. Chị tiếp tục dùng cơm đi, có thời gian em sẽ tới tìm chị.” Phượng Lại Tà nói xong liền xoay người rời đi.
“Tiểu Tà, chờ một chút, em không nên xúc động.” Thấy Phượng Lại Tà muốn chạy, Phượng Tê tiến lên một bước kéo cánh tay cô, dùng một tay kéo cô trởvề. Trên gương mặt khó giấu được vẻ lo lắng cùng khẩn trương.
Cho dù hiện tại cô đã mạnh hơn, nhưng hắn vẫn lo lắng. Hắn tuyệt không muốn có bất cứ chuyện gì làm cô bị thương. Chỉ cần có thể, hắn sẽ dùng tấtcả những gì mình có để bảo vệ cô, bất luận kẻ địch là ai.
Đây là quyết tâm của hắn từ ba năm trước!!!
Phượng Lại Tà nhìn hắn, nhìn gương mặt quen thuộc kia. Cô vươn tay ra, vỗ vỗ gò má căng cứng của hắn.
“Tin tưởng em!!!” Tin tưởng cô đã không còn là một cô nhóc chỉ biết trốndưới cánh chim của daddy tìm kiếm sự bảo vệ. Giờ đây cô đã đủ lông đủcánh, cô đã có thể một mình ngao du dưới bầu trời rộng lớn, cô cũng cóthể gánh vác tất cả.
Nở một nụ cười ngọt ngào, cô dễ dàng thoátkhỏi cánh tay Phượng Tê, gọi bạch hổ đang phát ngốc ở một bên rời khỏitầm mắt của Phượng Tê và Phi Mặc.
Ánh mắt Phượng Tê nhìn theobóng dáng cô ngày càng xa, lông mày nhăn lại thật chặt, tay gắt gao nắmlại nhưng cũng không tiếp tục đuổi theo. Vừa rồi hắn thấy được trong mắt cô có kiên quyết, còn có…
Một tia bi thương kia, hắn hiểu đượcđó là từ đâu mà có. Thế nhưng hắn lại không thể nói ra một câu ngăncản.
“Bệ hạ.” Phi Mặc nhìn Phượng Tê, cảm thấy lo lắng.
Ba năm qua, hắn vẫn ở bên người Phượng Tê, nhìn bệ hạ từng bước một đi lên con đường không thể quay đầu này, nhìn bệ hạ gánh chịu tất cả nhữngtiếng xấu, tất cả những tội lỗi. Nhưng hắn biết rõ, bệ hạ chỉ vì một tín niệm, giống như chính hắn, lúc trước hắn là người đầu tiên đứng ở bêncạnh bệ hạ, cùng bệ hạ sánh vai chiến đấu, cùng bệ hạ dùng máu tươi kếtthúc thời đại thuộc về Phượng Ngâm.
Bọn họ, đều có tín niệm thuộc về mình, đều có tín ngưỡng mà mình muốn bảo vệ.