Hỏa Đề xóa sự mất mát tại đáy mắt rất nhanh. Hắn ngẩng đầu lên, cao ngạo mà quật cường nhìn gương mặt lạnh lẽo của Phượng Lại.
“Nếu như muốn có được Tiểu Tà, như vậy hãy đánh bại ta trong trận đấu, bằng không, ta sẽ không giải trừ hôn ước!” Một lần chấp nhất cuối cùng, cho dù biết là thất bại nhưng hắn vẫn muốn nghênh chiến, hắn tuyệt không làm người nhu nhược chưa đánh đã chạy, hắn muốn quyết đấu một trận thắng bại với hắn ta.
Như vậy cũng không uổng phí ba năm chấp nhất, và… tình yêu không có kết quả với Tiểu Tà.
“Ta sẽ.” Phượng Lại mở miệng, trong giọng điệu có sự kiên quyết. Hắn cảm giác được bàn tay Tiểu Tà đang nắm tay hắn có chút run rẩy.
“Vậy gặp lại trong võ đạo đại hội.” Hỏa Đề hít vào một hơi thật sâu, cuối cùng liếc nhìn cô một cái, xoay người rời đi.
Phượng Lại Tà được bao bọc trong vòng ôm của Phượng Lại rối rắm nhìn bóng dáng cô đơn lúc rời đi của Hỏa Đề. Tuy rằng rất kinh ngạc vì bị Hỏa Đề bất ngờ thổ lộ, thế nhưng giờ khắc này cô lại càng lo lắng không biết daddy có thể tức giận vì Hỏa Đề bỗng nhiên hôn cô hay không.
Cúi đầu không dám nói lời nào, cô đã sẵn sàng đón nhận ánh mắt tràn ngập phẫn nộ rồi, mặc dù cô không cố ý.
“Tiểu Tà?” Cảm thấy cô nhóc trong lòng bỗng trở nên an tĩnh, Phượng Lại khẽ thở dài. Mỗi một hành động của cô hắn đều quen thuộc, vào lúc này hắn có thể đoán được trong cái đầu nhỏ kia đang có ý nghĩ gì.
Bàn tay chậm rãi nâng cái đầu nhỏ của cô lên, mặc dù cô chịu ngẩng đầu lên nhưng mi mắt lại rũ xuống xuống, rõ ràng là có thái độ trốn tránh.
Than nhẹ một tiếng, hắn dịu dàng đặt lên môi cô một nụ hôn dịu dàng, dùng hơi thở của bản thân xóa đi mùi vị của Hỏa Đề.
Phượng Lại Tà bất ngờ bị hôn liền sững sờ tại chỗ, ngây ngốc để Phượng Lại tùy ý hôn môi mình. Cô cảm nhận được đầu lưỡi anh khẽ mở hàm răng của mình rồi chui vào trong miệng.
“A…” Khẽ sửng sốt, cô từ từ thả lỏng cơ thể dựa vào trong ngực hắn.
“Không cần suy nghĩ nhiều.” Rời khỏi cái miệng nhỏ nhắn của cô, Phượng Lại nhìn đôi mắt ướt át, nói.
“Người ta biết.” Ánh mắt mơ hồ nhìn về phía bên cạnh, cô không ngờ anh lại nhạy cảm như vậy. Đáy lòng có chút ngọt ngào khiến khóe miệng của cô không tự chủ cong lên.
Ôm Phượng Lại Tà đang nở nụ cười ngọt ngào vào ngực, dưới chân Phượng Lại nổi lên một cơn gió bay trở về phòng.
Bởi chuyện xảy ra quá nhanh nên Xưng Quân quên không chuẩn bị phòng cho Phượng Lại, đêm nay hắn chỉ có thể bất đắc dĩ ngủ trên giường Tiểu Tà, một lần nữa trở thành cái “gối ôm”, một cái “gối ôm” cả đêm không chợp mắt.
Sáng sớm, Sí Viêm đứng đợi trước cửa phòng Phượng Lại Tà, mở cửa là Phượng Lại với vẻ mặt lạnh tanh. Sí Viêm không kinh ngạc, hắn thi lễ với Phượng Lại, đồng thời phát hiện chủ nhân đã lấy lại được một phần tư sức mạnh đã mất đi. Kinh ngạc qua đi hắn âm thầm cười cười.
“Chủ nhân, có nên gọi Tiểu Tà tiểu thư dậy ăn điểm tâm?” Sí Viêm nhìn người nào đó vẫn nằm trên giường, hỏi.
Đáy mắt Phượng Lại khẽ lóe lên.
“Không cần, ngươi gọi người chuẩn bị một chút cháo.” Hiển nhiên ngày hôm qua hắn đã không chú ý đến một vấn đề.
Sau khi dặn dò thật tốt, Phượng Lại xoay người trở lại căn phòng, ngón tay thon dài xinh đẹp nhẹ nhàng chạm lên đôi mắt đang đóng chặt của cô, tia sáng màu tím ôn hòa gọi cô tỉnh lại từ trong giấc mơ.
“Lại…” Chậm rãi mở mắt ra thì thấy gương mặt tuyệt mỹ của Phượng Lại xuất hiện trước mắt mình, tâm tình Phượng Lại Tà vô cùng vui vẻ.
Giống như một chú mèo con khẽ nỉ non một tiếng, cô vươn tay ôm cổ hắn, kéo đầu hắn xuống chủ động dâng hiến nụ hôn.
“Chào buổi sáng.” Nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, sau đó cô liền buông tay ra.
“Chào buổi sáng.” Phượng Lại mỉm cười, ngón tay cởi cúc áo sơ mi của mình ra, nhìn Phượng Lại Tà mãnh liệt nuốt nước miếng.
Lại muốn làm sao? Làm vận động buổi sáng?
“Lại… anh đang làm gì vậy?” Nuốt nuốt nước miếng, cô không thể không thừa nhận ,mặc dù cô đã nhìn trộm mỹ sắc của anh từ lâu, thế nhưng… Hiện tại vẫn là sáng sớm nha.
Phượng Lại thản nhiên mở miệng: “Ăn cơm.”
Nói xong liền đưa cần cổ đến bên miệng Phượng Lại Tà.
“Cái gì?” Hiển nhiên Phượng Lại Tà không thể lý giải ý tứ của hắn, cô vô tội chớp chớp mắt to không hiểu.
“Tiểu Tà, em đã là một “đứa con cấm kỵ” trưởng thành, vì vậy thức ăn của nhân loại đã không thể thỏa mãn nhu cầu của bản thân em.” Phượng Lại nhàn nhạt giải thích, trong lòng âm thầm chú ý đến phản ứng của cô.
“Lại… anh nói, em phải hút máu sao?” Phượng Lại Tà chần chờ nói, khó có thể tiếp nhận điều này.
“Ừm.”
“…” Lông mày xoắn lại vào nhau, Phượng Lại Tà nhìn chằm chằm vào cần cổ Phượng Lại, dường như cô có thể thấy rõ được mạch máu ở dưới lớp da kia.
Nhưng mà….
“Vì sao em phải hút máu của anh?” Cung cấp máu tươi rất có hại với thân thể. Nếu như thực sự phải hút máu vậy thì cô có thể hút của người khác, vì sao nhất định phải là anh?
Phượng Lại khẽ cười một tiếng, vươn tay véo cái mũi nhỏ đang cau lại của cô, trong mắt là sự bất đắc dĩ.
“Em cảm thấy tôi sẽ để cho em đi hút máu người khác sao?” Nghĩ đến đôi môi, hàm răng của cô phủ lên da thịt của người khác tim hắn liền khó chịu. Nếu như cô thực sự đi tìm người khác, chỉ sợ bản thân hắn sẽ không nhịn được mà làm thịt đối phương.
“A!!” Lời nói của Lại có dục vọng chiếm giữ thật mãnh liệt nha.
Cho dù đã mất đi nhịp tim, thế nhưng hôm nay Phượng Lại Tà lại cảm thấy tim của mình đang đập “thình thịch”. Hiện tại thân thể cô chỉ còn nhiệt độ, bởi vì cô vẫn chưa hoàn toàn thích ứng với cơ thể không có độ ấm của mình nên cô đã làm theo cách của Lại, dùng sức mạnh của bản thân để duy trì nhiệt độ cơ thể.
Cảm xúc lạnh như băng ấy khiến cô hốt hoảng.
Nhìn cần cổ Phượng Lại, Phượng Lại Tà chậm rãi tới gần, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở ra.
Khi răng nanh sắc nhọn của cô đâm vào da thịt anh, cô thấy miệng của anh khẽ mỉm cười.
Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy máu tươi có vị ngọt. Mùi máu tươi đã từng khiến cô cảm thấy buồn nôn lúc này lại như nước suối.
Dường như trong ngực có một con mãnh thú bị nhốt đã lâu bỗng được phóng thích. Giờ khắc này thần chí của cô đã bay về phía chân trời, hai tay ôm chặt lấy hắn.
Cảm giác được máu trong cơ thể không ngừng bị hút đi, đáy mắt Phượng Lại vẫn là sự dịu dàng. Nhu cầu máu tươi của “đứa con cấm kỵ” là rất lớn, đồng thời phải là máu tươi có độ tinh khiết cao mới có thể thỏa mãn nhu cầu cực đại. Nếu như trong môt thời gian dài không có được máu tươi tinh khiết, như vậy sức mạnh của họ sẽ bị suy yếu, máu sẽ dần dần khô cạn. Máu của “đứa con cấm kỵ” vô cùng trân quý, chẳng những có công hiệu như ma pháp trị liệu, còn có thể mang đến nhiều điều tốt không tưởng được cho Quỷ Hấp Huyết bình thường.
Đó cũng là lý do vì sao hắn lại có ước hẹn “trăm năm”. Nếu trong ba trăm năm hắn không tìm được một nữ nhân thuần huyết kết hôn, như vậy hắn sẽ khó giữ được thăng bằng máu tươi trong cơ thể lâu dài.
Vì nhu cầu của “đứa con cấm kỵ” với máu tươi là rất cao, cho dù là Quỷ Hấp Huyết có máu tinh khiết cũng rất khó ứng phó lâu dài nên hầu như những người đã từng là vị hôn thê của hắn - kỳ thật là cô dâu cung cấp máu tươi sau khi kết hôn không lâu thì chết đi. Cho dù như vậy, vẫn không ngừng có người muốn tặng mĩ nhân vào phòng hắn.
Mà mẹ của Tiểu Tà đã là cô dâu được chọn cho hắn – “vị hôn thê” trên danh nghĩa. Nhưng hắn sẽ tận lực tránh không nói với cô, bởi vì Tiểu K đã nói cho hắn biết tuy rằng hiện tại Tiểu Tà đã là “đứa con cấm kỵ”, thế nhưng hiểu biết của cô về “đứa con cấm kỵ” là rất ít, chỉ ở mặt ngoài mà thôi.
Nếu như tiếp tục tìm hiểu sâu thêm thì thân thế của cô tất bị vạch trần. Hắn không muốn những việc này xảy ra, hắn không ngại nói cho cô biết Liên Kiều đã từng là hôn thê của mình, điều mà hắn lo lắng chính là môt ngày nào đó khi Tiểu Tà biết được tất cả, biết được nguồn gốc của “đứa con cấm kỵ”, biết được thân phận của Liên Kiều và Phượng Ngâm, nhất định cô sẽ không chịu nổi.
Dù sao từ trong xương tủy thì Tiểu Tà vẫn chỉ là một cô bé.
Một cô bé không biết sự tồn tại của dơ bẩn dưới ánh sáng ấm áp.
Lần đầu tiên nảy sinh khát vọng với máu tươi, lần đầu tiên hút máu dưới tình huống lý trí vẫn còn rõ ràng, đó là dòng máu cao quý của “đứa con cấm kỵ”. Giờ phút này Phượng Lại Tà hoàn toàn bị dục vọng chi phối, cô tham lam hút máu của Phượng Lại.
Trong lòng cô có một âm thanh nói cho cô biết vậy là được rồi, nên buông ra, nếu không Lại sẽ gặp nguy hiểm.
Thần chí của cô ngăn chặn khát vọng trong cơ thể nhưng đại não của cô gần như không thể khống chế hành động của mình, bản năng hoàn toàn áp đảo lý trí.
Phượng Lại cũng tùy ý để cô hút máu của mình, trên gương mặt là nụ cười cưng chiều, hắn không chút lo lắng máu của mình đã bị hút rất nhiều.
Nhưng Phượng Lại Tà thì rất rõ, với Quỷ Hấp Huyết thì việc mất máu quá nhiều là một điều vô cùng nguy hiểm. Cô liên tục dùng lý trí thúc dục bản thân ngừng lại. Mày nhíu lại thật chặt, miệng cô không hề muốn rời đi.
Cho đến khi hai tay run lên dữ dội cô mới hét lên một tiếng rời khỏi người hắn. Giờ khắc này trên khóe miệng cô vẫn còn máu của hắn, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng toát ra.
“Tại sao không ngăn em lại?” Phượng Lại Tà nghiêng mặt nhìn gương mặt tái nhợt của Phượng Lại, đáy mắt tràn đầy tức giận. Nếu như cô vẫn tiếp tục hút máu, anh sẽ chết.
“Tôi tin rằng em sẽ ngừng lại.” Yêu thương vươn tay lau đi vết máu trên khóe môi cô, tín nhiệm bao phủ đáy mắt hắn. Hắn biết cô sẽ ép buộc chính mình chiến thắng dục vọng đối với máu tươi. Nếu như thành công thì cô sẽ khắc chế được dục vọng của mình.
Giống như hắn nghĩ, không phải cô đã thành công ư?
“Đồ ngốc!! Đồ ngu ngốc này!!” Vừa tức vừa vui, Phượng Lại Tà nhịn không được nhấc tay Phượng Lại cắn một cái. Nhìn thì có vẻ hung mãnh, nhưng cũng chỉ để lại một dấu răng nhợt nhạt mà thôi.
Thật muốn cắn, nhưng cô lại không nỡ.
Phượng Lại cười khẽ không nói, tùy ý Tiểu Tà quấy rối. Trong lòng hắn biết rõ, nếu bản thân hắn không muốn Tiểu Tà hút máu người khác, như vậy hắn nhất định phải có lượng máu dồi dào. Nói cách khác….
Hắn phải đi săn thôi.
Để duy trì lượng máu trong cơ thể, đồng thời cũng để duy trì máu tươi cho Tiểu Tà.
Là người rất ít khi đi săn, Phượng Lại cảm thấy chuyện này hết sức bình thường. Nếu cần thiết, hắn sẽ đi tìm Đệ Nhị, y sẽ có biện pháp giải quyết. Dù sao thì người nho nhã như Đệ Nhị vẫn hiểu rõ phương diện này hơn hắn.
Đệ Nhị không tham gia “Võ đạo đại hội” năm nay, không biết y có đi cùng tuyển thủ của Tây phương Ma tộc hay không.
Chắc hẳn Đệ Nhị nghĩ hắn đã chết, Phượng Lại nghĩ.
* * *
Tại tòa thành băng, Long Toa Toa và Hàn Ngự được Lucifer nhốt trong lồng giam bằng băng bay lơ lửng giữa không trung. Lucifer vắt chéo hai chân, ngồi trên vương tọa nhìn hai Thiên Sứ đã không còn chút sức lực để mà phản kháng, chỉ có thể thở phì phì ở trong lồng giam nhìn y.
“Nếu như ngươi muốn hành hạ chúng ta, vậy thì xin mời.” Long Toa Toa tức giận hất đầu về phía Lucifer. Trong lòng vốn còn sót lại chút ảo tưởng về y nhưng vào lúc ysuýt giết chết cô thì ảo tưởng đó đã tan thành mây khói.
Thật không rõ Lucifer có gì tốt, vì sao đại nhân Gabriel lại nói về y hoàn mỹ như vậy. Cô thấy y chỉ là một tên ngốc tự cho mình là đúng, ngạo mạn vô lễ.
“Ta nói muốn hành hạ các ngươi lúc nào?” Lucifer lười biếng ngước mắt nhìn Long Toa Toa và Hàn Ngự, khẩu khí âm tình bất định.
“Ngươi… Lúc trước còn muốn giết chúng ta, hiện tại lại bắt chúng ta để uy hiếp Tiểu Tà và Bá Tước đại nhân, khẳng định ngươi có ý đồ không tốt.” Long Toa Toa quay qua le lưỡi với Lucifer, hoàn toàn không ý thức được hành vi của mình có thể mang đến họa sát thân. Cô không chú ý tới Hàn Ngự ở một bên đã không nhịn được mà trợn trắng mắt.
Dường như tâm tình của Lucifer không tồi vì vậy y không tức giận với câu nói của Long Toa Toa, y dùng một tay chống cằm lười biếng nhìn hai người.
“Chỉ cần các ngươi ngoan ngoãn làm theo lời nói của ta, ta sẽ không thương tổn đến môt cọng lông của các ngươi.” l2ê q6uý đ.ôn Muốn giết y đã sớm động thủ, cô ta làm gì còn có cơ hội mà ở đây kêu gào.
Hàn Ngự nhíu mày, thức thời chặn lại cái miệng đang muốn mở ra lần nữa của Long Toa Toa, cậu nhìn về phía Lucifer.
“Mời nói.” Nếu như có thể, hắn không muốn chết.
“Nhắc lại những gì Gabriel nói về ta, một chữ cũng không bỏ sót nói lại một lần.” Lucifer khẽ nheo mắt lại, lạnh giọng nói.
“Cái gì!!”
Hàn Ngự kinh ngạc nhìn Lucifer, trong lòng có cảm giác không nói nên lời.
Rất nhanh cậu đã phải thu lại ánh mắt suy tư của mình vì bị ánh mắt sắc bén như dao của Lucifer liếc qua, sau đó ngoan ngoãn kể lại tất cả những gì nghe được từ Gabriel.