Kim Thơ mở to mắt cầm lên cái ly rỗng, cô lúng túng nói, “Anh… anh nói dối, vừa rồi Trần Cảnh nói với em rượu này thích hợp cho phụ nữ uống.”
Lê Giang Lâm mỉm cười, “Em nghĩ cậu ta nói thật sao? Đây là quán bar dành riêng cho nhóm đàn ông tụi anh, làm gì có phụ nữ.”
Chỉ có đàn ông cho nên loại rượu thích hợp cho phụ nữ thì làm gì có.
Kim Thơ nhìn ly rượu rồi lại nhìn Lê Giang Lâm, “Anh đang nói dối đúng không?”
Kim Thơ căng thẳng cắn môi, Lê Giang Lâm nghiêm túc nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm, giọng anh trầm thấp khàn khàn.
“Anh không nói dối em.”
Kim Thơ, “...” Cô hi vọng lúc này Lê Giang Lâm đang nói dối, nhìn vẻ nghiêm túc của anh không khỏi làm cô lo lắng.
“Vậy bây giờ em phải làm sao?” Kim Thơ sợ hãi trong vô thức nắm lấy bàn tay Lê Giang Lâm, “Tại sao anh không nói sớm hơn?”
Lê Giang Lâm ôm cô vào lòng, “Anh đã nhắc nhở em rồi, là chính em muốn uống nên anh nghĩ em đã biết tác dụng của nó.”
“Anh có nhắc sao?” Không biết là do Kim Thơ sợ hãi đến bối rối hay do rượu có tác dụng mà Kim Thơ cảm thấy cơ thể bắt đầu nóng lên, trống ngực cô đập loạn xạ, cô nghiến răng.
“Có phải anh cố tình làm vậy không?”
Đương nhiên Lê Giang Lâm sẽ không thừa nhận, anh nhắc nhở cô, “Thơ Thơ, anh nghĩ chúng ta phải về nhà sớm hơn dự kiến.”
Kim Thơ tức giận trừng mắt, đồ đáng ghét, anh đừng chạm vào em, càng chạm vào em sẽ càng cảm thấy nóng.
“Em sẽ tự về, không muốn về cùng anh.”
Nghe câu này, ánh mắt Lê Giang Lâm hơi chìm xuống, sau đó cánh tay lướt qua ôm lấy eo Kim Thơ.
“Chúng ta cùng về.”
“Không muốn.”
Kim Thơ vùng vẫy muốn đẩy Lê Giang Lâm ra nhưng vô tình đẩy ngã anh lên ghế sopha, cả người cô cũng đè lên người Lê Giang Lâm. Nghe thấy động tĩnh, tất cả mọi người ngay lập tức nhìn về phía hai người bọn họ liền thấy vợ chồng chủ tịch Lê đang nồng nhiệt bày tỏ tình cảm với nhau trên ghế sô pha trong góc phòng. Lúc này Kim Thơ đang chống hai tay lên ngực Lê Giang Lâm giọng nói vừa mềm mại vừa vội vã.
“Giang Lâm, em nóng quá.”
Mặc dù mọi người rời đi mà không chào tạm biệt trong buổi tiệc mừng sinh nhật là điều bất lịch sự, nhưng vì Trần Cảnh và những người khác đã nghe được lời của Kim Thơ trong lúc luống cuống nói ra khỏi miệng, tiếp theo họ đoán được chuyện gì sẽ xảy ra nên họ lặng lẽ đứng dậy rời đi để lại không gian cho hai vợ chồng. Mộc Thu cũng lấy xách túi đi ra cửa, nghe thấy giọng nói run rẩy của Kim Thơ thì dừng lại, cô quay lại nhìn thấy bạn mình đang ôm ngực Lê Giang Lâm thì quay lưng bước tiếp ra cửa. Mộc Thu ngượng tím mặt khi thấy nửa khuôn mặt nhỏ nhắn của Kim Thơ với đôi môi đỏ mọng đang mấp máy dường như muốn hôn Lê Giang Lâm, và hai bàn tay của Lê Giang Lâm đang đặt trên vòng eo nhỏ nhắn của Kim Thơ.
Định bước đi nhưng rồi dừng lại, Mộc Thu có chút lo lắng vì Kim Thơ đã nói với mình rằng cô chưa từng làm chuyện vợ chồng với Lê Giang Lâm, vì vậy có khi nào Lê Giang Lâm đang cố gắng ép buộc cô ấy không?
Lúc này Erik Lưu bước đến vỗ vai Mộc Thu, “Đi thôi, anh đưa em về nhà.”
Mộc Thu hơi mím môi, “Thơ Thơ hình như đã say rồi, tửu lượng cậu ấy không tốt lắm.”
Erik thì thào và tai Mộc Thu, “Anh Lâm là chồng chị ấy nên không sao đâu.”
Mộc Thu cân nhắc một lúc sau đó giơ tay đóng cửa phòng rồi xoay người rời đi. Đã là vợ chồng thì dù có xảy ra chuyện đó cũng là bình thường, với lại trước sau gì cũng phải xảy ra thôi.
Trong phòng Lê Giang Lâm ôm chặt lấy Kim Thơ, cả người anh nóng rực nhìn khuôn mặt ửng hồng và đôi môi đỏ mọng của cô, anh có chút mất kiên nhẫn, khi cánh cửa hoàn toàn đóng lại chặn đi tầm nhìn từ bên ngoài, Lê Giang Lâm lúc này trực tiếp nắm lấy cổ tay Kim Thơ ấn người xuống sopha cuồng nhiệt hôn. Hơi rượu nồng nặc hòa quyện với mùi thơm ngào ngạt tỏa ra trên người thiếu nữ, đại não hỗn loạn, Kim Thơ cảm giác mình càng say hơn. Đôi mắt ươn ướt, cơ thể cô muốn đến gần anh đến nổi không kiểm soát được. Đôi môi tràn ngập mùi vị của anh, chân cô vừa đau vừa tê dại muốn tìm điểm chống đỡ, hai chân bất giác nhấc lên không trung quấn lấy thắt lưng người đang đè mình, phản ứng này của cơ thể khiến Kim Thơ cảm thấy xấu hổ, cô tự biện hộ trong lòng rằng phản ứng của mình lúc này là hoàn toàn chỉ vì tác dụng của rượu mà ra. Phải rồi, chỉ vì ly rượu đó.
Kim Thơ đặt hết vấn đề vào ly rượu mà mình đã uống, cũng vì lý do đó mà cô thật sự bỏ cuộc, theo bản năng hai chân giơ lên càng móc chặt vào eo Lê Giang Lâm hơn như mời gọi anh. Lê Giang Lâm ngừng trêu chọc đôi môi của cô, anh nắm lấy mắt cá chân của Kim Thơ đang quấn lấy quanh eo mình sau đó dùng đôi mắt đào hoa sâu thẳm mà nhìn cô.
“Em thích không?”
Loại câu hỏi mập mờ này càng làm Kim Thơ thêm xấu hổ, cô đưa tay lên che mắt, trống ngực càng đập nhanh hơn. Lê Giang Lâm gỡ tay cô ra, anh hôn lên hàng mi đang run rẩy của cô, giọng đầy quyến rũ, “Em có cần anh không?”
Tai Kim Thơ nóng bừng, những ngón tay Lê Giang Lâm dịu dàng đặt lên mắt cá chân cô xoa xoa, da diết và lưu luyến làm cô bất chợt rùng mình. Lê Giang Lâm nhếch mép cười rồi lại cúi đầu xuống, môi anh ghé vào tai cô.
“Bé cưng, anh nghĩ hiện tại em rất cần anh.”
Kim Thơ tức giận liếc anh một cái, cô nghiêng đầu tránh nụ hôn của anh, hô hấp không ổn định lắp bắp nói:
“Em… Nếu không phải vì ly rượu kia, em sao có thể như thế này chứ? Có phải anh chỉ muốn lợi dụng em.” Lời nói ra trông có vẻ hơi đau khổ.
Lê Giang Lâm đưa tay sờ má cô, “Thơ Thơ, thật ra ly rượu em uống chỉ là rượu bình thường, không có tác dụng gì đặc biệt, anh chỉ nói đùa thôi.”
Kim Thơ sững sờ một lúc. Rượu bình thường, không có gì đặc biệt.
“Không thể nào, anh nói dối.” Nếu rượu không phải là loại đặt biệt làm cho người ta hưng phấn thì… Thân thể mình làm sao lại có phản ứng… như vậy.
Dường như nhìn thấu suy nghĩ của Kim Thơ, Lê Giang Lâm dịu dàng thì thầm, “Đây là phản ứng tự nhiên nhất của cơ thể khi em muốn… Anh.”
Kim Thơ cả giận run rẩy, cô rút cổ chân ra khỏi tay Lê Giang Lâm và muốn đá anh.
“Đồ xấu xa, anh đang lừa em.” Nếu không phải lấy ly rượu làm cái cớ thì cô sẽ không mê đắm bản thân với anh đến vậy.
Lê Giang Lâm nắm lấy chân cô đè xuống, một tay véo cằm bắt cô nhìn thẳng vào anh.
“Thơ Thơ, là do em quá nhút nhát, em không cho bản thân một lý do để thành thật với chính mình.”
Kim Thơ đẩy vai Lê Giang Lâm ra, “Mau đứng dậy.”
Lê Giang Lâm luồn những ngón tay vào tóc Kim Thơ, vuốt ve mái tóc rối bù của cô, “Em không thấy nóng nữa sao?”
Xem ra không phải vì rượu, khi toàn thân cảm thấy nóng bừng là do ảnh hưởng tâm lý, lúc này Kim Thơ mới há miệng tức giận cắn vào vai Lê Giang Lâm.
Lê Giang Lâm đưa tay ấn đầu cô, “Thơ Thơ, em có nghe được nhịp tim của anh không?”
Kim Thơ thở hổn hển, không nghe thấy gì hết.
“Sao em có thể nghe được nhịp tim của anh chứ?”
Lê Giang Lâm, “Nhưng anh thì nghe được.”
Kim Thơ, “Vậy thì thính giác của anh rất tốt đó.”
Lê Giang Lâm, “Tim anh đang đập rất nhanh dường như muốn nói Anh yêu Em.”
Kim Thơ, “…. ”
Lúc này Kim Thơ ngẩng đầu lên nhìn Lê Giang Lâm, cô giả vờ bình tĩnh, “Đừng nghĩ em sẽ bị lừa khi nghe những lời mật ngọt của anh, tại sao anh lại nói dối em?”
Lê Giang Lâm hôn lên môi cô, “Vì em đến gần anh nhưng lại không dám đối mặt với tình cảm chân chính trong lòng mình.”
Sắc mặt Kim Thơ đỏ bừng, “Sao lại không dám đối mặt?”
Lê Giang Lâm, “Vậy thì em có dám nói em yêu anh không?”
Kim Thơ, “ ... “
Kim Thơ nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Lê Giang Lâm, đột nhiên khóe môi khẽ nhúc nhích, cô không dám nói ra câu “Em yêu Anh” vì cô sợ Lê Giang Lâm chỉ muốn trêu đùa cô, cô sợ trong lòng anh không hề có hình bóng cô.
“Em… Em không thể nói bây giờ.”
Nói xong cô lại sợ Lê Giang Lâm cảm thấy mất mát nên bổ sung, “Em chưa suy nghĩ xong.”
Lê Giang Lâm véo vào má cô, “Khi em biết em là mối tình đầu của anh, em có hạnh phúc không?”
Kim Thơ nhìn người đàn ông trước mắt rồi mỉm miệng cười, “Anh cũng là mối tình đầu của em.”