Cứ tưởng có thể giấu, không ngờ nhanh như vậy đã bị Lê Giang Lâm phát hiện, nhưng nếu Lê Giang Lâm có thể gọi tên chính xác người đã làm Mộc Thu mang thai thì chắc hẳn Erik khi ở trước mặt Lê Giang Lâm đã nhắc đến Mộc Thu. Vì vậy đối với Erik vấn đề này có thể đơn giản là tình một đêm, hoặc thậm chí là một sự cố đáng xấu hổ mà anh ta không muốn nhớ đến.
Bữa sáng, Lê Giang Lâm cùng Kim Thơ ngồi vào bàn ăn, cô liếc nhìn chồng mình một cái không tự nhiên hỏi:
“Erik Lưu, có nhắc đến Mộc Thu trước mặt anh không?” Vấn đề của Mộc Thu và Erik làm cô rất tò mò, không thể chỉ mới quen biết một tháng mà lại có thai được.
Lê Giang Lâm gật đầu, “Chắc cô Hạ không nói với em về mối quan hệ của cô ấy với Erik?”
Ngoài thần tượng và người hâm mộ, họ còn có mối quan hệ nào khác nữa sao? Hay chỉ là tình một đêm?
“Cái gì?” Kim Thơ sửng sốt.
“Em nên ăn trước đã.” Lê Giang Lâm đẩy đĩa thức ăn qua cho cô.
Kim Thơ đặt đũa xuống lấy khăn giấy lau miệng, “Em ăn xong rồi.”
Kim Thơ nhìn Lê Giang Lâm với vẻ mặt rầu rĩ, Lê Giang Lâm nhìn vẻ đăm đăm của cô, thích thú nói: “Xem ra quan hệ bạn thân của em không tốt lắm nhỉ? Tại sao muốn biết về bạn mình mà lại hỏi anh?”
Kim Thơ, “...”
Nhìn vẻ mặt nói không nên lời của Kim Thơ làm Lê Giang Lâm muốn bật cười, anh bước đến vỗ vai cô.
“Erik đã từng đến nhà cô Hạ rất nhiều lần, họ quen nhau từ rất lâu nhưng lúc đó cả hai người vẫn còn là học sinh cấp ba. Cô Hạ thường trốn học chỉ để nhìn Erik tập hát. Ba cô ấy gần như đã ngăn cắm khi biết cô Hạ quen với Erik.
Kim Thơ bị choáng váng khi nghe những lời của Lê Giang Lâm. Trong khi Mộc Thu lại nói Erik Lưu vì say rượu nên đã quan hệ với mình một cách ngoài ý muốn, xem ra đây là một bí mật khác mà Mộc Thu không muốn nói cho Kim Thơ biết. Làm sao một ngôi sao lớn như Erik Lưu lại có thể dễ dàng gặp mặt nếu không có sự đồng ý của anh ta? Mà lúc đó Mộc Thu còn trực tiếp vào được phòng riêng của anh ta thì đó là một điều vô cùng kỳ lạ. Nếu chỉ là fan của Erik thì không đời nào Châu An cho phép cậu ta gặp mặt, nhưng không ngờ Mộc Thu lại vào được còn cùng anh ta làm chuyện điên rồ như vậy.
Sau khi Kim Thơ biết về quá khứ giữa Mộc Thu và Erik Lưu, Kim Thơ không ngăn cản việc Lê Giang Lâm nói với Erik Lưu Mộc Thu mang thai nữa, cô cho đó là điều cần thiết ngay lúc này, nếu hai người đã yêu nhau và có quen hệ thì hậu quả phải do hai người cùng chịu trách nhiệm mới đúng.
Sau khi ăn sáng xong Kim Thơ đi đến nhà Mộc Thu với chiếc bình giữ nhiệt có món canh gà trong tay. Khi Mộc Thu vừa nghe Kim Thơ vạch trần mối quan hệ của mình và Erik cô đã rất ngạc nhiên, nhanh như vậy đã bị lộ rồi, cô nằm dài trên sô pha đau lòng nói:
“Thật không ngờ Lê Giang Lâm lợi hại như vậy, chỉ nói vài câu mà anh ta đã đoán ra tôi mang thai với ai, kết thúc rồi, nếu như Erik biết tôi mang thai, anh ấy nhất định sẽ muốn tôi bỏ đứa bé.”
Kim Thơ an ủi: “Không đâu, nhưng cho dù anh ta có muốn cũng không được, anh ta không có quyền yêu cầu cậu làm chuyện cậu không muốn, đây không phải là trách nhiệm của một mình cậu, anh ta là một người đàn ông trưởng thành tất nhiên phải chịu trách nhiệm những chuyện đã rây ra.”
Mộc Thu. “Thơ Thơ, suy nghĩ của cậu thật sự quá đơn giản, một người nổi tiếng trong thế giới giải trí không thể để bất cứ sự ảnh hưởng nào đến danh tiếng của họ, nếu để báo chí phát hiện thì xem như sự nghiệp sẽ kết thúc.”
Kim Thơ, “...”
“Quên đi, đừng tiếp tục nói về tôi nữa, cậu và Lê Giang Lâm bây giờ thế nào rồi?”
Kim Thơ lắc đầu, Mộc Thu ngạc nhiên nói: “Anh ta không muốn cậu?”
Ruan Xin trừng mắt nhìn cô, “Là tôi không thể.”
Mộc Thu căng cứng bụng, “Cậu vô dụng thật đó.”
Kim Thơ mỉm cười, Mộc Thu thở dài, “Thôi không nói nữa, tôi đói quá, cậu mang canh gà đến phải không?”
Kim Thơ gật đầu, “Ừ, để tôi múc cho cậu.”
Thật ra Kim Thơ định hỏi tại sao chuyện của Mộc Thu và Erik Lưu quen biết nhau lại không nói cho mình nghe, nhưng cuối cùng lại không thể mở miệng hỏi, mội người điều có bí mật của riêng mình và nói hay không đó là quyền của họ, ngay cả bản thân Kim Thơ cũng có những chuyện không thể nói cho Mộc Thu nghe cho dù hai người là bạn rất thân.
Kim Thơ lấy bát đổ canh gà ra và đưa cho Mộc Thu, “Dì Yến nấu canh rất ngon.”
“Cảm ơn, khi cậu về nhớ gửi lời cảm ơn của tôi đến dì nhé.”
Kim Thơ mỉm cười gật đầu, cô nhìn thấy một cuộn chỉ len và một mảng len vuông đã được đan rất cẩn thận đặt trên bàn, Kim Thơ đi đến cầm lên xem.
“Tôi không biết cậu có thể đan len, trong cũng đẹp lắm.”
Mộc Thu mỉm cười, “Rảnh rỗi đan để giết thời gian, cậu biết tôi có rất nhiều thời gian mà.”
Mộc Thu để bát canh đã uống hết sang một bên, sau đó cầm lấy hai cây kim từ tay Kim Thơ rồi quấn quanh sợi chỉ và móc một cách khéo léo, “Bây giờ lạnh rồi, cậu nếu như rảnh cũng nên đan một chiếc khăn quàng cổ tặng cho Lê Giang Lâm.”
Kim Thơ chăm chú nhìn bàn tay Mộc Thu, cô thấy cách đan len này khá thú vị, nhưng cứ ngồi đan như thế lâu dần sẽ cảm thấy rất nhàm chán, mà Kim Thơ là người không có nhiều thời gian và kiên nhẫn để ngồi đan len.
“Tôi không có thời gian với lại không có kiên nhẫn, nếu muốn có thể ra trung tâm thương mại mua một cái, cần gì phải hành hạ bản thân ngồi cả ngày chỉ để đan một cái khăn tặng cho ai đó, mà chưa chắc người ta đã thích, không chừng khi nhận xong còn cười nhạo rồi mén đi.”
Lúc này Mộc Thu lắc đầu, “Thơ Thơ, cậu có biết phụ nữ tặng một chiếc khăn cho đàn ông là có ý nghĩa gì không?”
“Không biết.” Kim Thơ thờ ơ trả lời.
“Phụ nữ tặng khăn quàng cổ cho đàn ông có một ý nghĩa rất lớn, nếu cậu đan một chiếc khăn và tặng nó cho Lê Giang Lâm, anh ta chắc chắn sẽ suy nghĩ cậu đang quyến rũ anh ta. Khăn quàng cổ là biểu tượng cho sự gắn kết thuỷ chung trong tình yêu đôi lứa. Ngoài ra nó còn chứa đựng tình cảm và sự lo lắng dành cho đối phương. Khi tặng khăn là khi cậu thể hiện sự quan tâm của bản thân đối với người cậu tặng, người mà cậu yêu quý. Chiếc khăn quàng cổ giúp tránh gió, giữ ấm và bảo vệ sức khỏe trong những ngày đông giá rét.” Mộc Thu từ tốn giải thích.
Kim Thơ cười cười, “ Cậu thật có tố chất trở thành một người vợ tốt và một người mẹ tốt nên mới kiên nhẫn đan một chiếc khăn, lại hiểu rất rõ ý nghĩa của nó, nhưng Lê Giang Lâm thì không hiểu đâu, những thứ thuộc về ý nghĩa tình cảm anh ta sẽ không quan tâm.”
Mộc Thu đảo mắt đặt kim và chỉ sang một bên, “Thôi không đan nữa, nói chuyện với cậu thật bực mình, cậu không hiểu không có nghĩa là Lê Giang Lâm không hiểu, anh ta học cao hiểu rộng thế mà, chẳng lẻ ý nghĩa của việc tặng khăn cũng không biết?”
Kim Thơ nheo mắt, “Có thể anh ta biết đó, nhưng biết theo một cách riêng, nói sao nhỉ, đối với Lê Giang Lâm có lẻ tặng khăn là muốn ném cái khó khăn và khốn khổ cho anh ta.”
“Điên với cậu mất thôi.” Mộc Thư nghiêm túc hỏi, “Vậy từ khi kết hôn, cậu đã bao giờ tặng quà cho anh ta chưa?”
Kim Thơ lắc đầu, “Chưa.” Ngoại trừ lần trước, để nhờ Lê Giang Lâm giúp mời Erik Lưu, khi đi ngang qua ban công vô tình nhìn thấy một bông hoa nên đã hái tặng Lê Giang Lâm, nghĩ lại thấy mình thật ngốc sao lại đi tặng hoa cho đàn ông chứ?
“Vậy anh ta đã bao giờ tặng quà cho cậu chưa?”
Kim Thơ suy nghĩ sau đó nhận ra một nửa số quần áo, giày dép và túi xách trong phòng ngủ của cô tất cả điều là do Lê Giang Lâm mua.
“Nhìn xem, cậu nói Lê Giang Lâm không biết rõ về cậu, không hiểu cậu, cưới cậu là để xác nhập hai tập đoàn lớn lại với nhau nên anh ta càng không có tình cảm với cậu. Một người đàn ông không có tình cảm với một phụ nữ mà lại nghĩ ra và mua tầng ấy quần áo và túi xách mà cô ấy thích, ngay cả giầy dép cũng có thể mua. Luôn bận rộn còn nấu bữa sáng và chu đáo đến mức để lại giấy ghi chú trên bàn ăn muốn cậu hâm nóng trước khi ăn, vậy mà cậu còn cho là anh ta không quan tâm đến mình, mà cậu cũng chưa từng tặng anh ta một món quà dù là nhỏ nhất.” Mộc Thu ảo não lắc đầu, “Tội nghiệp cho Lê Giang Lâm.”
Kim Thơ mỉm cười nói: “Không biết cậu là bạn thân nhất của tôi hay bạn thân nhất của Lê Giang Lâm nữa, sao cậu lại luôn đứng về phe anh ta thế?”
Mộc Thư liếc mắt, “Tôi chỉ sợ cậu không nhận thức được cảm xúc của mình mà bỏ lỡ một tình yêu chân thật thôi. Ngay từ đầu cậu đã có định kiến cho rằng Lê Giang Lâm cưới cậu là vì vụ lợi, và cũng vì chuyện của ba cậu nên đối với Lê Giang Lâm cũng luôn có thành kiến. Nên cuộc sống vợ chồng làm cậu khó tiếp cận. Nhưng cậu cũng không thể làm bạn cùng phòng thuần túy với anh ta trong suốt quãng đời còn lại được đúng không? Một là dùng tình cảm thật để đối với anh ta, còn không thì ly dị.”
Kim Thơ thở dài, “Bởi vì tôi và anh ấy có một cuộc hôn nhân chớp nhoáng và quá đột ngột, trước đó chúng tôi không có bất kỳ nền tảng tình cảm nào, vì vậy hai chúng tôi đã thảo luận nghiêm túc và quyết định gác lại tư cách vợ chồng trong thời điểm hiện tại và phát triển một mối quan hệ tình cảm giữa nam nữ một cách bình thường, thử xem sẽ đi đến đâu.”
Mộc Thu ậm ừ gật đầu, sau đó cô tha thiết nói với Kim Thơ, “Nếu cậu có tình cảm với anh ta thì hãy bỏ hoàn toàn thành kiến với đàn ông, cũng cần phải có ý thức tự giác, thỉnh thoảng nên tặng một món quà nhỏ cho anh ta để tạo một chút không khí ngọt ngào, đàn ông thực ra cũng giống như phụ nữ, khi nhận được quà họ sẽ rất vui.”
Kim Thơ không trả lời, cô nhìn chiếc khăn mới đan được một nửa của Mộc Thu.