Hôm nay là ngày thi đấu cuối cùng của top 5 để chọn ra quán quân.
Phượng Lại và Phượng Lại Tà lơ lửng giữa không trung ngay trên đài tỷ võ, Phượng Lại Tà chớp chớp mắt to kéo ống tay áo Phượng Lại.
“Lại, anh có thấy Phi Vũ không?” Cô hỏi.
Phượng Lại ngẩng đầu tìm kiếm trong biển người. Khi hắn thấy bóng dáng người kia thì vỗ vai Phượng Lại Tà, nói: “Hắn ở kia.”
Nhìn theo ánh mắt của Phượng Lại, Phượng Lại Tà thấy thiếu niên tuấn mỹ trẻ tuổi đang đứng trong đám đông.
“Lại, em đi tìm anh ấy, anh chờ em nha.” Phượng Lại Tà le lưỡi một cách đáng yêu, sau khi thấy Phượng Lại gật đầu cô mới chạy về phía Phi Vũ.
“Tiểu Vũ!!” Phượng Lại Tà cười hì hì ghé sát vào hắn.
Phi Vũ thấy cô thì kinh ngạc, sau đó liền gật đầu. Tuy rằng hắn là thú khế ước của cô bé nhưng mối liên hệ giữa hai người cũng không chặt chẽ, bọn họ không ai chủ động liên hệ với ai, giống như hai người bình thường.
“Đối thủ của anh ngày hôm nay là Lại nha.” Phượng Lại Tà vừa cười vừa nói.
“Anh biết.” Nhìn Phượng Lại Tà đến với ý đồ bất minh, Phi Vũ mở miệng trả lời. Thật ra hắn cảm thấy rất tò mò không biết vì sao một cô bé loài người sau ba năm lại biến thành “đứa con cấm kỵ”. l'q/d Hắn vẫn nhớ rõ hình ảnh đầu tiên khi hắn nhìn thấy cô bé tại cuộc săn thú tại Đông phương Huyết tộc với đôi mắt to màu hổ phách, trong trẻo khiến cho người khác sinh lòng yêu mến. Sau đó biết được thân phận của cô bé hắn đã từng kinh ngạc, đã từng hoài nghi, nhưng những điều này không quan trọng. Nếu lúc trước cô bé không xuất hiện với thân phận là dưỡng nữ của Phượng Lại, hắn sẽ không cố ý xa lánh cô.
Mà đôi mắt to màu hổ phách kia lại vĩnh viễn ở trong trí nhớ của hắn. Nhìn đôi tử mâu mỹ lệ kia, trong lòng hắn trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Thời gian, là hung thủ thay đổi tất cả.
“Anh có muốn đánh cuôc với em một lần hay không?” Phượng Lại Tà cười hì hì nhìn gương mặt không chút thay đổi của Phi Vũ. l;q,d Cô biết hắn cũng không ghét mình, mặc dù lúc trước cưỡng chế hắn lập khế ước thú với mình, thế nhưng bản thân cô cũng chưa ra lệnh cho hắn làm bất cứ điều gì, cho dù cô có quyền lợi này.
“Đánh cuộc?? Đánh cuộc gì??” Vừa rồi thấy cô và Phượng Lại cùng đi tới đài tỷ võ, hắn cho rằng cô bé sẽ không lại đây. Không nghĩ rằng mới chớp mắt cô bé đã chạy đến trước mặt hắn, bây giờ còn tự đưa ra đánh cuộc.
“Đánh cuộc thắng thua của trận đấu này.” Phượng Lại Tà ngây thơ cười nhưng lại khiến Phi Vũ chau mày.
Hắn biết rõ thực lực của mình, tuy rằng ba năm này hắn đã tiến bộ rất nhiều, thế nhưng muốn đấu lại sức mạnh của Phượng Lại, chỉ sợ vẫn khó như trước.
“Anh không có hứng thú đó.” Xoay người chuẩn bị rời đi thì cánh tay bị Phượng Lại Tà kéo lại. Xoay người nhìn hai mắt của cô bé, l-q]d nhất thời hắn trở nên ngây ngốc. Đáy mắt của cô có ánh sáng nghiêm túc.
“Anh không có lòng tin với mình?”
“Đúng vậy thì như thế nào?” Nhíu mày, Phi Vũ muốn giãy khỏi tay cô thì bị giữ càng chặt.
“Vậy ba năm qua anh nỗ lực vì cái gì?” Đột nhiên Phượng Lại Tà kéo bàn tay của hắn. Trên bàn tay hắn có những vết chai thô ráp, l0q8d từ đó có thể thấy được ba năm qua hắn đã gian khổ như nào, nhưng hắn lại không có tự tin với bản thân mình.
Chiến đấu không đáng sợ, thực lực cách xa đối thủ cũng không đáng sợ. Điều đáng sợ chính là trước khi chiến đấu mất đi hi vọng thắng lợi và kích thích chiến đấu.
Mà Phi Vũ giờ khắc này chính là như vậy.
Tính cách của hắn ôn hoà, không thích tranh đấu, nhưng trong lòng vẫn luôn kiên cường giữ vững tín niệm muốn đánh một trận với Phượng Lại. Hôm nay trước cơ hội ấy hắn lại dùng bộ dạng thất bại để nghênh đón, Phượng Lại Tà đã sớm đọc được điều này từ trong mắt hắn.
“Việc này không liên quan đến em!!” Thật không ngờ cô bé lại chú ý đến hai tay hắn, không nghĩ tới thoạt nhìn cô bé có vẻ trẻ con sẽ nói ra những lời này. Đáy mắt Phi Vũ có sự hoảng loạn. Hắn cúi thấp đầu, cố gắng che đậy sự hoảng loạn ấy.
“Tiểu Vũ, đánh cuộc với em đi.” Phượng Lại Tà nhận ra hắn đang dao động, cười mê hoặc nói: “Nếu như anh thắng, l,q/d em sẽ huỷ bỏ khế ước giữa hai chúng ta. Nhưng nếu anh thua thì phải đáp ứng em một việc.”
“Em không cần nói những lời này. Em là chủ khế ước của anh, nếu em muốn anh đáp ứng cái gì chỉ cần ra lệnh là có thể.” Phi Vũ ngẩng đầu, hắn không quên mối quan hệ này. Hắn không hiểu, rõ ràng cô bé có thể trực tiếp ra lệnh cho hắn, vậy vì sao còn muốn đánh thực hiện đánh cuộc không cần thiết này với hắn.
“À, em không muốn dùng thân phận này để áp chế anh, chúng ta là bình đẳng.” Thoáng nhíu mày, Phượng Lại Tà cảm thấy phiền não. Mặc dù cô rất tà ác lại rất bướng bỉnh, mèo l]q[d thế nhưng cô không thích dùng thân phận của mình để áp chế người khác. Giống như khi cô từng là dưỡng nữ của Bá Tước Phượng Lại cũng chưa từng hò hét với binh sĩ và người hầu. Trong cảm nhận của cô, tất cả mọi người đều bình đẳng, cô và hắn cũng thế.
“Em…”Nhìn ánh mắt chân thành của Phượng Lại Tà, Phi Vũ đột nhiên cảm thấy tiếc nuối. Hắn không hiểu rõ cô bé này, lại càng cảm thấy cô bé như bây giờ khiến người ta thật kinh ngạc. Thậm chí hắn không nhịn được muốn tới gần, muốn nhìn xem trong lòng cô có suy nghĩ gì.
Ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn đang đứng chờ cách đây không xa, hắn biết bản thân đã không có cơ hội.
“Thế nào?” Mỉm cười nghiêng đầu nhỏ, Phượng Lại Tà đợi đáp án của hắn. Mặc dù cô không thích dùng thân phận để áp chế người khác, l8q6d thế nhưng dụ dỗ và lừa gạt cô vẫn rất am hiểu.
Hơn nữa, như vậy rất có cảm giác thành tựu, không phải sao??
“Được.” Phi Vũ nhíu mày, câu nói của cô bé khiến hắn không có cách nào để cự tuyệt. Rõ ràng cô bé có thể trực tiếp ra lệnh, nhưng lại cho hắn một cơ hội. Nếu cô bé đã thoải mái như vậy, bản thân hắn cần gì phải rối rắm nhiều như vậy.
“Hì hì… Ngoéo tay!!” Phượng Lại Tà tươi cười rực rỡ, vươn ngón út nhìn Phi Vũ.
Phi Vũ dừng một chút, nhìn gương mặt cười tươi như hoa của cô bé rồi chậm rãi vươn ngón út của mình ra móc vào ngón tay cô. Trong khoảnh khắc khi hai ngón tay chạm vào nhau, đáy mắt hắn có cái gì đó thoáng qua.
Ngón tay xinh đẹp của cô lôi kéo ngón tay hắn, hai ngón tay chạm vào nhau.
“Đóng dấu. Nói là phải giữ lời.” Nhìn Phi Vũ trầm mặc không nói, Phượng Lại Tà cũng không nói thêm gì. Cô buông tay ra phóng khoáng vỗ vai Phi Vũ.
“Tiểu Vũ, anh phải cố gắng nha.” Mặc dù khả năng anh chiến thắng Lại là con số không, nhưng chỉ cần cố gắng là đủ rồi.
Phi Vũ nhìn cô, không nói gì. Phượng Lại Tà nở một nụ cười rực rỡ với hắn, sau đó xoay người ly khai, giống như chim nhạn bay vào trong ngực Phượng Lại.
Đôi mắt xanh lam và đôi tử mâu lạnh lùng chạm nhau trong chốc lát, sau đó Phượng Lại ôm Phượng Lại Tà bay về phía khán đài.
Trên ngón út vẫn lưu lại hơi ấm nhàn nhạt, đó không phải nhiệt độ cơ thể. Hắn biết Phượng Lại Tà đã không phải là một nhân loại nữa, về phần vì sao cô bé có thể bảo tồn nhiệt độ cơ thể hắn cũng không được biết.
“Em và hắn ta nói cái gì??” Nhìn biểu tình ngây ngốc của hoàng tử Phi Vũ, Phượng Lại nhàn nhạt mở miệng.
“Hì hì, Lại, anh đang ghen có phải hay không?” Phượng Lại Tà cười hì hì nhìn Phượng Lại, câu nói của cô lại rước lấy ánh mắt bất đắc dĩ của Phượng Lại.
“Đáng ghét, vì sao anh lại không ghen.” Bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn, cô thừa nhận động cơ của bản thân mình là không thuần khiết, cô rất muốn biết dáng vẻ ghen của Lại là như nào. Đáng tiếc hắn lại không cho cô một cơ hội.
“Sẽ.” Phượng Lại nhàn nhạt mở miệng.
“Cái gì??” Cô khẽ sửng sốt.
“Ghen!!” Hắn đã từng, chẳng qua là cô không biết.
“Cái gì!! Lúc nào!!” Phượng Lại Tà kinh ngạc mở to hai mắt, không ngờ lại có chuyện này, vì sao một chút ấn tượng cô cũng không có.
Phượng Lại khẽ giật khoé miệng, hiển nhiên không có ý định tiếp tục chủ đề này. Nhưng Phượng Lại Tà đâu chịu bỏ qua, đôi tay nhỏ bé quấn lên cánh tay hắn, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng thuyết phục, nhất định phải biết được toàn bộ câu chuyện.
Nhưng thật đáng tiếc…
Ai bảo đối thủ của cô là hắn, tiểu xảo này của cô sao có thể có hiệu quả trên người Lại cơ chứ.
Trong lúc đó, ngoại trừ Phượng Lại và Phi Vũ, ba người kia cũng lần lượt đi vào trong sân. Hoả Đề và Sí Viêm sẽ đấu trong trận đầu, Sóc Ẩn tạm thời nghỉ ngơi đợi đến lượt mình.
Ngoại trừ năm người cần tham gia thi đấu thì Phượng Tê lại bất ngờ xuất hiện. Bởi vì rất nhiều người không biết hắn sẽ đến đây nên tất cả đều kinh ngạc nhìn “thiếu nữ” tuyệt sắc ưu nhã tiêu sái tiến vào khán đài. Trong nhất thời, cả khán đài không có âm thanh.
Sóc Ly sững sờ nhìn dung nhan của Phượng Tê, thật lâu vẫn chưa thể lấy lại bình tĩnh.
“Tê Tê, chị cũng tới à.” Nhìn Phượng Tê ngồi vào bên cạnh mình, Phượng Lại Tà cười hì hì chào hỏi. Nhóm người Phượng Lại đã đứng trên đài tỷ võ chờ đợi trận đấu bắt đầu.
“Ừ.” Nhìn Phượng Lại Tà vẫn rực rỡ như trước, đáy mắt Phượng Tê có nét vui mừng.
Cảm nhận được một ánh mắt nóng cháy, hắn không có bất kỳ động tác gì, trầm tĩnh nhìn trận đấu chuẩn bị diễn ra.
“Này, đợi chút, đừng thua quá khó coi, đối thủ tiếp theo của ngươi là ta.” Khi đi ngang qua người Phi Vũ, Hoả Đề dừng bước. Hắn nhìn Phi Vũ mở miệng trêu chọc.
“Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ khiến ngươi bại trận rất khó coi.” Phi Vũ trừng mắt liếc Hoả Đề. Vốn tưởng rằng quãng thời gian ba năm có thể cải thiện tình trạng thuỷ hoả bất dung của hai người, nhưng hôm nay xem ra không có gay cấn thêm đã rất là tốt rồi.
“Ngươi nói lại lời của ta.” Không biết vì sao mỗi lần thấy dáng vẻ buồn bực của Phi Vũ, tâm tình hắn trở nên rất tốt. Hoả Đề nhún nhún vai không nói thêm gì nữa bay về phía đài tỷ võ. Sí Viêm đã đợi ở đó rất lâu rồi.
“Ta không ngờ ngươi lại là Cửu vĩ yêu hồ.” Hoả Đề nhìn Sí Viêm đứng đối diện mình, nhớ rõ lúc trước hắn đã bị mình phát hiện là “thiếu niên gian tế.”
“Trí nhớ Hoàng tử Hoả Đề không tệ.” Sí Viêm cười cười, cũng không ngại. Dù sao khẩu khí của Hoả Đề đã cho thấy hắn không định tìm mình tính sổ. Rất nhiều chuyện vào ba năm trước đều đã qua. Hoả Đề đã trưởng thành, hắn có thể hiểu được có một số việc nên giữ hay bỏ.
Có xích mích với vương của một tộc?? Đây cũng không phải là hành động sáng suốt.
Ở bên kia, Phượng Lại đứng đối mặt với Phi Vũ, tử mâu lạnh lùng không chút dao động.
“Bá Tước Phượng Lại.” Trước khi trận đấu chuẩn bị bắt đầu thì Phi Vũ bỗng mở miệng.
“Hửm??” Phượng Lại nhìn hắn, trong mắt có ý hỏi.
“Xin hãy xuất toàn lực, thật sự chiến đấu trận này, ta không muốn hối hận.” Phi Vũ nhìn Phượng Lại chăm chú. Mặc dù hắ biết khả năng bản thân chiến thắng là rất nhỏ, thế nhưng hắn sẽ không phụ sự cố gắng và kiên trì của chính bản thân mình, mà hắn tuyệt không chấp nhận thái độ tuỳ ý đó của Phượng Lại.
Hắn đã từng xem trận đấu trước của Phượng Lại, nhẹ nhàng như vậy, tuỳ ý như vậy, chỉ cần vung tay là đã có thể đánh bay đối thủ ra ngoài. Hắn có thể lý giải đó là do sự cách biệt về thực lực, thế nhưng hắn có tự tin, bản thân hắn ngày hôm nay đáng giá được Phượng Lại đối đãi nghiêm túc, đó cũng là tôn trọng với chính bản thân hắn.
Phượng Lại khẽ thở dài, nói: “Như ngươi mong muốn.”
Tiếng nói vừa rơi xuống đất, tức thì hơi thở quanh người hắn có sự thay đổi. Phi Vũ cảm nhận được cảm giác áp bách trước nay chưa từng có, áp lực cường đại kia khiến hắn gần như hít thở không thông.
Đây… là thực lực thật của Phượng Lại ư??
Quả nhiên là đáng sợ. Phi Vũ khẽ cười thầm, bất kể như thế nào, sau khi đứng tại nơi này thì bản thân hắn sẽ không nuối tiếc, sẽ không cảm thấy áy náy với tam ca, với tộc nhân nữa.
Hắn, sẽ dốc toàn lực.
Tiếng chuông thi đấu vang lên, trận chiến top 5 chính thức bắt đầu.
Mà trong khán đài thì chỉ có ba người nhìn rõ nhất thanh nhị sở động tác của bốn người họ.
Đó là “đứa con cấm kỵ” – Phượng Lại Tà và Phượng Tê, cùng với một người duy nhất chưa thi đấu trong top 5 – Sóc Ẩn.
Ánh mắt ba người nhìn theo động tác của bốn người trên đài loé ra ánh sáng bất định.
Phượng Lại Tà thấy Phi Vũ triển khai đôi cánh trắng muốt tạo một cơn lốc thật lớn giữa không trung, băng nhận từ dưới cánh chim của hắn bay ra. Trên tay hắn không ngừng tạo ra quả cầu ma pháp, một quả lại một quả bay về phía Phượng Lại.
Mà quanh thân Phượng Lại lúc này lại hình thành một cơn gió xoáy thật lớn. Khi băng nhận chưa kịp tới gần hắn thì đã bị gió xoáy nghiền nát, chỉ có quả cầu ma pháp mới có thể miễn cưỡng xuyên qua gió xoáy tiến vào trung tâm.
Nhưng ngay cả khi như vậy, côt ánh sáng màu tím được bắn ra từ hai tay Phượng Lại nửa đường chạm vào quả cầu ma pháp của Phi Vũ, sau một trận nổ lớn thì triệt tiêu lẫn nhau.
“Đây là toàn bộ sức mạnh của Lại sao?” Phượng Lại Tà kinh ngạc nhìn tất cả mọi chuyện đang xảy ra. Cô biết hiện tại Phi Vũ đã rất mạnh, thế nhưng trong tất cả thời gian ở gần Phượng Lại, đây là lần đầu tiên cô thấy Phượng Lại hoàn toàn nghiêm túc. Trong những trận đấu trước, cô không thể thấy rõ động tác của họ nên chỉ có thể ngẩn người nhìn không khí. Nhưng bây giờ đã khác, cô có thể thấy rõ động tác của họ, có thể nhìn thấy động tác tao nhã của Lại dễ dàng hoá giải đòn tấn công của Phi Vũ. Những chiêu tấn công của Phi Vũ tuy mạnh mẽ, nhưng trước mặt Lại đều trở nên vô dụng.
“Không, sức mạnh của Bá Tước Phượng Lại không chỉ như vậy, chẳng qua Phi Vũ không thể khiến ngài ấy phát huy toàn bộ mà thôi.” Phượng Tê chậm rãi lắc đầu. Hắn đã từng quyết đấu với Phượng Lại nên biết rất rõ về sức mạnh của hắn. Huống chi Phượng Lại hôm nay cũng không phải Phượng Lại của lúc trước nữa rồi. Khi đó hắn bị vây trong tình cảnh toàn thắng, thế nhưng hắn đã quyết đấu với Phượng Lại thì Phượng Lại lúc ấy so với trận chiến với Phượng Lại trong trận chiến với Phi Vũ này còn cường đại hơn.
Việc này cũng không nằm ở chỗ Phượng Lại có nghiêm túc hay không, hoăc có xuất chiến toàn lực hay không, mà là tuỳ người thì sẽ khác nhau. Người có sức mạnh phi thường cũng cần có đối thủ thích hợp.
Hiển nhiên, Hoàng tử bộ tộc Vũ Linh là kỳ tài khó gặp trong bộ tộc của hắn. Tuy rằng hắn rất cường đại, thế nhưng trước mặt “đứa con cấm kỵ” bách chiến bách thắng, hắn vẫn không thể chịu nổi một kích. Nếu như là người bách chiến bách thắng – Phượng Lại, dù cho một mình hắn đối mặt với ba trong sáu đại Thiên Sứ, chỉ sợ cũng sẽ không thua.
Chỉ cần không đối đầu trực tiếp với Thiên Sứ trưởng Michael.
“Lại… thật là lợi hại.” Đôi mắt Phượng Lại Tà chợt loé lên hào quang, mỉm cười ngọt ngào nói.
“Em… Thật ra em cũng rất lợi hại.” Hắn vẫn nhớ kỹ lần đầu tiên gặp lại cô bé sau ba năm xa cách thì hai người đã bí mật luận võ. Đến nay, ký ức ấy vẫn còn như mới.
Sức mạnh kinh khủng như vậy, chỉ sợ sẽ không thua kém Phượng Lại. Cái mà cô bé không đủ chính là kinh nghiệm và tích luỹ. Một khi có đủ thời gian tôi luyện, cô bé sẽ là người mạnh nhất.
Nhưng rất dễ nhận thấy, cô nhóc này không hiểu được điều đặc biệt của mình.
Nhìn đôi tử mâu có vô hạn sùng bái với Phượng Lại kia, trong lòng Phượng Tê hơi chua xót, hơi cay đắng, lại có chút vui mừng. Hắn không kìm lòng nổi vươn tay khẽ vuốt tóc cô.
“Tiểu Tà.”
“Hả??” Đang xem đến phấn khích, Phượng Lại Tà nghi ngờ quay đầu nhìn Phượng Tê, ánh mắt anh ấy có chút kỳ quái.
“Hiện tại em có vui vẻ không?” Phượng Tê hỏi.
“Rất vui vẻ.” Nụ cười mang theo thoả mãn gật đầu, mặc dù Phượng Lại Tà không hiểu vì sao hắn lại hỏi như vậy, nhưng vẫn thành thật trả lời.
“Vậy là tốt rồi…” Vậy là tốt rồi. Phượng Tê chậm rãi rút tay về, đôi mắt khép hờ nhìn trận đấu trên đài.
Chỉ cần cô bé vui vẻ là tốt rồi. Quả nhiên quyết định của hắn là chính xác.
Phượng Lại có thể khiến cô bé hạnh phúc, cũng có thể bảo vệ sự vui vẻ của cô bé. Cũng chỉ khi có Phượng Lại bên người, Tiểu Tà mới vui sướng như vậy, vô lo vô nghĩ, cho dù có sức mạnh cường đại vẫn có thể là cô nhóc trước kia, thiên chân vô tà vui cười.