Kim Thơ quyết tâm giành lại chiếc điện thoại đồng thời rất tức giận trước hành vi không chịu trả lại điện thoại của Lê Giang Lâm, nhất định phải làm cho anh mất mặt một lần mới được.
Kim Thơ nở một nụ cười tự tin, “Anh đi trước.”
Lê Giang Lâm làm động tác ladyfirst, “Em trước...”
Để anh đi trước là lòng tốt cuối cùng của em đối với anh đó, Kim Thơ nhăng mũi. Cô cầm viết lên chấm ở giữa viết một chữ X, lúc đầu cả hai người điều hạ viết rất nhanh tay, một lúc sau con X của Kim Thơ cứ bị con O bao vây không còn đường ra, nụ cười trên mặt cô dần dần cứng lại. Cô ngước mắt lên nhìn Lê Giang Lâm, trên tay anh cầm cây viết và đang không ngừng xoay vòng vòng rồi lặng lẽ nhìn cô.
Bước này, dù đi thế nào cô cũng bị thua. Bị lừa rồi. Trình độ của anh ta trong lần chơi này hoàn toàn khác so với hai lần chơi trước, chỉ số IQ của Lê Giang Lâm cao như vậy thì cho dù anh ta chưa từng chơi cũng không thể chơi tệ, hóa ra chỉ là giả vờ. Kỹ năng diễn xuất của anh tốt thật đó, nếu anh đi làm diễn viên chắc chắn có thể giành được giải nam diễn viên xuất sắc nhất trong làng giải trí, Erik Lưu cũng không thể so được với anh đâu.
Nhìn thấy Kim Thơ tức giận muốn nín thở, Lê Giang Lâm cười nhẹ, “Em thua rồi, đến hôn anh đi chứ.”
Anh hơi ngả người ra sau dựa vào ghế sô pha, đôi mắt thâm thúy nhìn cô vợ đang tức giận trong sự chờ đợi một nụ hôn chủ động của cô. Kim Thơ nhìn chằm chằm vào môi Lê Giang Lâm, mặt cô đỏ bừng.
“Xem như hôm nay em nợ anh, sau này sẽ trả.”
“Sau này?” Lê Giang Lâm lười biếng gõ những ngón tay lên đầu gối trên đôi chân đang bắt chéo, nhắc nhở, “Em chắc chắn muốn lần sau? Vậy điện thoại của em, em không định lấy lại nó sao?”
Kim Thơ im lặng nhìn điện thoại trên bàn sau đó liếc nhìn Lê Giang Lâm.
“Anh cho em thêm một cơ hội, nếu như thua, đừng nói là anh cố ý lừa gạt em.” Lê Giang Lâm nói.
Là anh đang lừa gạt em còn gì nữa, hiện tại phát hiện thì đã muộn.
Kim Thơ ngước mắt lên, “Được.”
Lê Giang Lâm cười nhẹ và không nói gì. Sau ván đấu tiếp theo kết quả đã rõ ràng, Kim Thơ một lần nữa lại thua Lê Giang Lâm.
Lê Giang Lâm, “Em thua rồi.”
Không cần anh phải nhắc, Kim Thơ khổ sở gật đầu dùng ngón tay chỉ Lê Giang Lâm, “Anh, lại đây.”
“Nhưng khoang đã, chúng ta đã chơi năm hiệp và em đã thua, năm hiệp đồng nghĩa với năm lần hôn.” Lê Giang Lâm gian xảo nói.
Năm lần!!!... Kim Thơ nhìn Lê Giang Lâm với đôi mắt phứt tạm, sau đó bất đắc dĩ và chuyển thành trong sáng và chân thành mà ỉ ôi năn nỉ, “Em có thể nợ anh được không???”
Lê Giang Lâm cười lắc đầu, “Không được.”
Kim Thơ thật sự không biết nên hôn Lê Giang Lâm như thế nào, cô chưa bao giờ nghĩ sẽ chủ động trong việc hôn một người đàn ông, nên giờ phút này cảm thấy rất lúng túng.
Lê Giang Lâm nhẹ nhàng nói, “Trước đó chúng tôi đã thỏa thuận, chỉ cần hai bên đồng ý là có thể có cuộc sống hôn nhân. Vậy có quay lại như lúc ban đầu được không?”
Kim Thơ, “...” Đã đưa ra thỏa thuận thì sao có thể quay lại từ đầu.
Ngay lập tức Kim Thơ đứng dậy đi về phía Lê Giang Lâm, cô cúi người nắm lấy cổ áo anh, “Nào, vậy thì hôn thôi.”
Cô vội vàng đặt môi mình lên trán Lê Giang Lâm, nhưng khi môi gần chạm vào trán cô bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Lê Giang Lâm đang nhìn mình, lập tức những ngón tay đang ôm lấy cổ anh hơi nới lỏng, khi cô chuẩn đặt nụ hôn thì bất ngờ bị Lê Giang Lâm ôm eo và đặt cô ngồi vào lòng mình. Hai tay Kim Thơ chống lên ngực anh muốn đẩy người ra, nhưng cô đã bị anh ôm eo rất chặt đến nỗi không thể nhúc nhích.
“Vậy là xong sao?”
Kim Thơ nhìn xuống bàn tay anh đang đặt trên eo cô, cô muốn đứng lên nhưng sức lực thực sự chênh lệch quá lớn căn bản không thể đẩy anh ra.
Kim Thơ cười nhẹ nói với vẻ nghiêm túc, “Thành thật mà nói, em phải thực hiện những gì đã hứa, nhưng lúc nãy chúng ta không có quy định là phải hôn lên môi.”
“Cũng đúng.” Lê Giang Lâm cười nói, “Vậy tiếp theo em định hôn ở đâu?”
Lê Giang Lâm đột nhiên thả bàn tay đang ôm eo Kim Thơ ra và đặt lên tay vịn hai bên ghế sô pha, giống như đang chuẩn bị tư thế đón chờ nụ hôn tiếp theo của Kim Thơ. Lê Giang Lâm làm vậy càng khiến Kim Thơ cảm thấy cô đang chủ động mà hôn anh. Mặt Kim Thơ càng lúc càng đỏ, không biết tiếp theo nên hôn ở đâu, nhưng dưới cái nhìn của người đàn ông này thì bất cứ hôn ở chỗ nào cũng bị anh ta nhìn chằm chằm, trên mặt còn nở nụ cười đắc ý vô cùng.
Kim Thơ ngẩng đầu, sau đó liếc nhìn thấy áo khoác của Lê Giang Lâm đang treo trên mắc áo, một suy nghĩ quỷ quyệt xẹt qua trong đầu cô, cô vỗ vai anh, “Ngồi đây đợi em.”
Kim Thơ đứng dậy khỏi người Lê Giang Lâm đi tới chỗ mắc áo, cô kéo cà vạt từ mắc áo xuống. Lê Giang Lâm vẫn dựa vào ghế sô pha giữ nguyên tư thế ngồi không nhúc nhích nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Kim Thơ. Lấy xong và vạt, Kim Thơ bước đến đứng trước mặt anh, tay nâng chiếc cà vạt lên.
“Em có thể che mắt anh lại được không?”
Lê Giang Lâm mỉm cười, anh khẽ ngước mắt lên và nhẹ nhàng nói, “Như em muốn.”
Kim Thơ quàng chiếc cà vạt qua đầu che đi đôi mắt của Lê Giang Lâm sau đó buộc nó xung quanh thành một vòng tròn. Dưới ánh đèn, người đàn ông có đôi mắt đào hoa bị chiếc cà vạt chặn lại tầm nhìn làm gương mặt trông càng nghiêm nghị và lãnh đạm hơn, đường nhé góc cạnh cương nghị càng lộ ra vẻ quý phái và nam tính. Kim Thơ nhìn Lê Giang Lâm chằm chằm một lúc, sau đó cô lấy lại tinh thần từ từ thò tay vào túi quần của Lê Giang Lâm. Vì không nhìn thấy nên giác quan con người cực kỳ nhạy cảm, lại bị bàn tay thiếu nữ mềm mại chạm vào đùi mình, yết hầu của Lê Giang Lâm trược lên xuống, giọng anh khàn khàn hỏi Kim Thơ.
“Em đang tìm gì vậy?”
Kim Thơ không trả lời, cuối cùng cũng tìm được thứ mà mình cần, cô mở cây son môi mà Lê Giang Lâm luôn mang theo trong túi ra đưa lên miệng tô thật đậm, sau đó cúi đầu hôn lên trán Lê Giang Lâm. Son môi màu hồng nhạt được tô đậm khi chạm vào trán liền để lại dấu son màu hồng đậm nổi bật trên làn da trắng của Lê Giang Lâm. Kim Thơ mỉm cười khi hành động nghịch ngợm của mình đã thành công. Cô tự hào khi Lê Giang Lâm không thể nhìn thấy điều này, cũng vì Lê Giang Lâm không nhìn thấy nên Kim Thơ cũng trở nên can đảm hơn. Các dấu ấn lần lượt xuất hiện, trên má trái, má phải, cằm của Lê Giang Lâm. Lê Giang Lâm vẫn im lặng không nói gì cứ để cô đùa nghịch trên mặt mình. Chỉ đến khi lần hôn cuối cùng, Kim Thơ nghiêng người định hôn lên chóp mũi nhưng lúc này lại ngửi được mùi hương quen thuộc trên cơ thể Lê Giang Lâm, khóe mắt cô thoáng thấy yết hầu của Lê Giang Lâm đang vì căn thẳng mà trượt lên xuống. Không biết do ma xui quỷ khiến hay sao mà môi Kim Thơ đột nhiên rơi xuống trên yết hầu của Lê Giang Lâm nhẹ cắn một cái. Kích thích đột biến làm Lê Giang Lâm như muốn nghẹn thở, một tay anh tức khắc kéo dây buộc trên mắt xuống và đè Kim Thơ xuống ghế sô pha, ánh mắt Lê Giang Lâm lúc này như ngọn lửa hừng hực dán chặt vào mặt Kim Thơ.
“Giang Lâm...” Kim Thơ thì thầm tên anh, lông mi cô run lên, khuôn mặt vô tội nhìn Lê Giang Lâm đang đè lên người mình, cô vội vàng đưa tay lên che môi anh lại.
“Em đã trả anh năm nụ hôn rồi.” Vì vậy, anh cũng không được chạm vào em. Vế sau Kim Thơ nghĩ không nói ra Lê Giang Lâm cũng sẽ hiểu.
Hai người nhìn nhau trong chốc lát, sắc mặt Kim Thơ rất bình tĩnh nhưng trống ngực lại đập dữ dội, cô sợ rằng anh không kìm chế được mà phát sinh quan hệ với mình.
“Em là tiểu hồ ly, em cố ý làm như vậy đúng không?” Lê Giang Lâm mỉm cười bất lực sau đó hôn lên mặt Kim Thơ.
Kim Thơ thờ ơ nói: “Là anh cố tình giả vờ không biết đánh cờ trước, cho nên nếu có phát sinh… Anh tự mình giải quyết đi.”
Thực ra nụ hôn vừa rồi không phải để trả thù cho việc Lê Giang Lâm lừa cô, mà là vì cô không cưỡng lại được sự cám dỗ của người đàn ông này nên mới làm càn như thế.
Lê Giang Lâm nhướng mày đưa tay nhéo mặt cô, “Anh tự giải quyết như thế nào? Hay là dùng cái này?”
Giọng Lê Giang Lâm mơ hồ, bàn tay anh nắm lấy tay cô siết chặt vừa định kéo xuống gần đùi mình, vì cử động này của anh mà ngay lập tức làm Kim Thơ hoảng sợ.
“Việc đó, anh nên tự giải quyết.”
Lê Giang Lâm nắm chặt tay, “Nếu em chạm vào sẽ có ý nghĩa hơn.”
Kim Thơ, “…“ “Lê Giang Lâm, đừng như vậy mà.”
Lê Giang Lâm bật cười buông tay Kim Thơ ra, Kim Thơ vội vàng rút về, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng chuông.
“Giang Lâm, điện thoại đang đổ chuông.” Kim Thơ nhắc nhở.
Lê Giang Lâm đứng dậy đi đến tử kéo ngăn kéo phía sau ra, Kim Thơ nghĩ rằng Lê Giang Lâm đang lấy điện thoại nên cúi đầu sửa lại quần áo đã bị nhăn nhúm của mình.
“Sinh nhật vui vẻ, Thơ Thơ của anh.”
Lê Giang Lâm đột nhiên cầm một bó hoa đi đến trước mặt Kim Thơ, cô hơi giật mình, “Đã hơn mười hai giờ rồi, sao anh?”
“Vừa rồi là đồng hồ báo thức mười hai giờ.” Khóe môi Lê Giang Lâm khẽ cong, “Anh không muốn em đoán ngày sinh nhật của em anh có nhớ hay không, anh muốn anh là người đầu tiên tặng quà sinh nhật cho em... Thơ Thơ, chúc mừng sinh nhật.”