Tình yêu đôi lứa thiên thu
Ngờ đâu thế sự rập rình hiểm nguy
Nữ thần y chạy dọc theo bờ Tây hồ, chạy ngang qua băng ghế đá mà năm xưa nàng và Tần Thiên Nhân hay ngồi, nàng phải gặp chàng một lần trước khi chàng đi Quan Sơn Mã Hà. Trong thư chàng để lại cho nàng, lời hứa hẹn của chàng, nàng cảm thấy rất vui mừng nhưng cũng cảm thấy mơ hồ có điều không ổn. Một cảm giác không lành trỗi dậy, nên nàng phải đi gặp chàng. Hy vọng đây không phải là lần cuối cùng.
Nữ thần y vừa chạy vừa nghĩ, lúc còn nhỏ, Tần Thiên Nhân và nàng khăng khít, nhưng khi lớn lên, lại ít có cơ hội bên nhau. Tần Thiên Nhân thường lãnh nhiệm vụ phải đi xa, mỗi lần về lại Hàng Châu chàng đều mang về cho nàng những chiếc bánh nhỏ xinh có hương vị quế thơm tho. Tần Thiên Nhân hơn nàng gần mười tuổi, chàng trưởng thành, già dặn hơn, nhưng chàng nói khi yêu nàng chàng cứ như trẻ lại. Những khi bên nhau chàng chẳng bao giờ đòi hỏi mấy chuyện đen tối, chàng nói nàng quá đỗi trong sáng chàng không nỡ, hơn nữa chàng cũng rất tôn trọng nàng, chờ ngày nàng gả cho chàng.
Nữ thần y nhìn thấy Tần Thiên Nhân và Khẩu Tâm đang đi phía trước. Tôn Hứa Khải theo chân hai sư huynh, đoạn này bờ hồ vắng người, ngoài ba người đó ra thì chỉ có mình nàng.
Tần Thiên Nhân nghe tiếng chân quay đầu nhìn, Tôn Hứa Khải và Khẩu Tâm cũng dừng bước.
- Chuyến đi vận tải lần này các huynh phải cẩn thận.
Nữ thần y bước lại trước mặt ba người đàn ông nói, không dám thể hiện tình cảm quá lộ liễu trước mặt Tôn Hứa Khải và Khẩu Tâm, cũng không dám nhìn Tần Thiên Nhân trước mặt Tôn Hứa Khải và Khẩu Tâm.
Tần Thiên Nhân cũng không để lộ tâm tình ra mặt, bình thản nói:
- Muội đừng lo, chuyến đi này bọn huynh đã có thám thính kỹ…
Tần Thiên Nhân chưa nói xong, Tôn Hứa Khải nói:
- Bọn huynh dùng phương thức đặt bẫy thú ở hai bên bờ Quan Sơn Mã Hà và cọc nhọn xuống dòng Mã Hà, cũng có anh em chúng ta lãnh nhiệm vụ đi đục thủng thuyền của bọn ưng khuyển nhằm gây rối cho bọn chúng, đánh đòn tâm lý chiến.
Nữ thần y gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Khẩu Tâm nhìn Tần Thiên Nhân nói:
- Hiện thời ngoài Cam Túc thì còn có hai nơi nữa cũng đang chờ chúng ta tiếp tế lương thực. Cho nên huynh nghĩ, sau khi chúng ta lấy được số kim ngân và mua được gạo, đoạn đầu sẽ chở qua Tung Sơn Thiếu Lâm vận tải tới Hà Nam, giao một phần ba số gạo cho tiêu cục Hưng Chấn để họ phân phát cho các người nghèo ở Hà Nam. Sau đó, chúng ta sẽ tiếp tục đem tới ranh giới Phúc Kiến và Quảng Đông, giao cho Trùng Khê Thiếu Lâm. Số gạo sau cùng chúng ta sẽ vận tải đến Cam Túc cho Tàu ngũ đệ, hai đệ thấy sao?
Trong khi ba người đàn ông bàn tính kế hoạch, mấy lần nữ thần y liếc mắt trộm nhìn Tần Thiên Nhân. Chàng to cao, vạm vỡ nhất trong bọn. Ở chàng có một nét đẹp nam tính cuốn hút một cách chết người.
Tần Thiên Nhân nghe Khẩu Tâm nói, nghĩ tới ranh giới Phúc Kiến và Quảng Đông, cướp núi đang hoành hành.
Khẩu Tâm nói:
- Huynh biết nhị đệ đang lo Phúc Kiến, Quảng Đông đang có cướp núi cướp cạn trùng trùng nhưng nhị đệ chớ quên là tam đệ của chúng ta có giao hữu với trại chủ Vũ Di Sơn, bốn chữ Nghĩa Đảm Kiếm Khách của đệ ấy có thể thông qua núi qua rừng. Vả lại, danh tiếng của Hồ Quảng Đông tiền bối sẽ bảo vệ chúng ta qua khỏi đoạn đường đó.
Nữ thần y cũng lo lắng như Tần Thiên Nhân, nhưng nàng nghe Khẩu Tâm nói sực nhớ lại Hồ Quảng Đông là người trứ danh ở nơi mà nàng lo ngại Tần Thiên Nhân sẽ đi qua, chỉ cần cho biết là mối quen của họ Hồ là không ai dám làm gì cả, giang hồ vì đó mới có câu “oai chấn Hồ Quảng.” Nàng chợt nhận thấy mình lo lắng có phần thái quá, mà nàng vốn dĩ rất bình tĩnh, chỉ khi việc nào liên quan đến Tần Thiên Nhân mới như vậy, có lẽ chàng là nhược điểm lớn nhất của nàng.
Tôn Hứa Khải bá vai Tần Thiên Nhân nói:
- Đại ca nói phải, làm việc khác đệ đây không đủ sở trường, chứ những việc cầm đao cầm kiếm đi trợ oai cho các huynh tay chân của đệ cũng không chậm chạp.
Khẩu Tâm phát một cái lên vai Tôn Hứa Khải, nói:
- Trợ oai gì? Tam đệ quá khiêm tốn rồi, sau khi mua được gạo xong, huynh đây muốn nhờ đệ cầm cờ trong ngày thượng lộ, còn nhị đệ và huynh sẽ chỉ đi theo giúp đệ vận tải thôi. Khi chúng ta đến Cam Túc gặp Tàu ngũ đệ rồi đại ca sẽ hỏi đệ ấy xem có biết thành viên nào ở Cam Túc còn độc thân không sẵn tiện làm mai dùm cho đệ.
Tôn Hứa Khải cười nói:
- Ha ha! Được vậy thì tốt, đệ cũng mong có được một hồng nhan tri kỷ như nhị ca!
Hai má nữ thần y đỏ lên. Khẩu Tâm nói:
- Thôi, trời cũng xế chiều, tam đệ đã ăn chiều hay chưa? Nếu chưa thì đến Thanh Tịnh tự dùng bữa với huynh.
Tôn Hứa Khải thấy Khẩu Tâm háy mắt, hiểu ý, lắc đầu đáp lời:
- Đại ca nói đệ mới nhớ đệ cũng chưa ăn chiều, đi nào, chúng ta đến Thanh Tịnh tự ăn chút gì, để nạp sức cho trận đánh cũng để cho hai người họ có thời gian bên nhau, nhị ca, nửa canh giờ sau hẹn gặp huynh ở Thanh Tịnh tự rồi chúng mình lên đường.
Tần Thiên Nhân gật đầu.
Chờ cho hai người kia đi khuất sau rặng liễu, nữ thần y ngẩng mặt lên cất tiếng gọi:
- Thiên Nhân.
Tần Thiên Nhân nhìn xuống khuôn mặt kiều diễm của nữ thần y, trong lòng chàng rung động, thường ngày, nàng rất xinh đẹp, nhưng chiều nay nàng xinh đẹp hơn ngày thường rất nhiều. Chiều nay nữ thần y mặc áo màu hồng thêu cúc trắng, bên ngoài khoác thêm chiếc áo choàng cũng thêu cúc trắng. Tần Thiên Nhân cất tiếng gọi:
- Tây Hồ.
Âm thanh ấm áp ngọt ngào không thể nào diễn tả được. Câu này vừa lọt vào tai nữ thần y, nàng lập tức sà vào lòng Tần Thiên Nhân.
Trước khi đi Quan Sơn Mã Hà mà thấy được mặt người yêu thương, Tần Thiên Nhân cũng vô cùng mừng rỡ, chỉ hiềm lúc nãy có Khẩu Tâm và Tôn Hứa Khải ở bên cạnh, nên không thể nào dang rộng đôi cánh tay ôm lấy nàng cho thỏa niềm yêu thương.
Tần Thiên Nhân cũng ôm lấy nữ thần y, giữ chặt nàng trước ngực chàng, đặt cằm chàng lên tóc nàng, trong lòng Tần Thiên Nhân vui mừng tới độ không tả thành lời.
Hai người đứng ở bên bờ hồ ôm lấy nhau quên mất thời gian, chỉ mong đất trời cứ thế không bao giờ thay đổi.
(còn tiếp)