Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy

Quyển 2 - Chương 11: Nhất định



Đã là ngày thứ ba kểtừ khi bắt đầu ngày “săn bắt Thiên Sứ”, trong sơn cốc lúc trước yên ổnan tĩnh, giờ đã nổi lên mùi máu tươi nồng nặc, máu nhuộm sông dưới chânnúi, nước sông biến thành máu loãng.

Thi thể khắp nơi, mùi hôi thối bao phủ không khí.

Một cơn gió lớn thổi qua cuốn lên lông vũ màu trắng nhiễm máu trên đống xác chết.

Phượng Lại cùng Minh Hoàng đứng trên thi hài nhìn cảnh tượng thảm thiết trước mắt, trong mắt cả hai đều có chút ngưng trọng.

“Thiên Sứ lần này thực sự điên rồi phải không.” Minh Hoàng cau mày, nhìn thithể trên mặt đất. Bất kể là Ma giới hay Thiên giới lúc này đều tử thương trầm trọng. Đây không phải phong cách trước sau như một của Thiên Sứ.

Càng làm cho bọn họ cảm thấy áp lực chính là tin tức mấy đại Thiên Sứ vẫnchưa xuất hiện. Riêng điểm này cũng đủ để bọn họ cảm thấy áp lực rấtlớn. Cuộc chiến mới chỉ ba ngày mà bọn họ đã đánh mất một phần ba sứcchiến đấu rồi. Một khi đại Thiên Sứ đến đây gia nhập cuộc chiến, ưu thếhiện tại của Ma giới trong khoảnh khắc sẽ xoay chuyển.

“Có cầnyêu cầu Ma giới viện trợ?” Đi theo sau hai người chính là Phi Mặc, trênkhuôn mặt anh tuấn có một vết thương mới vừa khép lại không lâu, đó làdo ở nơi này đánh một trận bị Thiên Sứ gây thương tích lưu lại vết sẹo.

“Binh lực chúng ta chỉ có như vậy.” Minh Hoàng bất đắc dĩ lắc đầu, các tộc sẽ không phái thêm một binh một tốt đến tiền tuyến giúp một tay, các tộcđều không hy vọng chính mình sẽ bị thua thiệt, thậm chí tay cầm trọngbinh cũng chỉ quan sát cuộc chiến. Đối với bọn họ mà nói, cho dù ngày“săn bắt Thiên Sứ” không xuất chiến cũng không sao, dù sao bọn họ có rất nhiều người. Sinh tử giữa nhân giới và Ma giới không có quan hệ gì.

Biểu tình Phi Mặc trầm xuống, hắn vô ý thức nhìn về phía Phượng Lại vẫn trầm mặc một bên.

Lúc này Phượng Lại đang hơi ngẩng đầu, mặt hướng về phía bầu trời. Cuồngphong trên chiến trường thổi bay tóc hắn, trên khuôn mặt tuyệt mĩ nhìnkhông ra một tia cảm xúc.

“Phượng Lại Bá Tước.” Phi Mặc tiến lên một bước, trong tay là một chiếc áo choàng.

Phượng Lại thu hồi ánh mắt, tiếp nhận áo choàng. Trong nháy mắt hắn bỗng nhiên cảm nhận được một cỗ hơi thở mãnh liệt từ phía trên dùng tốc độ cựcnhanh tiến tới.

“Đến rồi!”

Theo một tiếng nhắc nhở nhàn nhạt của Phượng Lại, tất cả mọi người trên tiền tuyến đều chuẩn bị chiến đấu.

Phía trên đám mây cánh chim trắng như tuyết phá không mà đến, quân đoànThiên Sứ một lần nữa giống như tia sáng thần thánh xuất hiện. Điều khiến cho Minh Hoàng và Phượng Lại lo lắng cũng đã xảy ra.

Hai đại Thiên Sứ đứng ở phía trước quân đoàn Thiên Sứ, áo giáp màu trắng mang theo sức mạnh cường đại đáp xuống.

Chiến tranh, bắt đầu!!!!

Trong vương cung nhân ngư dưới đáy nước, Đệ Nhị vẫn như mấy ngày hôm trước,đem tin tức mới nhất thủ hạ lấy được về cuộc chiến “săn bắt Thiên Sứ”nói cho Phượng Lại Tà.

Hắn ngồi trên giường cô bé, dùng thanh âm thân thiện chậm rãi nói.

Ánh mắt của Phượng Lại Tà vẫn không có tiêu cự như trước, nhưng có thể từtrong hơi thở của cô bé cảm nhận được, cô bé đang nghe, cô bé đang chămchú lắng nghe mỗi một câu mà Đệ Nhị nói, từng từ từng chữ.

“ĐạiThiên Sứ cũng tham chiến?” Động tác trong tay Phượng Tê ngừng lại, hiểnnhiên có chút giật mình. Hắn căn bản không nghĩ đến, ngày “săn bắt Thiên Sứ” lần này lại kinh động đến các đại Thiên Sứ, đây quả thật là điềukhó tin.

“Hơn nữa, cuộc chiến đầu tiên lại là hai đại Thiên sứ.”Ngay cả Đệ Nhị khi nhận được tin tức cũng cảm thấy kinh ngạc. Hắn vốntưởng rằng, Thiên giới xuất động tối đa một đại Thiên Sứ cũng đã rấtmiễn cưỡng, lần này lại có thể xuất ra hai đại Thiên Sứ. Chỉ sợ lần này, bọn họ là tình thế bắt buộc.

Khuôn mặt Đệ Nhị có chút tái nhợt, hắn quá rõ ràng điều này có nghĩa như nào, khiến hắn càng thêm lo lắng.

“Hơn nữa lần này phái ra lại là người chưởng quản lửa địa ngục - Uhlir cùngvới người được danh xưng là Thiên Sứ chi vương – Mễ Đạt Luân.” Đối vớithực lực của hai thiên sứ này, Đệ Nhị hiểu rất rõ.

“Hai ngườiThiên Sứ bọn họ tham gia vào, trận đối chiến này đã mang tính quyếtđịnh.” Khẩu khí Đệ Nhị lộ ra một tia lo lắng, ngay cả hắn cũng không chú ý tới sự tĩnh mịch trong phòng.

Ngón tay Phượng Lại Tà khẽ run rẩy, nhưng Đệ Nhị đang lý giải chuyện của Phượng Lại nên không chú ý tới.

Theo như lời nói của Đệ Nhị thì hoàn toàn chính xác. Quả nhiên sau khi haiđại Thiên Sứ gia nhập vào cuộc chiến, cuộc chiến giữa Ma giới và Thiêngiới đã xuất hiện sự chuyển biến, ưu thế rất nhanh nghiêng về một bên.

Hai ngày liên tiếp đều có tin tức được đưa đến, có thể nói không một tintức nào là tin tốt, đến nỗi mỗi khi hắn nói tin tức của Phượng Lại choPhượng Lại Tà biết, mồ hôi cũng âm thầm chảy ra.

Ma giới - Thiên giới - Trận đối chiến.

Phi Mặc ôm lấy bả vai bị thương của mình, ngửa đầu nhìn vào giữa khôngtrung, hai đại Thiên Sứ không thể tách khỏi hai người Phượng Lại và Minh Hoàng.

Đây là cuộc đấu tranh thảm khốc, hắn chưa bao giờ biết về sức mạnh của đại Thiên Sứ. Nhưng nhìn hai đại Thiên Sứ đang cùng MinhHoàng và Bá Tước Phượng Lại đối chiến, hắn cảm thấy căng thẳng.

Bốn người này ở trên bầu trời đã đánh tròn hai ngày hai đêm, không có aingã xuống, cũng không có ai rời khỏi. Bọn họ giống như máy chiến đấu,vĩnh viễn cũng không biết mệt, chiến đấu trong sự chém giết.

“Đáng chết!” Cùng Phượng Lại đối chiến chính là Uhlir, sau khi tránh thoátđược một quả cầu ánh sáng ma pháp khổng lồ mà Phượng Lại phóng ra, hắnkhông nén được tức giận. Đánh hai ngày hai đêm vẫn không có kết quả,“đứa con cấm kỵ” trước mắt quả thật khó đối phó. Lần trước hắn tự tiệnxông vào thánh địa, lấy một chọi hai bị bọn họ đánh trọng thương nhưngvẫn thành công chạy trốn. Ngày hôm nay, hắn sẽ không cho hắn ta có cơhội này.

Một ngọn lửa nóng bỏng ở trong tay bùng cháy, giống như quả cầu lửa phóng về phía Phượng Lại.

Phượng Lại mắt lạnh nheo lại, sử dụng di chuyển tức thời để tránh thoát. Hắnđề khí tiến lên chuẩn bị kết thúc trận chiến này, không thể tiếp tục trì hoãn thêm nữa. Bất kể là hắn hay Minh Hoàng cũng đã gần đạt tới ranhgiới cực hạn, Ma giới bọn họ chắc chắn sẽ không tiếp viện. Thế nhưngquân đoàn Thiên Sứ lại không ngừng gia tăng nhân số, không riêng gì bọnhọ, đội quân Ma giới cũng sẽ không chịu đựng được. Bắt giặc phải bắt vua trước, cái mà bọn họ cần chính là trong khoảng thời gian ngắnnhất giải quyết hai vị đại Thiên Sứ mới có thể khiến cho Thiên giới sớm kết thúc trận chiến này .

Hạ quyết tâm, Phượng Lại rất nhanhcùng Minh Hoàng trao đổi ánh mắt, sau khi hai người có chung nhận thứcliền đánh cược một phen. Sau một đòn công kích mãnh liệt, hai người cậnchiến với hai đại Thiên Sứ. Ma pháp âm thầm ẩn chứa dưới lòng bàn tay,chờ đến thời khắc mấu chốt.

Mễ Đạt Luân cùng Minh Hoàng đối chiến cũng không né tránh, ngược lại hướng về phía Minh Hoàng vọt lên, điềunày khiến Minh Hoàng vô cùng kinh ngạc, nhưng cũng không hoảng sợ, ngaylập tức thay đổi chiến thuật.

Phượng Lại cũng không vì vậy màphân tâm, hắn một tay công kích bằng ma pháp khiến cho Uhlir không cóthời gian chạy trốn, một tay lại ẩn giấu ma pháp cường đại, chờ đợi mộtkhắc kia đến gần.

Khoảng cách giữa hai ngườingày càng gần, Phượng Lại nắm đúng thời cơ phóng ma pháp đã chuẩn bị sẵn trong tay về phía ngực Uhlir.

Gương mặt Uhlir bỗng nhiên lộ ra một chút ý cười.

“Ngươi bị lừa.”

Trong lòng run lên, ngay khi Phượng Lại cảm giác sự tình không đúng thì tấtcả đều đã quá trễ. Kết giới ma pháp ở bốn phía phát động, hắn hoàn toànbị giam trong kết giới.

"Xem ra tình báo của các ngươi có chỗ sai lầm, đại Thiên Sứ chúng ta xuất chiến không phải hai người, mà là bangười.” Một thanh âm ưu nhã từ phía sau tầng mây truyền tới, một ngườitao nhã thánh thiện xuất hiện ở trước mặt Phượng Lại. Ngay khi vị ThiênSứ này xuất hiện, Minh Hoàng đang đối chiến cùng Mễ Đạt Luân trong nháymắt cảm thấy điều xấu đè ép.

Thiên sứ trưởng – Michael.

Phượng Lại cùng Minh Hoàng dù thế nào cũng không nghĩ tới, thiên giới khôngchỉ phái ra bảy đại Thiên Sứ, hơn nữa còn phái ra Thiên Sứ lãnh đạo toàn bộ thiên sứ - Thiên Sứ trưởng Michael.

Trước mặt hắn, bất kể là Phượng Lại hay Minh Hoàng đều hiểu rõ, trận đấu này, đã kết thúc.

Đây cũng không phải một người mà bọn họ có thể chống lại.

Người này có thể nói là ngang hàng với quỷ Satan Lucifer, căn bản không phải người mà bọn họ có thể đối kháng.

Thất bại!!! Một trận, thắng bại đã định.

Michael mang theo nụ cười thánh khiết nhìn Minh Hoàng và Phượng Lại. Nụ cườihoàn mỹ như vậy, lại làm cho hai người cảm thấy châm chọc cùng xemthường.

“Có được dòng máu ô uế của “đứa con cấm kỵ”, Phượng Lại,ta đại biểu Thần, ở nơi này trừng trị ngươi.” Michael híp mắt nhìnPhượng Lại bị giam trong kết giới, tuyên đọc phán quyết cuối cùng.

Phượng Lại híp hai mắt lại nhìn mọi chuyện trước mắt. Trong mắt không có tiatức giận cùng phẫn nộ, thậm chí hắn còn bình tĩnh tiếp nhận.

Tất cả những chuyện này, hắn có gì là chưa thử qua, thế nhưng, như vậy thì thế nào.

Bất đắc dĩ thở dài, mỉa mai vô tận.

Phượng Lại lần đầu tiên ở trước mặt mọi người lộ ra nụ cười yên bình. Dáng vẻtươi cười kia như đoá hoa bách hợp nở rộ khiến mọi người động lòng.

Khoảnh khắc tia sáng trong tay Michael quét về phía Phượng Lại, khoé môi hắnhơi mở ra, nhớ kỹ một lần cuối cùng cái tên làm cho hắn cảm nhận đượchạnh phúc, một lần áy náy cuối cùng.

Xin lỗi, Tiểu Tà!!!!

Ta đã không có cách nào ở bên cạnh bảo vệ con.

Trong lúc đó, Phượng Tê đang giúp Phượng Lại Tà uống nước.

Chấn động đau đớn trong nháy mắt xỏ xuyên qua ngực Phượng Lại Tà, giống nhưmột dây thần kinh trong linh hồn bị xé đứt. Nó không chịu được thét lênchói tai.

“Aaaa!!”

“Tiểu Tà?” Phượng Tê cả kinh, khẩn trương nhìn Phượng Lại Tà đang ôm lấy ngực kêu thảm thiết, trong lòng một mảnh kinh sợ.

“Đau quá!! Đau quá!!” Một trận đau nhức như lửa thiêu từ mu bàn tay phảitruyền đến, đau nhức kịch liệt khiến cho nó từ sau khi Phượng Lại rời đi lần đầu tiên mở miệng. Nó run rẩy dùng tay trái nắm chặt lấy tay phảicủa mình. Nó cảm thấy tay phải của nó sắp nổ tung.

Toàn thân run rẩy căng thẳng, mồ hôi lạnh từ trên trán không ngừng toát ra.

“Tiểu Tà.” Đệ Nhị đi ra ngoài nghe tin tức mới nhất vừa về đến thì nghe đượctiếng thét chói tai truyền ra từ trong phòng Phượng Lại Tà, hắn vộivàng chạy vào.

“Phượng Tê, làm sao vậy.” Bởi vì mắt không thểnhìn thấy, Đệ Nhị chỉ có thể hỏi Phượng Tê.

Phượng Tê kinh ngạc trừng mắt nhìn tất cả,vừa chuẩn bị mở miệng thì bàn tay phải Phượng Lại Tà giống như bị thiêuđốt, một ngọn lửa màu tím trong nháy mắt đốt lên trên mu bàn tay cô bé.

“Aaaa!!” Thét lên một tiếng đau đớn, Phượng Lại Tà nắm thật chặt tay phải đangbốc cháy của mình. Đôi mắt màu tím nhìn ánh sáng của ngọn lửa, ngay cảhàm răng nó cũng đã cắn nát.

“Đây là…” Cảm nhận được hơi thở kỳ dị, Đệ Nhị bước một bước dài xông đến bên người Tiểu Tà.

Phượng Tê nhìn Đệ Nhị một tay nâng lên tay phải đang bị thiêu đốt của PhượngLại Tà, bàn tay của hắn trong nháy mắt bao trùm lên, cứng rắn áp chếngọn lửa màu tím kia xuống.

Ngọn lửa trong nháy mắt bị dập tắt,bàn tay bị thiêu đốt đau nhức khiến cho tinh thần Phượng Lại Tà căngthẳng. Sau khi ngọn lửa biến mất, nó thả thân mình mềm nhũn ngã về phíasau, Phượng Tê vội vàng đưa tay đỡ lấy chậm rãi đặt cô bé ở trên giường.

“Đệ Nhị quốc sư, rốt cuộc là làm sao vậy?” Phượng Tê nhìn một màn quỷ dịtrước mắt, quả thật không thể tin được hai mắt của mình.

Nhưng Đệ Nhị không mở miệng, bởi vì giờ khắc này, sắc mặt của hắn cũng cực kỳ khó coi.

“Daddy, daddy…” Thanh âm yếu ớt từ trong miệng Phượng Lại Tà truyền ra, nướcmắt hoảng sợ từ trong tử mâu mở lớn rơi xuống, trong ánh mắt tràn ngậpsợ hãi.

“Tiểu Tà.” Ánh mắt Phượng Tê đột nhiên rơi xuống trên tay phải của cô bé, bỗng nhiên phát hiện ra dấu vết sao sáu cánh ở trên mubàn tay, rõ ràng là bị ngọn lửa vừa rồi đốt thành.

Sao sáu cánh!!!

Khế ước??!!

Khế ước bị thiêu huỷ!!!!

Phượng Tê dùng tốc độ cực nhanh liên hệ mọi chuyện lại với nhau. Thế nhưng hắn còn chưa nghĩ đến điều mấu chốt, Phượng Lại Tà nằm ở trên giường độtnhiên nhảy dựng lên, căn bản không để ý thân thể chính mình có chịu được hay không chạy về phía cửa.

Khế ước biến mất! Khế ước giữa nó và daddy đã biến mất!!

Trong lòng có khủng hoảng trước nay chưa từng có đè ép lên từng dây thần kinh của nó. Nhưng trong lòng lo lắng không yên càng làm cho nó khẩn cấp đitìm người kia.

Daddy!!!!!

“Tiểu Tà!” Đệ Nhị một tay ôm lấy cô bé, không cho cô bé bước khỏi phòng dù chỉ một bước.

“Buông! Buông! Ta muốn đi tìm daddy! Ta muốn đi tìm daddy!” Daddy nhất định đãxảy ra chuyện, bằng không khế ước sao có thể biến thành như vậy. Dự cảmbất an trong lòng ngày càng nặng, trước khi ngọn lửa bốc cháy, nó rõràng cảm nhận được lồng ngực của mình giống như bị thanh kiếm xỏ xuyênqua, đau nhức kịch liệt.

Đủ loại dấu hiệu khiến cho lo lắng của nó lên tới đỉnh điểm.

Nó càng điên cuồng giãy dụa, cánh tay Đệ Nhị ôm nó càng thu chặt lại, mặc kệ nó ra sức giãy dụa như nào cũng không tránh thoát.

“Buông ta ra, ta muốn đi tìm daddy, buông, ta muốn đi tìm daddy” Tức giận rítgào lần vào trong tiếng khóc, tay nó run rẩy không ngừng đánh đấm. Nócùng hết sức lực toàn thân muốn đẩy tay Đệ Nhị ra lại không thể rờikhỏi.

Để cho nó đi, để cho nó đi tìm daddy, daddy khẳng định đã xảy ra chuyện.

“Tiểu Tà, con bình tĩnh một chút, con hãy nghe ta nói!!” Giọng nói Đệ Nhị cóbất đắc dĩ, có bi thương, có cưỡng chế. Hắn cố nén nội tâm đau xót, sovới bất luận kẻ nào hắn đều biết rõ chuyện gì đã xảy ra. Cho dù hắn vẫnchưa xem trong bức thư viết gì, nhưng hắn cũng đã biết.

“Ta không nghe! Ta không thích nghe! Daddykhẳng định đã gặp chuyện không may!! Daddy khẳng định đã gặp phải chuyện phiền phức. Đệ Nhị quốc sư, con van cầu ngài, thả con đi, con muốn đitìm daddy, conmuốn đi tìm daddy!!!!” Nó không phải “đứa con cấm kỵ” sao? Không phải nó đã lấy được sức mạnh sao. Như vậy để nó dùng sức mạnh của mình đi trợ giúp daddy không phải là lựa chọn tốt nhất sao? Cho nênbuông nó ra, không nên ngăn cản nó.

Nó muốn đi, nhất định phảiđi. Lúc trước nó đã nghe được rõ ràng đoạn đối thoại của Phượng Tê và Đệ Nhị, biết rõ bây giờ là ngày "săn bắt Thiên Sứ”, so với những năm trước nguy hiểm càng nhiều hơn. Cho nên…cho nên nó lại càng muốn đi.

“Tiểu Tà! Phượng Lại đã chết, hắn đã chết, con không cần như vậy.” Đệ Nhịkhông nhẫn tâm nhìn bộ dáng điên cuồng hiện tại của cô bé, hắn nhịnxuống bi thương trong lòng, nói ra sự thật tàn nhẫn này.

“Ngài,ngài nói cái gì?” Thời gian trong nháy mắt như ngừng lại, tất cả giãygiụa của Phượng Lại Tà đều dừng lại, nó ngơ ngác ngẩng đầu, thanh âm run rẩy hỏi.

“Đệ Nhị quốc sư, ngài đang nói đùa đúng hay không?Chuyện này tuyệt không buồn cười, con sẽ không mắc lừa.” Không sai, ĐệNhị quốc sư nhất định là đang nói đùa với nó.

Daddy làm sao có thể chết, daddy cường đại như vậy, làm sao có thể, làm sao có thể…

“Ta cũng hy vọng là ta đang nói đùa, nhưng khế ước của con tự động bị thiêu huỷ không phải là bằng chứng tốt nhất sao. Đó là khế ước song song giữa con và Phượng Lại, trừ phi cả hai người đồng ý giải trừ khế ước, hoặccó một người tử vong thì khế ước mới có thể biến mất. Không phải sao.”Nhịn xuống tất cả bi thương, khi Đệ Nhị nói những lời này thì tim hắncũng đang rỉ máu. Hắn cũng không nguyện ý tiếp nhận tất cả những chuyệnnày, thế nhưng đây là sự thật.

“Ngài gạt con!!” Một dòng khí mãnh liệt từ trên người Phượng Lại Tà cuồn cuộn nổi lên, trong nháy mắt văng đánh Đệ Nhị ra ngoài.

“Tiểu Tà!” Phượng Tê và Đệ Nhị cùng kinh hô.

Phượng Tê trừng mắt nhìn Phượng Lại Tà bỗng nhiên bay lơ lửng giữa bầu trời,trong ánh mắt cô bé tràn ngập phẫn nộ, đôi mắt màu tím phảng phất có ánh sáng lưu động, ngân quang hiện lên.

Trong lòng run lên, PhượngTê biết rõ đây là khi Phượng Lại thực sự tức giận mới xảy ra biến hoánhư vậy. Thật không ngờ, lúc này lại xảy ra trên người Phượng Lại Tà.

“Ta muốn đi tìm daddy, các người ai cũng không thể ngăn cản ta.” Ánh mắtlạnh lùng nhìn về phía Phượng Tê và Đệ Nhị, lửa giận trong lòng PhượngLại Tà đã ngăn chặn sợ hãi trong lòng nó. Nó không tin, không tin lờinói của Đệ Nhị. Daddy sẽ không chết, nhất định là bọn họ không để cho nó gặp daddy nên đã nói dối.

Nó tuyệt không tin!!

“Lại cóthể thức tỉnh vào lúc này.” Đệ Nhị cảm thấy một sức mạnh khổng lồ từtrên người Phượng Lại Tà truyền tới, không khỏi kêu lên một tiếng. Sứcmạnh kia trong nháy mắt đánh bay hắn, hơi thở quẩn quanh trong phòng,sức mạnh thuộc về “đứa con cấm kỵ” đã bắt đầu bước vào giai đoạn cuốicủa quá trình thức tỉnh rồi.

Nhưng đồng thời với thức tỉnh, sẽ là phản phệ của phong ấn.

Quả nhiên, ngay khi Đệ Nhị đang nghĩ thầm, Phượng Lại Tà lơ lửng giữa không trung bỗng nhiên cảm thấy đầu mình đau nhức kịch liệt. Năng lượng tolớn dũng mãnh xông vào ý thức của nó, như bị ép buộc nhét vào quá nhiều. Đau đớn khiến nó từ giữa không trung rơi xuống, nặng nề rơi trên mặtđất.

Đau nhức kịch liệt khiến cả người nó cuộn vào nhau, trong miệng truyền ra tiếng rên thê thảm.

“Tiểu Tà!!!!” Phượng Tê khẩn trương tiến lên một bước, ôm lấy cô bé.

“Ôm cô bé đến trên giường.” Đệ Nhị sắc mặt ngưng trọng mở miệng, sau đó lấy ra một thuỷ tinh cầu màu tím từ trong tay áo, đó là thứ mà Phượng Lạiđưa cho hắn trong ngày đầu tiên hắn đến bản địa nhân ngư.

Một phần tư sức mạnh thuộc về Phượng Lại.

“Đó là…” Phượng Tê cảm nhận được năng lượng quen thuộc, nhưng cũng không nói thêm gì.

Đệ Nhị nhân lúc Phượng Lại Tà đau đớn không thể nhúc nhích, trong miệng niệm chú ngữ tối nghĩa khó hiểu.

Thuỷ tinh cầu màu tím treo lơ lửng trong không trung bay đến trên tránPhượng Lại Tà, chậm rãi chuyển động, rất nhanh hoá thành một tia sángmàu tím chìm vào trong đầu cô bé.

“Phượng Lại, việc ngài giaophó, ta đã hoàn thành.” Buồn bã thở dài, giống như nói cho chính mìnhnghe lại giống như mở miệng nói với người nào đó. Trên mặt Đệ Nhị hiệnlên một mảnh chua xót cùng bi thương.

Giống như một dòng nước ấmchảy vào trong ý thức Phượng Lại Tà, trấn an đau nhức trong đầu nóxuống. Sự ấm áp lưu động từ từ vuốt ve tất cả những đau khổ và bi thương của nó.

Phượng Lại Tà giống như ngủ thiếp đi, lại giống như tiến vào trong nội tâm chính mình. Dưới chân có một hồ nước yên lặng bị bóng tối bao phủ.

Một bóng dáng mơ hồ xuất hiện trước mắt nó, bóngdáng từ từ hiện rõ, hô hấp bỗng ngừng lại.

“Daddy…” Nó run rẩy nhìn bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mắt mình.

“Tiểu Tà.” Thanh âm quen thuộc vang lên bên tai, Phượng Lại Tà cũng không thể chịu đựng được sự sợ hãi cùng nỗi nhớ quá độ này nữa, lập tức hướngphía bóng dáng kia chạy tới.

Dang rộng hai tay muốn ôm daddy nhưng lại xuyên qua bóng dáng thon dài kia. Nó ngơ ngác sững sờ tại chỗ.

Đây… đây là chuyện gì xảy ra. Không thể tin được xoay người, nhìn bóng dángvẫn đứng ở kia, trong lòng nó một mảnh nghi ngờ và bất an.

“TiểuTà, ta chỉ là một ảo ảnh, con không đụng được vào ta.” Phượng Lại nhànnhạt mở miệng, lại làm nó cảm thấy một tia chua sót.

“Daddy, vìsao, vì sao người…” Toàn thân mất đi hơi sức ngã ngồi trên đất, PhượngLại Tà cơ hồ bị sợ hãi cùng bi thương nhấn chìm, nó ngồi trên mặt đấtnhìn ảo ảnh của Phượng Lại phía trước, khổ sở nghẹn ngào.

“Tiểu Tà, thời điểm con nhìn thấy ta, ta nghĩ ta đã chết, thế nhưng ta hy vọng con có thể nghiêm túc nghe xong những gì ta nói.”

Hoảng hốt ngẩng đầu lên, Phượng Lại Tà nhìn bóng dáng quen thuộc không gìsánh được kia, lại không thể chạm đến. Trong lòng đau đớn như bị dao cắt khiến nó cảm thấy choáng váng, nhưng nó lại vội vàng không để cho mìnhngất đi.

Cho dù chỉ là ảo ảnh, nó vẫn còn thấy được daddy.

“….” Ảo ảnh của Phượng Lại mở miệng chậm rãi nói, Phượng Lại Tà im lặng lắng nghe.

Hai mắt thâm tình nhìn Phượng Lại không chớp.

Nước mắt ở đáy mắt cũng không chảy xuống.

Bên tai cẩn thận lắng nghe từng câu từng chữ của daddy. Không biết qua baolâu, trong khi Phượng Tê cùng Đệ Nhị đều đang lo lắng, Phượng Lại Tàchậm rãi mở mắt. Trong mắt nó một mảnh phức tạp, có thống khổ, có bithương, có đau đớn, có nhiều, rất nhiều.

“Tiểu Tà, em không sao chứ?” Phượng Tê quan tâm hỏi.

Phượng Lại Tà ngồi dậy nhìn hắn lắc đầu.

Ngay sau đó nó nhìn về phía Đệ Nhị.

“Cám ơn ngài, Đệ Nhị quốc sư.” Thông qua ảo ảnh của daddy, nó đã rõ ràng. Đệ Nhị quốc sư là do daddy tìm tới là để phòng ngừa khoảng thời gian nó bị phong ấn phản phệ.

Đệ Nhị thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng ít nhất tâm tình Phượng Lại Tà giờ phútnày rất ổn định. Điều này để cho hắn có chút yên tâm.

Nhưng sangngày hôm sau, ngay khi Đệ Nhị và Phượng Tê đẩy cửa phòng Phượng Lại Tàthì thấy căn phòng vắng vẻ, không hề có bóng dáng của bất kỳ ai.

Phượng Lại Tà đã biến mất, hoàn toàn biến mất trước mặt hai người.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv