Giải quyết xong chuyện nhà, Kim Thơ thấy trong lòng nhẹ nhõm hẳn, cô bắt taxi đi đến nhà Mộc Thu, đã một tháng không gặp chắc bụng cô ấy cũng to ra nhiều rồi. Khi đến nơi Kim Thơ rất ngạc nhiên khi thấy Erik Lưu cũng có ở đó, anh ta đang chơi đùa còn áp tai mình vào bụng Mộc Thu giống như đang nghe đứa trẻ nói chuyện vậy. Nhìn thấy Kim Thơ, Erik Lưu có chút không tự nhiên, anh chào hỏi rồi nói vài câu sau đó ra về, trước khi đi còn hôn Mộc Thu và sờ bụng cô ấy một cái. Khi Erik đi rồi Mộc Thu mới kể cho Kim Thơ nghe, thật ra Erik đã nghe quản lý của anh nói lại chuyện Mộc Thu có thai, lúc đó anh không thể tin và có phần lo sợ cho sự nghiệp của mình nên trốn tránh không đến gặp Mộc Thu. Sau này suy nghĩ lại anh đã mạnh dạn đến gặp cô và cầu hôn, anh muốn làm một người chồng một người cha, và muốn chịu trách nhiệm với việc mình đã làm như một người đàn ông thật sự, vả lại anh cũng rất yêu Mộc Thu và đứa con trong bụng của cô.
Mộc Thu đưa bàn tay đeo nhẫn lên cho Kim Thơ xem, “Tôi cũng có nhẫn rồi nhé.”
Kim Thơ mỉm cười, “Tôi thấy rồi, chúc mừng cậu, vậy khi nào về nhà nói cho ba cậu biết đây? Mấy tháng rồi cậu không về ông ấy lo lắng lắm đó.”
“Erik nói ngày may sẽ đến đón tôi cùng về nhà anh ấy, sau đó sẽ ghé qua nhà tôi để gặp ba tôi.”
Kim Thơ vỗ vỗ bàn tay Mộc Thu, “Ba cậu sẽ rất vui.”
Nói chuyện vui vẻ được một lúc thì có người gõ cửa, là nhân viên giao thức ăn, Mộc Thu ra nhận sau đó quay lại, cô mở hộp thức ăn ra, bên trong có cơm cà ri và vài món ăn khác. Ngửi được mùi cơm đột nhiên Kim Thơ cảm thấy nôn nao, bụng rất khó chịu muốn ói, cô vội vàng đưa tay che miệng chạy nhanh vào nhà vệ sinh. Mộc Thu cũng giật mình nhìn theo Kim Thơ. Kim Thơ chống tay trước bồn rửa mặt nôn mửa, hai ngày gần đây cô bắt đầu nôn mửa vào buổi sáng, và cảm giác buồn nôn còn kéo đến vào bất kỳ thời điểm nào trong ngày làm cô mệt mỏi và rất khó chịu, nhưng cô không nói với ai, cô nghĩ mình bị trúng thực hay gì đó, một hay ngày sẽ khỏi thôi.
Mộc Thu đi tới và vỗ nhẹ vào lưng cô, Kim Thơ nôn một hồi mới hồi phục tinh thần, cô súc miệng rồi ngẩng đầu lên nhìn mình trong gương. Mộc Thu cũng nhìn Kim Thơ một cách thận trọng với vẻ mặt vẫn còn một chút nghi ngờ. Cô đỡ Kim Thơ ngồi lại ghế sô pha và rót cho cô ấy ly nước. Sau khi nôn mửa, bụng Kim Thơ vẫn cảm thấy khó chịu.
Không biết đang suy nghĩ gì đột nhiên Mộc Thu bật cười và tiến sát lại hỏi Kim Thơ, “Mấy ngày nay cậu cảm thấy không được khỏe đúng không? Còn nay buồn nôn nữa đúng không?”
“Từ hôm qua, tôi không nhớ mình đã ăn cái gì nữa, cứ cảm thấy nôn nao, rồi mệt mỏi, lâu lâu dạ dày lại cuộn trào như muốn nôn nhưng chẳng nôn ra được gì.”
Mộc Thu đang mang thai nên việc nhìn ra điều gì đó bất thường qua hành động của Kim Thơ thật sự là không khó, nhưng cô vẫn chưa chắc chắn rằng liệu suy đoán của mình có chính xác hay không.
“Thơ Thơ, cậu nên đi bệnh viện khám thử xem, không chừng có điều bất ngờ đó nha.”
Nói xong Mộc Thu nhìn Kim Thơ mỉm cười, Kim Thơ nghi hoặc nhìn bạn thân, đi khám bệnh thôi bất ngờ gì chứ?
Lê Giang Lâm không có ở nhà nên Kim Thơ cũng không về, buổi tối cô ở lại nhà của Mộc Thu để học và đan một chiếc khăn, đây cũng là món quà đặc biệt cô muốn tặng Lê Giang Lâm. Ngồi đan không lâu Kim Thơ lại thấy nhớ đến anh, có lẽ giờ này anh ấy đang ăn tối. Nhịn không được Kim Thơ cầm điện thoại lên soạn tin nhắn gửi đi. Sau hai tiếng bíp cho thấy Lê Giang Lâm từ chối trả lời. Đợi một lúc thì có tin nhắn gửi đến, Kim Thơ vội vàng mở ra xem.
[Anh đang họp nên không tiện trả lời.]
Muộn như vậy rồi mà vẫn phải họp. Kim Thơ đột nhiên nghĩ đến sự chênh lệch múi giờ giữa hai người, lúc này ở chỗ anh ấy là ban ngày mà. Thay đổi múi giờ như vậy liệu anh ấy có thấy mệt mỏi và buồn ngủ hay không? Anh ấy đã ăn tối chưa nhỉ? Cảm thấy có chút lo lắng, Kim Thơ lại soạn tin nhắn gửi cho Lê Giang Lâm.
[Xin lỗi, em quên việc chênh lệch múi giờ nên không biết anh đang bận, xong việc không cần nhắn tin cho em, nhớ nghỉ ngơi sớm.]
Sau khi tin nhắn được gửi đi, Kim Thơ cảm thấy câu này có vẻ không ổn lắm, dường như chưa đủ thành ý quan tâm, cho nên cô chỉnh sửa lại rồi một lần nữa gửi đi.
[Chú ý sức khoẻ, hãy nghỉ ngơi thật tốt, em ở nhà chờ anh, mua ~~]
Lê Giang Lâm tất nhiên hiểu chữ “Mua ~~” này của vợ là có ý nghĩa gì, và anh cũng đã biết sử dụng các biểu tượng cảm xúc một cách thành thạo để biểu lộ tình cảm qua tin nhắn với vợ. Tin nhắn của Kim Thơ vừa gửi đi được vài giây thì liền có một loạt biểu tượng cảm xúc được gửi đến điện thoại của cô.
Lê Giang Lâm: [Kiss]
Lê Giang Lâm: [Hug]
Lê Giang Lâm: [Love you]
Kim Thơ nhìn tin nhắn rồi bật cười, cô ôm điện thoại nằm ngã xuống giường với nụ cười hạnh phúc, sau đó trở mình trên giường tiếp tục nhìn vào những tin nhắn của Lê Giang Lâm. Lúc này Mộc Thu từ ngoài phòng đi vào, nhìn vẻ mặt rạng rỡ của Kim Thơ không nhịn được liền hỏi.
“Có chuyện gì mà cậu vui vẻ dữ vậy, nhận được tin nhắn của Lê Giang Lâm à?”
Kim Thơ tắt máy để điện thoại sang một bên, làm như không có chuyện gì mà nói với Mộc Thu, “Ngủ thôi, cậu đang mang thai nên ngủ sớm mới tốt cho em bé.”
Mộc Thu đang định lấy điện thoại di động của Kim Thơ để xem thì bị cô nhanh tay hơn lấy mất, Kim Thơ nhìn Mộc Thu mỉm cười, “Bức xạ của sóng điện thoại sẽ gây hại cho em bé, cậu không nên xem đâu.”
Kim Thơ đem điện thoại bỏ vào tủ trang điểm, Mộc Thu bĩu môi, hại gì chứ? Do cậu có tật giật mình thì có. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ quen thuộc của Kim Thơ khi đi ngủ mà không có điện thoại Mộc Thu chỉ cảm thấy không quen, rõ ràng là cô bạn thân này trước kia khi đi ngủ thường xuyên để điện thoại bên gối nằm, nhưng giờ lại không như vậy nữa.
Mộc Thu xúc động nói, “Hóa ra nếu hai người sống chung với nhau lâu dài thật sự sẽ bị ảnh hưởng lẫn nhau. Cậu có nhớ trước đây cậu hay phàn nàn về việc Lê Giang Lâm đi ngủ không hề để điện thoại bên cạnh hay không? Bây giờ cậu cũng giống y chan anh ta.”
Kim Thơ tất nhiên còn nhớ, nhưng cô rất nhanh đã có thể tìm được lý do để biện minh.
“Đó là bởi vì chúng ta là những con người còn quá trẻ và đang sống trên thế giới mà công nghệ phát triển không ngừng, sống thêm vài năm thì thêm vài trải nghiệm sẽ hiểu ra nhiều thứ có lợi hoặc có hại, nếu những gì người khác nói có lý thì nên tiếp thu, nếu không nghe lời người đi trước thì người thiệt thòi là bản thân chúng ta mà thôi.”
Mộc Thu, “Từ lúc nào mà trong lời nói của cậu có nhiều triết lý đến như vậy, nói thẳng ra đó là suy nghĩ của Lê Giang Lâm và cậu bị ảnh hưởng bởi anh ta. Nhưng nếu Lê Giang Lâm biết mình bị vợ miêu tả như một ông già thì anh ta sẽ cảm thấy thế nào nhỉ?”
Kim Thơ bật cười, “Thì đúng là anh ấy già hơn tôi thật mà.”
Mộc Thu, “...” Tội nghiệp anh Lê Giang Lâm, bị người vợ mình hết mực yêu thương ở sau lưng chê già cơ đấy.