Nhã Lan rất tự giác đứng thẳng dậy đi tới trước mặt Kim Thơ, “Chị Trish.”
“Đây là có chuyện gì nữa?”
Nhã Lan nói lời nịnh nọt, “Chị Trish, thời tiết càng ngày càng lạnh, cái ghế này vừa cứng vừa lạnh sợ chị ngồi không thoải mái, còn số hoa là từ tối qua. Những bông hoa từ cửa hàng còn rất tươi, nếu chị không thích loại này em sẽ đặt hoa khác, bất cứ loại hoa nào chị thích.”
Kim Thơ,“…” Có chuyện gì xảy ra với cô vậy? Cô uống nhầm thuốc à?
“Tôi sẽ trả tiền lại cho cô.”
“Không cần, chị không cần trả tiền cho em. Đây là em tự nguyện mà, em rất vui khi thấy chị thích.”
Kim Thơ, “...”
Cẩm Lý ngồi đối diện nhìn thấy cảnh tượng này trong lòng không khỏi chế nhạo, lời nói ra đầy tính khiêu khích, “Có người bề ngoài trong sạch, nhưng không biết trong lòng đang tính đến những chuyện mờ ám, có thể vì tiền và danh vọng mà trở thành tiểu tam cũng không chừng nha, đời bây giờ người như vậy có đầy đường, trong phòng này cũng có đó.”
Ai có con mắt tinh tường vừa nghe đều này liền biết người Cẩm Lý đang ám chỉ là Kim Thơ. Vừa rồi cô ấy đã được chọn trở thành người chủ trì show diễn cuối năm của công ty, sự thành công này của Kim Thơ gây bất ngờ cho rất nhiều người, vì với một người mới mẻ như cô lại có khả năng mời được nam vương như Erik Lưu quả là không tầm thường. Nhưng lúc này Kim Thơ lại không để ý đến những lời nói của Cẩm Lý, cô cúi đầu chuyên tâm trả lời tin nhắn của Lê Giang Lâm. Có thể nói đây là giai đoạn hẹn hò yêu đương của cô và Lê Giang Lâm, nên sự bâng quơ bất chợt hay sự chờ đợi tin nhắn của nhau và không hề chú ý đến người khác là chuyện khá bình thường.
Lúc này Nhã Lan bực bội đột nhiên cô chỉ tay vào Cẩm Lý nói với vẻ tức giận, “Mới sáng sớm muốn gây sự à? Chị đang nói ai vậy?”
Cẩm Lý bị lời nói lớn tiếng này của Nhã Lan làm cho choáng váng, cô ta chỉ là nhân viên thực tập thôi mà lại dám lớn tiếng với mình sao? Trong phòng lúc này những người khác cũng nhìn Nhã Lan với vẻ khó tin. Một nhân viên thực tập nhỏ mà lại có gan chọc giận trưởng phòng Cẩm Lý sao?
Khuôn mặt Cẩm Lý nổi lên một tầng u ám, cô nhìn chằm chằm Nhã Lan, Nhã Lan trợn tròn mắt không chút sợ hãi nhìn lại cô. Nhìn thấy không khí căng thẳng, Kim Thơ đã kéo tay Nhã Lan ngồi xuống và nói với cô ấy hiện tại đang trong giờ làm việc cho nên không được lớn tiếng cãi nhau. Bên kia Cẩm Lý trừng mắt liếc sang một cái mới chịu từ bỏ.
Cả ngày hôm nay, Kim Thơ đã lắng nghe những câu nói rối rắm kỳ lạ của Nhã Lan thắc mắc về mối quan hệ của cô và chủ tịch Lê, Kim Thơ đã nói tránh và tìm lý do để giải thích nhưng Nhã Lan vẫn không tin. Khi chuẩn bị tan sở, Kim Thơ nhận được điện thoại của Mộc Thu rủ cô ra ngoài ăn tối, lúc này Kim Thơ gửi tin nhắn cho Lê Giang Lâm và được biết anh sẽ về nhà sớm vì không làm thêm giờ ở công ty nên Kim Thơ đã từ chối Mộc Thu.
Mộc Thu: [Giờ có chồng rồi quên mất bạn bè. 】
Kim Thơ cười rồi xin lỗi Mộc Thu, sau đó bắt đầu thu dọn đồ đạc để chuẩn bị về nhà. Khi về đến nhà, tuy nhiên Lê Giang Lâm vẫn chưa về, buổi sáng dì Yến đã xin phép nghỉ vì có việc phải làm ở nhà vào buổi tối và dì ấy cũng muốn về nhà sớm, Kim Thơ đồng ý ngay mà không hỏi thêm bất cứ điều gì. Nửa tiếng sau Lê Giang Lâm trở về nhà, hai người cùng nhau vào bếp nấu bữa tối. Lê Giang Lâm dù có bận rộn với công việc, thậm chí có lúc anh còn không có thời gian để ăn cơm, nhưng bây giờ lại thường xuyên về nhà cùng cô nấu ăn, Kim Thơ cảm thấy rất vui về sự cố gắng này của anh.
Đến tám giờ sau khi ăn xong bữa tối, Lê Giang Lâm trở lại phòng làm việc ở tầng hai, trước khi về nhà dì Yến có hầm một nồi canh, dì dặn dò Kim Thơ mang lên cho Lê Giang Lâm uống trước anh đi ngủ. Canh đã được hâm lại vẫn còn nóng, mấy tháng nay Lê Giang Lâm đi công tác nhiều nên hiện tại rất cần bồi bổ cơ thể, uống canh bổ dưỡng sau khi làm việc và đi ngủ một giấc sẽ rất tốt cho sức khỏe. Kim Thơ cũng biết Lê Giang Lâm sẽ không chăm sóc bản thân tốt khi anh ấy đi công tác xa, đó là điều mà trợ lý Lưu đã từng nói với cô.
Trong phòng làm việc, Lê Giang Lâm đang xem xét tài liệu, Kim Thơ cầm bát canh đứng trước cửa phòng sau đó đưa tay lên gõ cửa. Lê Giang Lâm nghĩ đó là dì Yến nên anh không ngẩng đầu lên, mà nói, “Mời vào.”
Kim Thơ đi vào đứng trước bàn làm việc, trên người Lê Giang Lâm lúc này mặc một chiếc áo sơ mi trắng, đầu anh cúi nhìn tài liệu lông mi hơi cụp xuống. Hàng mi dài phủ bóng lên đôi mắt anh, Kim Thơ cứ đứng đó nhìn mà không có ý lên tiếng, nhưng Lê Giang Lâm ngửi được mùi hương trên người cô, anh ngẩng đầu lên ánh mắt rời khỏi tập tài liệu.
Lúc này Kim Thơ mới mỉm cười đưa bát canh nóng đến trước mặt anh, “Dì Yến có việc gấp nên xin về nhà sớm, dì ấy có nấu canh cho anh nên em thay dì ấy mang lên anh.”
Lê Giang Lâm cầm lấy bát canh rồi đặt nó sang một bên.
Kim Thơ nhìn cái bát, “Anh không định uống sao?”
“Anh sẽ uống sau.”
Ngón tay mảnh khảnh của anh lướt nhẹ trên tập tài liệu, sau đó cầm cây bút đánh dấu lên đó. Thấy anh chăm chỉ làm việc Kim Thơ không muốn làm phiền, nhưng nghĩ đến bát canh nếu không uống sẽ bị nguội, uống lạnh không tốt nên Kim Thơ bước tới đẩy cái bát đến gần về phía Lê Giang Lâm hơn.
“Tốt hơn là nên uống khi còn nóng, nếu nguội lạnh sẽ không tốt cho dạ dày của anh.”
Lê Giang Lâm có vẻ bận rộn nên im lặng không nói có gì.
“Anh uống đi rồi em sẽ ra ngoài.” Kim Thơ nói lời thúc giục, “Nào, em sẽ đưa nó lên môi và anh chỉ cần mở miệng uống hết xuống bụng là xong, không mất nhiều thời gian của anh đâu.”
Lê Giang Lâm ngước lên nhìn cô, đôi mắt Kim Thơ cong lên, “Uống đi.”
Đường nét trên khuôn mặt thiếu nữ rất thanh tú, không trang điểm lại càng thêm tươi tắn và năng động, làn da trắng hồng với đôi mắt to tròn biết cười, một đôi má lúm đồng tiền nho nhỏ khi cười mỉm trong rất tao nhã và có chút hoạt bát vui tươi nhìn mà động lòng người. Kim Thơ thấy anh ngước nhìn mình nên chủ động cầm lấy bát lên đưa đến bên miệng anh, dưới sự thúc giục của Kim Thơ, Lê Giang Lâm khẽ mở đôi môi mỏng, Kim Thơ vội nâng cánh tay lên thuận lợi để anh uống canh, trong nháy mắt canh đã được uống hết, Kim Thơ nhìn cái bát rỗng nở nụ cười hài lòng, cô lấy khăn giấy ra rồi mỉm cười với Lê Giang Lâm.
“Được rồi, lau miệng cho anh, nhiệm vụ đã hoàn thành, vậy giờ anh tiếp tục làm việc đi.”
Lúc này Lê Giang Lâm khẽ cau mày mím môi, “Đây là canh gì vậy?”
“Canh bổ dưỡng gì đó, dì Yến nấu để sẵn trong bếp và nói với em là cho anh uống, dì ấy nói anh thường xuyên đi công tác nên muốn bồi bổ cơ thể cho anh.”
Lê Giang Lâm đặt tài liệu trong tay xuống sau đó đứng dậy đi ra ngoài. Kim Thơ khó hiểu nên đi theo sau lưng anh.
“Có chuyện gì vậy? Món canh có mùi vị lạ lắm sao?” Nhưng dì Yến nấu ăn rất ngon mà, nhất là nấu canh bổ dưỡng.
Lê Giang Lâm đi xuống nhà bếp và mở nắp nồi canh trên bếp ra, một mùi vị khó ngửi liền xông thẳng vào mũi khiến anh khó chịu, nguyên liệu chế biến còn nằm trong nồi, Lê Giang Lâm dùng thìa múc lên nhìn thử, anh thấy có nhân sâm và nhung hươu ở dưới đáy nồi. Lê Giang Lâm cầm chiếc thìa đưa lên trước mặt Kim Thơ.
Anh trầm giọng nói, “Đây là canh bổ dưỡng mà em nói sao?”
Kim Thơ nhìn thấy thứ trong thìa, cô kinh ngạc, “Đây… đây là.” Là bổ thận tráng dương.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, Lê Giang Lâm chăm chú nhìn cô, đôi mắt u ám không rõ là cảm xúc gì. Kim Thơ cảm thấy ánh mắt của anh hẳn là đang cố muốn nghe một lời giải thích từ mình, Kim Thơ vội vàng mỉm cười giải thích.
“Thật ra, lúc dì Yến đưa cho em, dì ấy nói là để bồi bổ thân thể của anh nên em cũng không để tâm lắm, thật sự em không biết…” Kim Thơ cúi đầu đưa tay che trán, không dám nhìn Lê Giang Lâm.
Lê Giang Lâm bỏ chiếc thìa vào lại trong nồi, anh kéo cúc áo sơ mi và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng nõn của Kim Thơ, sau đó từng bước đi về phía cô. Kim Thơ bị ánh mắt thiêu đốt của anh làm cho hoảng sợ, cơ thể cô cứng đờ lùi về phía sau cho đến khi lưng cô đập vào bàn nấu ăn. Và khi không còn cách nào quay lại thì Lê Giang Lâm đã đứng trước mặt cô và duỗi hai tay chóng lên bàn vây Kim Thơ ở giữa. Anh nghiêng người áp sát mặt cô nhếch miệng cười.
“Em cho anh uống canh này, nói đi, em đang muốn gì hả?”
Muốn… Muốn gì chứ?
Khi hiểu được ý anh, Kim Thơ ngượng ngùng đỏ mặt muốn đẩy anh ra, “Em không biết mà.”
Hơi thở mạnh mẽ của người đàn ông lưu lại trên chóp mũi cô, lông mi Kim Thơ rung lên, nhịp tim đập thình thịch. Sắc mặt Lê Giang Lâm đột nhiên trầm xuống, nhìn thấy đôi môi sắp rơi xuống môi mình Kim Thơ làm bộ dạng đáng thương nói nhỏ nhẹ với Lê Giang Lâm như năn nỉ.
“Giang Lâm, em thật sự không biết dì Yến lại nấu canh đó cho anh, em chỉ nghĩ đó là một món canh bổ dưỡng rất tốt cho dạ dày như bình thường anh vẫn uống.”
Yên lặng nhìn nhau một lúc, Lê Giang Lâm đứng thẳng người thả Kim Thơ ra, anh nhéo mặt cô rồi quay lưng rời khỏi nhà bếp không nói lời nào. Kim Thơ không ngờ anh lại dễ dàng tha cho mình như vậy, cô có chút kinh ngạc mà nhìn chằm chằm bóng lưng Lê Giang Lâm rời đi, cô đậy nắp nồi lại rồi gãi đầu, sau đó đi theo sau lưng anh xấu hổ nói.
“Em xin lỗi, mà hiện tại cơ thể anh có phản ứng gì không? Có… có thấy nóng lên không?”
Lê Giang Lâm dừng lại ở cửa phòng làm việc, “Không sao, anh còn có chuyện cần giải quyết, em về phòng ngủ đi.”
Lúc này Lê Giang Lâm đưa tay cởi thêm hai cúc áo để lộ xương quai xanh gợi cảm. Kim Thơ nhìn thấy liền cắn môi, sau đó không tự nhiên mà đưa ra đề nghị.
“Hay em ra ngoài mua một ly sữa đậu xanh về cho anh. Em nghe nói uống sữa đậu xanh có thể hạ hỏa.” Kim Thơ cố gắng tìm cách giúp Lê Giang Lâm để không cảm thấy áy náy trong lòng.
“Nếu em không muốn có chuyện gì xảy ra thì mau về phòng đi.” Lê Giang Lâm xoay người đi vào phòng.
Kim Thơ, “…?” Em chỉ có ý tốt muốn giúp anh hạ hoả thôi mà.
Nhưng lúc này Kim Thơ cũng hiểu ý tứ trong lời nói của Lê Giang Lâm, cho nên trong hai giây cô liền chạy nhanh về phòng ngủ như một cơn gió mà không dám quay đầu lại. Nên biết đây là trường hợp khẩn cấp nha.
Kim Thơ trở lại phòng ngủ, mở điện thoại gửi một tin nhắn cho Mộc Thu.