Thiếu niên đang đứng ở cửa cười nhạt nhìn Phượng Lại Tà, khóe môi nhếch lên một cách xem thường.
“Không ngờ cô lại tìm ra sớm như vậy.” Không hề cảm thấy lúng túng và xấu hổ, thiếu niên tự nhiên tiêu sái đi đến chiếc ghế dựa trong phòng và ngồi xuống, đôi mắt trào phúng nhìn gương mặt khiếp sợ của Phượng Lại Tà.
“Sóc Ngôn, vì sao??!!” Phượng Lại Tà nắm hai tay lại thật chặt nhìn người thiếu niên đã lâu không gặp, cô sao có thể quên diện mạo của cậu. Mèo nê qu,ý d0n Ba năm trước vào lúc cô hủy diệt nhân cách thứ hai thì Sóc Ngôn liền biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, sau này bọn họ cũng không gặp lại cậu nữa. Gương mặt kia không hề xa lạ, nhưng…
“Vì sao??” Sóc Ngôn cười lạnh.
“Cô hỏi tôi vì sao?? Có trách thì nên trách nó không may gặp phải một chủ nhân như cô.” Sau khi phát hiện bạch hổ trong phòng biến mất cậu đã biết nó đã được bọn họ đưa đi. Đáy mắt hiện lên một nụ cười nhạt, cậu nhìn Phượng Lại Tà nói: “Tiếc rằng các người phát hiện quá sớm, song tôi cũng đã chiêu đãi nó rất tốt.”
“Chết tiệt!!!” Tức run cả người, Phượng Lại Tà bước một bước dài đến trước mặt Sóc Ngôn, đôi tay nhỏ bé run rẩy nắm vạt áo cậu ta, trong đôi mắt màu tím tràn đầy phẫn nộ.
“Cậu có bất gì bất mãn thì cứ nhằm vào tôi, cậu có phải là đàn ông không mà đi bắt nạt một con vật?” Nếu như cậu ta không phải Sóc Ngôn, nếu như cậu ta không phải em trai Tiểu Bạch và sư phụ thì nhất định cô đã đánh cho cậu ta rơi răng đầy đất.
“Buông tay!!” Bị Phượng Lại Tà nắm lấy vạt áo, Sóc Ngôn cảm thấy chán ghét. Cậu nhăn mày lại, hai tay đẩy Phượng Lại Tà ra.
Cậu hận cô ta, cho dù cô ta cùng “cô ấy” có gương mặt như nhau thì cậu vẫn hận. Là tự tay cô ta giết “cô ấy”, hoàn toàn hủy diệt người mà cậu yêu, hủy diệt đến mức cậu không thể tìm được chút vết tích của “cô ấy”. Cho dù Phượng Lại Tà có cùng một thân thể, nhưng chung quy cô ta cũng chỉ là một kẻ giết người.
Bị Sóc Ngôn đẩy mạnh về phía sau, Phượng Lại Tà lui lại mấy bước, thân thể cô run rẩy đụng vào trong ngực của người phía sau.
Ngẩng đầu, chống lại một đôi tử mâu: “Lại.”
Phượng Lại nhìn Sóc Ngôn trước mặt liền biết chuyện này ngay từ đầu đã nhằm vào Tiểu Tà.
Một tay ôm Tiểu Tà vào trong lòng, tay kia thi triển ma pháp về phía cổ Sóc Ngôn. Trong nháy mắt, cần cổ của Sóc Ngôn cách không khí bị cánh tay Phượng Lại nắm chặt nhấc lên.
“Ưm…” Mất đi toàn bộ không khí, Sóc Ngôn thống khổ cau mày, nhưng cậu ta không giãy dụa, chỉ dùng đôi mắt oán hận trừng Phượng Lại Tà.
“Lại!! Đừng!!” Phượng Lại Tà chợt hồi phục tinh thần, hai tay ôm lấy cánh tay đang giơ lên của Phượng Lại, l3ê q4uý đô/n nhìn hắn lắc đầu.
“Cậu ta là em trai của Tiểu Bạch và sư phụ.” Cô không thể nhìn cậu ta bị Lại giết chết, cô không muốn Tiểu Bạch và sư phụ đau khổ.
“Ai cần cô… giả vờ tốt bụng.. Thả tôi… một ngày nào đó tôi sẽ giết cô!!” Từ trong cổ họng nặn ra từng từ từng chữ, Sóc Ngôn không để ý đến ý tốt của Phượng Lại Tà, cậu cười nhạt nhìn cô.
Cậu đã nhận ra cô ngay từ ngày đầu tiến vào vương cung. Cho dù cô đã thay đổi rất nhiều, cho dù cô dùng một chiếc khăn che khuất nửa gương mặt của mình thì cậu vẫn nhận ra cô trong đám đông.
Hận, cũng sống lại từ ngày đó.
Trong mắt Phượng Lại lóe lên sát ý, sức mạnh trên tay không hề thả lỏng.
“Lại, đừng giết cậu ta, cậu ta không thể gây tổn thương cho em!!” Cố sức kéo cánh tay của Phượng Lại xuống, Phượng Lại Tà nhanh chóng thi hành ma pháp trên bàn tay hắn để hắn nới lỏng kiềm chế với Sóc Ngôn.
Lấy được tự do, Sóc Ngôn chật vật ngã xuống đất, ôm cổ họng mãnh liệt ho khan.
Phượng Lại khẽ nhíu mày nhìn Tiểu Tà đang lo lắng. Đây là lần đầu tiên cô ngăn cản hắn, cô sợ hắn sẽ tức giận.
“Cậu ta muốn giết em!!” Phượng Lại nhìn Phượng Lại Tà đang lo lắng. Cho dù đối phương là em trai của Sóc Ẩn và Sóc Ly thì có sao, cậu ta muốn làm hại Tiểu Tà, chỉ bằng điều này cũng đủ để cậu ta chết.
Hắn nhìn thấy hận ý trong mắt Sóc Ngôn, ánh mắt này giống như ánh mắt của Phượng Ngâm năm đó. Hắn biết rõ loại hận ý này có thể khiến đối phương làm ra chuyện mà không ai ngờ được.
Cho nên hắn cần phải đề phòng tất cả những chuyện có thể xảy ra.
Trước khi cậu ta chưa kịp động thủ, phải giải quyết cậu ta. Chấm dứt hậu hoạn!!!
“Lại, em không thể để sư phụ và Tiểu Bạch khổ sở. Trước đây bọn họ đã chăm sóc em rất tốt, L,Q=Đ em không thể để anh giết em ruột của họ.” Phượng Lại Tà lắc lắc đầu, cô cảm động sự quan tâm của hắn đối với mình, nhưng cô không thể để hắn giết Sóc Ngôn. Nếu như ngày hôm nay đổi lại là người khác, như vậy cô sẽ rất vui vẻ nhìn Lại giải quyết phiền phức cho mình, thế nhưng đối phương là Sóc Ngôn.
Khẽ thở dài, Phượng Lại vuốt vuốt tóc cô. Lời cô nói không sai, thế nhưng… Tử mâu khẽ nheo lại nhìn bóng người đang chật vật đứng lên.
Hắn có thể không giết cậu ta, thế nhưng nếu để hắn phát hiện cậu ta có hành vi mờ ám, cho dù là Tiểu Tà cầu hắn, hắn tuyệt không nương tay.
“Nếu cậu còn muốn sống thì đừng có ý tưởng bất chính.” Cường ngạnh ôm lấy bả vai Phượng Lại Tà, l9q1đ Phượng Lại lạnh giọng cảnh cáo Sóc Ngôn mặt đỏ bừng đang đứng lên.
Nói xong hắn ôm Phượng Lại Tà, đầu cũng không quay lại từ cửa sổ bay ra ngoài.
Mà Phi Vũ sững sờ nhìn hồi lâu không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đối với tất cả những gì phát sinh ở đây hắn hoàn toàn ở trong trạng thái tỉnh tỉnh mê mê. Đang chần chờ muốn giương cánh rời đi hắn lại nghe được thiếu niên có tên là Sóc Ngôn thở dốc, giọng nói khàn khàn: “Còn không biết ai sẽ chết trước đâu.”
Tiếng than kia như một lời nguyền rủa khiến Phi Vũ vô thức rùng mình. Hắn nhìn thoáng qua Sóc Ngôn phía sau nở một nụ cười vặn vẹo rồi giương cánh bay ra ngoài từ cửa sổ.
Được Phượng Lại ôm vào trong ngực, Tiểu Tà cúi thấp đầu không nói câu nào.
Sau khi trở lại căn phòng, Phượng Lại đặt cô ngồi ở mép giường, ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, l.ê q-ý đ8n nhìn cô đang cắn chặt môi, mi mắt rũ xuống thì cảm thấy bất đắc dĩ.
Hạ xuống một nụ hôn nhẹ nhàng để cô giải thoát cho cánh môi đang bị cắn chặt, hắn dịu dàng liếm đi ưu sầu bên khóe môi cô.
“Đừng nghĩ nhiều.” Tiểu Tà của hắn không cần thương cảm như vậy, hắn hy vọng cô luôn luôn vui vẻ.
“Lại, em không hối hận….” Đôi tay nhỏ bé nắm góc áo hắn thật chặt, đôi mắt khẽ buông xuống, khóe môi mím lại quật cường.
“Em không hối hận khi hủy diệt một con người của mình, cũng không hối hận khi xóa tan hy vọng của Sóc Ngôn, em hối hận chính là… Không làm sớm hơn.” l>Q5đ Đôi mắt màu tím khẽ nheo lại, cô dựa vào người hắn. Nếu như lúc trước cô sớm khôi phục lại nhân cách thật của mình, hủy đi nhân cách thứ hai, như vậy Sóc Ngôn sẽ không yêu thích “cô ấy”, “cô ấy” cũng sẽ không có làm tổn thương Lại, Sóc Ngôn lại càng không bỏ đi.
Tất cả, tất cả đều vì sự do dự và bất cẩn của cô.
Thực ra cô cảm thấy mình không làm gì sai, cô không phải thánh nhân, cô không có khả năng vì Sóc Ngôn mà tặng chính thân thể mình cho một nhân cách khác, càng không thể để cho nhân cách thứ hai thương tổn Lại.
Đau dài không bằng đau ngắn, cô chỉ có thể giải quyết tất cả mọi chuyện trong khoảng thời gian ngắn nhất khiến Sóc Ngôn hoàn toàn hết hy vọng.
Nhưng cô thật không ngờ tính cách của Sóc Ngôn lại cực đoan như vậy.
“Tiểu Tà.” Thấy giọng điệu Phượng Lại Tà càng lúc càng đè nén, đáy mắt Phượng Lại có đau lòng. Hắn biết, Tiểu Tà của hắn giống như một cô nhóc vô tâm vô phế, nhưng trong nội tâm lại là một người trọng tình trọng nghĩa. Người có thể khiến cô quan tâm rất ít, nhưng mỗi người đều không nỡ để cô nhóc chịu tổn thương. Mặc kệ là hắn hay sủng vật của cô, hoặc là hai tiểu Thiên Sứ kia, cô đều thật tâm đối đãi.
Tiểu Tà của hắn là một cô nhóc quật cường.
“Em định khi nào thì nói chuyện này cho Sóc Ẩn và Sóc Ly biết.” Nếu hắn không thể vi phạm nguyện ý không giết Sóc Ngôn của cô bé, như vậy chỉ có thể để hai anh em Sóc Ẩn kìm chế hành động của Sóc Ngôn.
Khẽ sửng sốt, Phượng Lại Tà ngẩng đầu.
“Nói cho bọn họ biết?” Cô không hề nghĩ đến vấn đề này, thế nhưng sau khi Lại nói thì cô cảm thấy đây là một biện pháp tốt, hơn nữa Tiểu Bạch và sư phụ nhất định đang vội vàng tìm kiếm cậu ta.
“Lại, bây giờ em đi tìm bọn họ.” Vội vàng nhảy xuống giường, mới vừa bước đi hai bước thì bị bàn tay to của Phượng Lại bế trở về.
“Bọn họ còn chưa trở về.” Bất đắc dĩ thở dài, tính cách vội vàng nóng nảy này của cô vẫn không thay đổi. Tất cả mọi người đã đi rút thăm, hiện tại chỉ sợ còn chưa trở về, Sóc Ngôn kia hẳn trở về trước mọi người.
“A, em sốt ruột mà.” Phượng Lại Tà ngượng ngùng le lưỡi chớp chớp mắt to.
Phượng Lại khẽ cười nhìn hành động trẻ con của cô bé.
“Trước đi xem bạch hổ của em đã.” Hắn ôm cô nhóc đến một bên khác của chiếc giường. Trên tấm thảm mềm mại bạch hổ đang yếu ớt thở nằm trên đó.
“Hiện tại chỉ có thể chờ Sí Viêm trở về.” Phượng Lại vỗ vỗ vai Tiểu Tà an ủi nói. Chỉ có Sí Viêm tinh thông thuật chữa trị mới có thể điều trị hoàn toàn các vết thương trên người bạch hổ. Mà lúc này Sí Viêm vẫn đang rút thăm ở đại hội.
“Lại, Đại Bạch sẽ không có việc gì chứ?” Đau lòng nhìn bạch hổ người đầy vết thương, bỗng nhiên Phượng Lại Tà cảm thấy hối hận. Cô hẳn phải đánh Sóc Ngôn một trận mới đúng, cho dù không đánh chết cậu ta, nhưng vẫn là báo thù cho Đại Bạch.
Nhưng….
Cô không ngờ, một nam sinh có chút lạnh lùng, có chút khó chịu, không ngờ trong vòng ba năm ngắn ngủi cậu lại trở thành người có thủ đoạn độc ác như vậy. Đại Bạch chỉ là sủng vật của cô, nó không có thâm cừu đại hận gì với cậu ta mà cậu ta cũng có thể ra tay. Cô không dám tưởng tượng, nếu cô phát hiện Đại Bạch chậm một chút, có phải nghênh đón cô cũng chỉ còn một tấm da hổ hay không.
“Chỉ là vết thương ngoài da, cũng không bị thương đến gân cốt, có lẽ do mất máu quá nhiều nên mới hôn mê.” Phượng Lại giải thích đơn giản tình trạng thương tích của bạch hổ, hắn tách nắm tay vì khẩn trương mà nắm chặt của cô, giống như đang an ủi.
Sí Viêm mới vừa trở về phòng liền bị Phượng Lại gọi sang. Sau khi nhìn thấy bạch hổ đang nằm trong phòng Phượng Lại Tà thì sửng sốt, ngay sau đó bắt tay vào trị liệu.
Sí Viêm ngồi xổm xuống nhìn bạch hổ, đôi tay sạch sẽ hiện ra ánh sáng trắng nhu hòa chậm rãi bao vây bạch hổ, Phượng Lại Tà khẽ thở ra một hơi.
“Tại sao có thể như vậy?” Sí Viêm nhìn vết thương trên người bạch hổ thì giật mình, nhịn không được hỏi.
“Là Sóc Ngôn.” Phượng Lại Tà cắn cắn môi.
Sí Viêm sửng sốt, cũng có thể xem như hắn biết Sóc Ngôn. Thời gian trước khi còn huấn luyện tại phủ Bá Tước hắn đã từng chú ý đến thiếu niên Lang tộc luôn đứng một bên Sóc Ẩn cùng Phượng Lại Tà. Nhưng không phải sau đó hắn đã biến mất rồi ư?
“Cậu ấy đã trở về, hơn nữa đang ở trong vương cung.” Phượng Lại Tà có chút buồn bực, sau đó nghĩ tới điều gì lại hỏi Sí Viêm.
“Tiểu Bạch và sư phụ đã trở về chưa?”
“Đã trở về, hẳn bọn họ đã về đến phòng.” Sí Viêm gật đầu. Phượng Lại Tà nói gì đó bên tai Phượng Lại, sau đó vội vàng rời đi.
“Chủ nhân, con bạch hổ này…” Sí Viêm thấy Phượng Lại Tà đã rời đi, ánh mắt không khỏi trầm xuống nhìn Phượng Lại chần chờ nói.
“Ừ.” Phượng Lại híp híp mắt nhìn vết thương trên người bạch hổ đang từ từ khép lại thản nhiên gật đầu.
Quả nhiên chủ nhân đã phát hiện.
Sí Viêm gật gật đầu, tay vẫn tiếp tục quá trình điều trị, trong lòng không khỏi cảm thán vận may của Phượng Lại Tà trước sau như một thật tốt.
Chạy thẳng về phía gian phòng của Sóc Ẩn và Sóc Ly, Phượng Lại Tà mở cửa phòng ra thật mạnh.
“Tiểu Bạch!! Sư phụ, con có chuyện muốn nói với hai người…” Trong nháy mắt khi mở cửa ra, lời nói của Phượng Lại Tà bị nghẹn tại cổ họng. Cô sững sờ nhìn tình huống trong phòng.
“Tiểu Tà? Con mau tới đây, Sóc Ngôn đã trở về, lần này em ấy đại diện cho bộ tộc nhân ngư tham gia trận đấu lần này.” Trên mặt Sóc Ly không che giấu được ý cười, đáy mắt tràn đầy kích động và vui sướng. Hắn đi tới bên người Phượng Lại Tà kéo cô đi đến trước mặt Sóc Ẩn và Sóc Ngôn. Vì hắn quá vui mừng nên hắn đã không chú ý đến sau khi Phượng Lại Tà nhìn thấy bóng dáng Sóc Ngôn thì biểu tình trở nên cứng ngắc.
“Tiểu Tà, đã lâu không gặp.” Nở một nụ cười thản nhiên, Sóc Ngôn tự nhiên chào hỏi Phượng Lại Tà. Nếu không phải Phượng Lại Tà mới gặp cậu không lâu tại căn phòng kia, nếu không phải Đại Bạch hiện còn hấp hối nằm trong phòng cô, cô sẽ cho rằng Sóc Ngôn trước mắt đã hoàn toàn bỏ qua quá khứ, có ý bắt tay thân thiết với mình.
Nhìn nụ cười tự nhiên, biểu tình thân mật kia của Sóc Ngôn, cô thật không thể tin được đây là người mình đã gặp lúc trước, người đã nguyền rủa cô, người muốn cô chết – Sóc Ngôn…