Nói xong cô ta bất chợt liếc nhìn Kim Thơ một cái rồi quay lưng đi. Khi Kim Thơ bước vào phòng vừa đúng lúc Cẩm Lý cũng ngồi đối diện cô. Dưới ánh mắt không thân thiện của Cẩm Lý đang nhìn mình với vẻ tự mãn và khinh bỉ, Kim Thơ chỉ nhếch mép mỉm cười. Kể từ khi hình ảnh của Hà My sụp đổ trong giới giải trí và chuyện Cẩm Lý bí mật ký hợp đồng với cô ta mà không có sự cho phép của giám đốc Triệu Hoàng, đồng nghiệp trong công ty không còn tôn trọng cũng như chỉ dùng hành động chiếu lệ mà cúi đầu chào khi tình cờ gặp Cẩm Lý, cũng kể từ lúc đó tâm lý của cô ta cũng suy sụp và phờ phạc rất nhiều. Nhưng hôm nay Cẩm Lý lại trang điểm rất tinh tế, trang phục cũng phóng khoáng hơn thường ngày, khuôn mặt thì rạng rỡ như thể cô ấy đang ở trạng thái chiến đấu và đã chiến thắng vậy.
Kim Thơ không quan tâm đến cô ta và những ganh đua trong công việc, cô chỉ làm hết khả năng của mình để hoàn thành tốt nhiệm vụ của một nhân viên trong công ty. Nhưng nhìn thấy thái độ đắt thắng này của Cẩm Lý làm Kim Thơ có chút nghi ngờ những lời Nhã Lan nói với cô lúc nãy là sai, chính Cẩm Lý mới là người được thăng chức làm phó giám đốc bộ phận marketing. Kim Thơ nhanh chóng phủ nhận những suy nghĩ trong lòng, Nhã Lan tuy có hơi nhiều chuyện nhưng đối với tin tức trong công ty cô ấy không phải người bất cẩn nghe nhầm rồi nói lung tung, nếu không phải đã khẳng định thì Nhã Lan sẽ không dám nói cho cô biết.
Chẳng mấy chốc mọi người đã đến đông đủ, lúc này Triệu Hoàng bước vào để chính thức bắt đầu cuộc họp. Cuộc họp kéo dài hơn nửa tiếng đồng hồ nhưng không nói gì về việc bổ nhiệm người vào vị trí phó giám đốc cả. Sau cuộc họp, Triệu Hoàng gọi Kim Thơ đến văn phòng một mình.
Kim Thơ, “Giám đốc.”
Triệu Hoàng nói, “Gần đây cô thể hiện rất tốt trong công việc. Tôi đã đề cập với giám đốc Trần bên bộ phận kinh doanh rằng tôi muốn thăng chức cho cô, ông ấy sẽ nói chuyện với cô vào chiều nay.”
Kim Thơ gật đầu, “Tôi hiểu rồi, cảm ơn giám đốc Triệu.”
Thấy phản ứng của Kim Thơ rất bình thường không có điểm gì nói lên cô đang vui mừng, ngay cả khóe môi cũng không nhếch lên một chút, Triệu Hoàng tò mò hỏi, “Chuyện này cô đã biết chưa? Nhã Lan có nói cho cô biết không?”
Triệu Hoàng biết chính xác tính cách của tất cả nhân viên mà ông quản lý, nhưng với Kim Thơ thì khác, tâm lý của cô gái này rất khó đoán, cho nên những ý tưởng cô ấy đưa ra cũng vô cùng phong phú giúp ít rất nhiều trong lĩnh vực marketing quảng cáo truyền thông. Nhưng cho dù Triệu Hoàng có đoán được Nhã Lan đã nói cho Kim Thơ biết thì Kim Thơ cũng không thể trực tiếp gật đầu bán đứng Nhã Lan.
“Không phải lần trước giám đốc đã nói với tôi sau khi ông về hưu sẽ cân nhắc tôi lên ngồi chỗ của ông sao, giờ cũng là lúc vị trí phó giám đốc đang bỏ trống cũng nên được lấp đầy, người ngồi vào chiếc ghế này không phải tôi thì còn ai.”
Kim Thơ ngồi thẳng lưng đối diện Triệu Hoàng, cô mỉm cười đắc ý không hề ngượng ngùng hay e dè với những lời nói thẳng thắn của mình trước mặt cấp trên. Triệu Hoàng đã làm việc trong công ty nhiều năm nhưng chưa từng thấy cô gái nào cương trực trong hành động và thẳng thắn trong lời nói như Kim Thơ, với lại còn thờ ơ với việc thăng chức hơn ông nghĩ nữa chứ. Không kiêu ngạo hay bốc đồng và rất chủ động trong công việc, dường như không có việc gì mà cô ấy không nghĩ ra giải pháp khi ông hỏi ý kiến. Ông đánh giá cao tính cách này của cô, nhưng một số người có thể không thích vì cô quá thẳng thắn, chẳng hạn như giám đốc Trần bên bộ phận kinh doanh người mà Kim Thơ phải gặp vào buổi chiều.
Vì phòng kinh doanh và phòng marketing không thể tách rời, nên việc chọn phó giám đốc phải được hai giám đốc thông qua. Giám đốc Trần là người có năng lực nhưng rất sĩ diện, tính tình phù phiếm, thích nghe người khác khen, thích nịnh nọt người có chức vụ cao hơn mình để được hưởng lợi. Theo những gì Triệu Hoàng biết về Kim Thơ thì cô ấy dường như rất ghét loại người thích khoe khoang và có tính phù phiếm như giám đốc Trần.
Nghĩ đến điều này Triệu Hoàng cố y nhắc nhở, “Cô biết tính cách của giám đốc Trần nên tôi sẽ không nói nhiều. Khi gặp ông ấy chỉ cần lắng nghe, khi được hỏi hãy trả lời, đừng cố cãi mà làm phật lòng ông ta.”
Kim Thơ ngoan ngoãn gật đầu, “Được, giám đốc đừng lo, tôi sẽ không nói những chuyện không liên quan đến công việc.”
Triệu Hoàng vẫn không an tâm lắm, ông nhìn thấy trong mắt Kim Thơ có chút cứng nhắc và bướng bỉnh nên những gì cô ấy đã quyết định thì rất khó thay đổi được suy nghĩ của cô ấy. Nếu lúc đó lời nói của ông Trần chọc trúng vào tính thẳng thắn và ghét xu nịnh của cô ấy thì chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra, làm ông Trần nổi giận thì cho dù có cho ăn vàng ông ấy cũng không chịu bỏ qua. Nên nhớ giám đốc Trần không phải là người thích nghe lời nói thật lòng, và là người rất nhỏ nhen.
Kim Thơ ngồi yên lặng, Triệu Hoàng nhìn chằm chằm vào mặt cô, ông đang đau đầu suy nghĩ nên dặn dò cô thêm vài câu nữa thì chuông điện thoại vang lên. Ông lấy điện thoại ra và liếc nhìn, vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, Triệu Hoàng nói với Kim Thơ, “Ngồi đợi tôi một lát, tôi trả lời điện thoại, là giám đốc Trần.”
Kim Thơ mỉm cười gật đầu, Triệu Hoàng mở điện thoại ra nghe.
“Anh Trần, có chuyện gì sao?... Phu nhân của chủ tịch tới? Được rồi, tôi sẽ cho người chuẩn bị ngay.”
Kim Thơ ngẩng đầu lên nhìn Triệu Hoàng khi nghe thấy câu “Phu nhân của chủ tịch tới.”
Triệu Hoàng cúp điện thoại đứng dậy nói, “Phu nhân của chủ tịch tới tham quan xem xét một chút công việc. Chuẩn bị tinh thần đi đón phu nhân chủ tịch với tôi.”
Kim Thơ đi theo sau ông, cô tò mò thẳng giọng hỏi, “Phu nhân của chủ tịch nào ạ?”
Hai người vợ của ông Nghiêm ba Lê Giang Lâm điều đã qua đời, tất nhiên cũng không phải cô, chẳng lẽ là… ?
Đang suy nghĩ người đến là ai thì Kim Thơ nghe Triệu Hoàng nói.
“Là vợ chủ tịch Phạm Hùng, bà Hà Linh.”