“Lê Giang Lâm, làm ơn để tôi xuống.”
Cả người Kim Thơ không thể cử động trong vòng tay ôm chặt của Lê Giang Lâm. Cô tức giận đến mức dùng gót chân đá vào eo anh, nhưng Lê Giang Lâm không phản ứng gì, dì Yến đứng dưới lầu nhìn thấy nên lo lắng nói lớn.
“Cô chủ, không thể đá vào eo của cậu chủ được đâu.”
Kim Thơ biết có điều gì đó không ổn. Lúc nãy khi nói chuyện với dì Yến cô đã nói rằng thắt lưng của Lê Giang Lâm dụng vào thành giường nên anh ta không thể dậy nổi, thắt lưng của đàn ông mà bị thương chẳng khác nào nói khả năng trên giường của anh ta có vấn đề. Lúc này Lê Giang Lâm khẽ nheo mắt lại, ánh mắt u ám, anh nghiêng đầu cắn chóp tai Kim Thơ một cái rồi thấp giọng uy hiếm mà chỉ có hai người có thể nghe.
“Nếu em tiếp tục đá anh, anh sẽ trừng phạt em.”
Kim Thơ tròn mắt nhìn anh, “Phạt gì chứ?”
Lê Giang Lâm nhìn chằm chằm vào môi cô, giọng anh khàn khàn, “Em mong chờ chuyện đó lắm sao?”
Cô nghe thấy sự mơ hồ trong lời nói của anh, không khó để nhận ra rằng Lê Giang Lâm đang ám chỉ điều gì, nghĩ vậy Kim Thơ càng giãy giụa mạnh hơn. Bàn tay Lê Giang Lâm nắm lấy cổ chân Kim Thơ, khi đi đến cửa anh đá tung cánh cửa chưa đóng chặt rồi bế cô lên giường. Kim Thơ định đứng dậy bỏ chạy liền bị một bàn tay nắm lấy hai cổ tay của cô nâng qua đầu rồi đè lên gối.
Lê Giang Lâm mặc một bộ âu phục, một chân quỳ trên giường cúi đầu nhìn Kim Thơ, không cần biết cô đang cố nói gì, anh mím môi cứ thế nhìn chằm chằm người đang chống cự quyết liệt. Kim Thơ như cá nằm trên thớt, giãy giụa một hồi thấy không còn hy vọng thoát thân cô tuyệt vọng nằm ngửa, lồng ngực phập phồng lên xuống và hơi thở hổn hển.
“Anh đang làm cái quái gì vậy?
Một tay Lê Giang Lâm trượt xuống vuốt ve vòng eo nhỏ nhắn của cô, như có dòng điện chạy qua khiến toàn thân tê dại, cơ thể Kim Thơ rùng mình một cái rồi từng trận run rẩy mà gai ốc nổi hết lên, vòng eo mảnh khảnh như được nâng lên, như đang chủ động theo đuổi lòng bàn tay to lớn của Lê Giang Lâm. Kim Thơ bất ngờ nhận ra phản ứng kỳ lạ của mình, đầu óc cô như muốn nổ tung, cô cắn chặt môi ánh mắt như có làng sương mong lung dâng lên hơi nước, cô mở miệng nghiến răng cầu Lê Giang Lâm.
“Giang Lâm, tôi xin lỗi, tôi sai rồi, tôi không nên nói như vậy.”
Bàn tay dừng lại động tác vuốt ve, ánh mắt thâm thúy của Lê Giang Lâm nhìn chằm chằm người đang cầu xin tha thứ, sau một lúc Lê Giang Lâm trầm giọng nói: “Không phải em nói em rất mệt, toàn thân điều bị đau hay sao? Anh đang giúp em mat xa cơ thể, sau khi làm xong em cần phải uống thuốc.”
Kim Thơ bối rối: “Là tôi sai rồi, tôi không có mệt cũng không bị đau nên không cần uống thuốc đâu….Tôi, tôi, tôi, tôi không thể chịu đựng được nữa, Giang Lâm, anh còn rất nhiều việc cần phải làm cho nên đừng đùa nữa, sỡ dĩ tôi nói như thế cũng là vì lợi ích của cả hai chúng ta không cần phải lo lắng về việc ngủ riêng, dì Yến sẽ không nghi ngờ mối quan hệ của chúng ta là không hòa hợp mà đi nói với ba anh.”
Nghe Kim Thơ nói vậy, ánh mắt Lê Giang Lâm tối sầm lại, “Tại sao em lại muốn ngủ phòng riêng?”
Anh ta không biết tại sao mình lại muốn ngủ phòng riêng sao? Nếu anh có thể thành thật ngủ như lúc ban đầu và không làm gì cả thì tôi sao lại muốn ngủ phòng riêng với anh chứ?
Kim Thơ bĩu môi, giương mắt liếc anh một cái, “Bởi vì anh không thành thật.”
Sỡ dĩ cô đồng ý cuộc hôn cũng chỉ vì lợi ích của hai gia đình và cô sẽ được chia thêm cổ phần từ cha mình, và Lê Giang Lâm có thể thuận lợi ngồi vào chiếc ghế chủ tịch của tập đoàn NIP, anh có thể giúp WOsan có một vị trí vững chắc hơn. Cũng vì lúc đầu Lê Giang Lâm đã nói giữa hai người chỉ cần liên kết với nhau giả vờ là vợ chồng, không can thiệp vào chuyện riêng tư cá nhân của nhau, nhưng càng ngày anh ta càng quá đáng như có ý đồ xấu xa muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Lê Giang Lâm hiểu ý, anh hơi nhướng mày.
“Vậy ai vào lúc nửa đêm chạy đến giường của tôi sau đó còn tặng hoa hồng cho tôi?”
Kim Thơ lời nói nghẹn ngào, “...Là tôi.”
Lê Giang Lâm: “Ai đã cố ý kéo chăn bông của tôi xuống và không cho tôi ngủ?”
Kim Thơ xấu hổ, “Là tôi.”
“Ai ôm đùi của tôi và hành động ăn vạ như một đứa trẻ?”
Kim Thơ càng đỏ mặt giọng nói càng nhỏ: “Tôi không ăn vạ, tôi chỉ muốn được anh giúp đỡ.”
Lê Giang Lâm véo cằm cô, “Khi em nhờ những người đàn ông khác giúp đỡ em cũng làm như vậy sao?”
Giọng anh trầm xuống lông mi hơi rủ xuống, trong ánh mắt đã không còn lộ ra sự nguy hiểm mà là cái gì đó miên man ủ rũ.
Kim Thơ vừa nghe lời này của anh cơn tức giận liền nổi lên, cô thậm chí còn không nghĩ nhiều mà trả lời ngay: “Tất nhiên là không.”
Ánh mắt Lê Giang Lâm có điểm sáng, anh nới lỏng bàn tay cúi đầu gần hơn, “Vậy tại sao em lại làm điều này với anh?”
Kim Thơ sững sờ một lúc, đôi mắt cô mở to và nhìn anh chằm chằm một cách vô hồn không biết nên trả lời thế nào. Lúc này Lê Giang Lâm bật cười, giọng cười thỏa mãn vang bên tai Kim Thơ giống như anh đang tự hào vì cái mà mình mong mỏi cuối cùng đã đạt được.
“Thơ Thơ, em thích anh sao?”
Nói xong không đợi Kim Thơ phản ứng anh cúi đầu che môi cô, trong nụ hôn nhẹ nhàng lưu luyến làm cơ thể anh khẽ run lên, Kim Thơ trợn trắng mắt nắm chặt hai tay thành nắm đấm rồi đập mạnh vào vai Lê Giang Lâm, “Giang... ư...”
Lê Giang Lâm kéo tay cô xuống, dùng bàn tay to lớn của mình ấn chặt tay cô xuống đệm giường, đầu lưỡi đan xen vào nhau cùng với tiếng thở nặng nề của người đàn ông truyền vào tai cô, tim Kim Thơ đập dữ dội, cùng với sự hoảng sợ là hưng phấn tột độ.
Nụ hôn của Lê Giang Lâm rất háo hức và mãnh liệt đến mức khiến cả đầu óc cô choáng váng làm cô không thể suy nghĩ về câu hỏi vừa rồi của anh, và không biết phải từ chối anh như thế nào. Không biết đã qua bao lâu, Lê Giang Lâm dừng lại, đưa tay qua bế cô lên, chóp mũi hai người áp vào nhau, hô hấp lộn xộn.
“Em thích không?” Giọng Lê Giang Lâm hơi khàn.
Cả khuôn mặt Kim Thơ đều đỏ bừng, cô không tự nhiện mà trừng mắt nhìn anh, “Tôi không thích, đồ ngốc.” Hôn đến như vậy còn hỏi người ta thích không, chẳng lẽ lại nói “Tôi thích lắm”, quê chết được.
Giọng cô yếu ớt, sau đó giơ cái chân mềm nhũn lên đá anh, anh nắm lấy mắt cá chân cô mà hai mắt nóng rực, “Nói cho anh biết, có phải em đã thích anh?”
Kim Thơ quay mặt đi làm bộ làm tịch, “Ai lại thích một người đàn ông có thói quen sống thẳng thắn và không thú vị như anh chứ.”
Lê Giang Lâm cong khóe môi nhìn bộ dạng của Kim Thơ, em để ý cho nên mới biết anh là người đàn ông thẳng thắn và không thú vị có phải không? Nhưng anh không nói ra điều mình đang suy nghĩ mà chậm rãi vươn tay cởi áo khoác.
“Vậy để anh cho em cảm nhận được sự quan tâm của anh đối với em.”
Kim Thơ bị bộ dạng của anh làm cho hoảng sợ, cô co người lại muốn trốn, “Không… Ý tôi không phải vậy, Giang Lâm, anh chưa ăn tối, anh có đói không?” Kim Thơ đảo mắt cố gắng thay đổi chủ đề.
Lê Giang Lâm ôm lấy eo cô và áp cô vào vòng tay anh, yêu thương cắn vào vành tai trắng nõn của cô và cười vui vẻ: “Anh đói lắm, em cho anh ăn đi. “
Đang trong không khí nóng hổi thì chuông điện thoại trong túi quần của Lê Giang Lâm lại gheo lên. Như được cứu mạng, Kim Thơ vui mừng reo lên: “Điện thoại của anh đổ chuông kìa.”
Không thèm để ý, Lê Giang Lâm tiếp tục hôn lên cổ cô, Kim Thơ rất tự nhiên thò tay vào quần anh lấy điện thoại ra, là số điện thoại bên nhà bố anh gọi đến.
Kim Thơ đẩy đẩy vai Lê Giang Lâm ra, “Là của ba anh, anh nên trả lời đi.”
Lê Giang Lâm cầm lấy điện thoại bấm nút nhận cuộc gọi và trả lời. Khi nghe người bên kia nói xong sắc mặt anh hơi biến đổi, anh vội vàng đứng dậy xuống giường, Kim Thơ thấy sắc mặt anh không tốt liền hỏi: “Sao vậy?”
Lê Giang Lâm vừa mặc áo khoác vào vừa trả lời cô: “Ba anh bị bệnh anh phải đến bệnh viện, em ở nhà nghỉ ngơi đi.”
Ông Lê mang bệnh tình đã nhiều năm, ông bị huyết khối tĩnh mạch não, một khi bệnh tình xảy ra sẽ rất nghiêm trọng có thể dẫn đến đột quỵ bất cứ lúc nào.
Kim Thơ lo lắng: “Tôi sẽ đi với anh.”
Khi Kim Thơ lên xe ngồi cùng Lê Giang Lâm nét ửng hồng trên gương mặt cô vẫn còn chưa phai, nhìn thấy điều này Lê Giang Lâm nhếch miệng cười sau đó nghiêng người qua giúp cô cày dây an toàn và cho xe chạy.