Tần Thiên Nhân thoáng thấy quân Thanh phía Tây dàn trận mỏng hơn ba phía còn lại, có thể đánh ra được, bèn nói với một binh sĩ đứng gần chàng:
- Phía Tây ít địch, chúng ta hãy mau đột kích ra ngoài.
Rồi nắm tay dẫn nữ thần y vừa đánh vừa tiến về Tây.
Quân của Trương Dũng rỉ tai nhau từ sớm, cũng vừa đánh vừa lùi dần về hướng Tây.
Đến gần cửa Tây, nữ thần y cảm thấy bàn tay đang cầm tay nàng đột nhiên lỏng ra, rồi Tần Thiên Nhân buông hẳn tay nàng ra.
Hai tay Tần Thiên Nhân co quắp, hai hàm răng chàng đập vào nhau, hơi thở hổn hển.
- Huynh không sao... – Tần Thiên Nhân nói - Để huynh thử vận khí... vận khí... ép chất độc xuống trở lại.
Nữ thần y biết chàng làm vậy cũng bằng thừa, nàng lắc đầu.
Đúng là Tần Thiên Nhân vận khí xuống đan điền, toan ép chất độc trong mình xuống. Ngờ đâu không vận khí thì còn đỡ, vừa mới đề khí thì không những hai tay mà ngực chàng đau nhói lên, nội tức trong mình chỉ đưa xuống được vài tấc lại xông ngay lên.
Tần Thiên Nhân tưởng chừng có hàng nghìn hàng vạn lưỡi dao nhỏ đang đâm chém nửa thân trên của chàng, nhịn không nổi kêu lên một tiếng.
Đôi chân Tần Thiên Nhân mềm nhũn, hai đầu gối sụm xuống, ngồi bệt dưới đất.
Nữ thần y quỳ xuống bên Tần Thiên Nhân nói:
- Huynh đừng cố gắng đề khí, Tiêu Cốt Tán không thể dùng nội lực chèn ép được.
Tần Thiên Nhân không nghe lời, đề tụ chân khí lần nữa, rồi một lần nữa. Nhưng chàng cố gắng mấy lần, ngoài làm cơ thể chàng thêm nhói buốt chân khí không vận hành như ý muốn.
- Tây Hồ - Tần Thiên Nhân nói - Tha lỗi cho huynh, huynh là tướng công của muội mà không bảo vệ được muội, hãy tha lỗi cho huynh.
Nữ thần y mỉm cười:
- Muội không ân hận, muội yêu huynh. Huynh nói muội ngu khờ cũng được, dại dột cũng xong, muội nguyện cùng chết với huynh, lên trời hay địa ngục, hai đứa mình không bao giờ xa cách.
Trong lúc hỗn loạn đó hai người họ bỗng nghe có tiếng quen thuộc hô lên:
- Thiếu đà chủ, huynh đang ở đâu?
Thân binh của Tần Thiên Nhân vội đáp:
- Ở đây!
Hóa ra người vừa hỏi đó là Lâm Tố Đình.
Lâm Tố Đình thấy đại quân Thanh trùng trùng, không hề tỏ vẻ khiếp sợ, sấn lại giao chiến vô cùng quyết liệt.
Quân Thiên Địa hội thấy Lâm Tố Đình trở về, vậy là trong lúc nguy cấp vẫn còn người chỉ huy họ đánh quân Thanh, khiến tinh thần họ vừa mới căng thẳng giờ hăng hái lên.
Trong một lần Trương Dũng dùng trảm mã đao chém xuống đầu một người lính Thiên Địa hội đang té ngửa trên đất, Lâm Tố Đình liền nhảy đến tạt kiếm lên đỡ.
Keng!
“Đao pháp của tên này rất khá,” Lâm Tố Đình nhủ bụng khi hai thanh đao kiếm của nàng và Trương Dũng chạm nhau. Nàng vận toàn bộ công lực vào hai cánh tay, dùng sức đẩy thanh đao của Trương Dũng lên.
Trương Dũng cũng vận toàn bộ nội công. Lưỡi đao áp sát lưỡi kiếm, hai người cùng kéo một đường. Ken két! Tiếng hai thanh sắt va chạm nghe ê cả hàm răng. Lửa tóe ra nhiều tia nhấp nhánh.
Lâm Tố Đình thấp hơn Trương Dũng nên yếu thế hơn, đột nhiên nàng nghĩ ra một kế, liền bặm môi thổi nhẹ một hơi. Tức thì một cây kim nhỏ xíu cỡ hai lóng tay phóng ra khỏi môi.
Cây kim biến mất trong ngực Trương Dũng. Trương Dũng đánh rơi cây trảm mã đao, nhảy lui về sau một trượng.
Bốn tên lính Thanh cầm thương xông vào Lâm Tố Đình để nàng không thể tiếp tục tấn công Trương Dũng.
Lâm Tố Đình dùng kiếm chém búa xua làm bốn tên lính phải khuấy thương liên hồi chống trả lại.
Lâm Tố Đình đang đánh với bốn tên lính Thanh, bỗng nhác thấy một tên lính Thanh khác đang lắp tên để bắn về hướng một người Thiên Địa hội. Nhưng tên chưa kịp rời nỏ thì nàng dùng thanh kiếm đang cầm trong tay phóng đi, kiếm bay vù vù đến cắt ngọt vào phía sau gáy tên lính cầm cung tên.
Bốn tên lính Thanh thấy Lâm Tố Đình không còn binh khí trong tay nữa, cả mừng vội dùng thương đâm tới. Lâm Tố Đình ngã người ra phía sau rất nhanh, tránh bốn mũi thương đâm vào cổ nàng, rồi nàng tiện tay, nhặt lấy song nhị khúc côn đang nằm trên đất vung lên, quấn lấy bốn cán thương.
Lâm Tố Đình giật mạnh một cái, bốn cây thương rời khỏi tay bọn lính Thanh rơi leng keng trên đất.
Chúng chẳng còn binh khí chi nữa, mặt mày căng thẳng thấy rõ.
Lâm Tố Đình nhận biết, nhếch mép cười một cái, tay phải nàng cầm phía đầu một thanh côn, tay trái nắm phía đuôi côn còn lại, nàng giữ thẳng hai thân côn và tấn công bằng đầu côn vào huyệt đản trung của bọn Thanh binh. Bằng những động tác phong phú Lâm Tố Đình làm chủ song nhị khúc côn rất thành thạo. Nàng biết phản lực của côn bật rất mạnh, nên trụ tấn cho thật vững để không bị phản tác dụng khi dùng côn nhị khúc.
Lâm Tố Đình nghĩ đến Tàu Chánh Khê, trong đầu nóng phừng phừng, nàng dồn hết lửa giận vào đầu côn, khiến cho đòn đi rất nhanh, lực cực mạnh.
Lâm Tố Đình liên tục cầm một thanh côn và đánh văng thanh còn lại vào bốn tên lính Thanh khiến cho chúng liên tục nhảy tránh, mồ hôi mồ kê nhễ nhại.
Lâm Tố Đình hết loan côn thì tới thu côn, luân phiên nhoang nhoáng. Thanh binh không biết lấy gì mà đỡ, trong lúc nguy cấp chỉ biết dùng cánh tay mà đỡ đường đi của côn được đánh ra. Tim chúng đập thình thình, liên tục giơ tay gạt trái gạt phải, xéo, dọc, ngang, chưa đầy một khắc những cánh tay đã tứa máu.
Thế côn của Lâm Tố Đình đặc dị, chiêu thức biến hóa khôn lường khiến cho Trương Dũng đang tìm cách rút kim châm trong ngực ra cũng phải dừng tay lại ngỡ ngàng nhìn. Lâm Tố Đình khuyên, ném, rồi phang côn. Hai tên lính Thanh tránh được một hồi bị ba mươi hai biến thể của nàng đánh vỡ sọ mà chết.
Đánh nhau với hai tên còn lại thêm một lúc nữa, Lâm Tố Đình lừa được thế công phá bằng hai đầu côn theo chiêu Tế Thiên Giáng Địa. Nàng xuất đòn theo chiều nghịch, lấy nghịch để chế thuận làm hai tên lính Thanh không định được phương hướng của côn đi mà rơi vào thế quẫn. Binh một tiếng, tên lính Thanh bên trái nhận một đòn chí mạng vào ngực, lập tức ngã xuống đất.
Võ công của Lâm Tố Đình thiên về tạp nham, binh khí nào cũng có thể sử dụng được, khác với quân lính Chính Bạch kỳ chỉ tinh thông một loại thương thế nên Lâm Tố Đình chiếm nhiều ưu thế hơn. Tên lính Thanh bên phải cũng bị trúng một đòn vào ngực ngã bật ngửa trên đất tắt thở.
Lâm Tố Đình lại lia côn quẹt trúng vai một tên lính Thanh thứ năm và đùi tên lính Thanh thứ sáu, làm hai tên lính này gãy xương vai và xương đùi kêu lên thật lớn.
Lâm Tố Đình xuất thêm một đòn nữa, lần này nàng đánh vào cổ tên lính Thanh thứ bảy khiến hắn gãy cổ mà chết.
Lâm Tố Đình lầm lầm tiến về phía Trương Dũng, lia côn. Trương Dũng đưa hộ oản lên đỡ. Một người đánh một người đỡ. Hộ oản cứng rắn nên hai cánh tay Trương Dũng không hề gì. Trương Dũng lo ngay ngáy, nhủ bụng nếu còn dây dưa với cô gái này lửa tràn đến sẽ thiêu chết cả lũ, lúc nãy chàng và đoàn quân của chàng làm theo lệnh kỳ chủ, cố tình dàn hàng mỏng ra để nhóm người của Tần Thiên Nhân lui ra khỏi đồn Bạch Nhật. Nhưng cô gái này đã phá hỏng tất cả. Trương Dũng rất muốn phản đòn nhưng không có thanh trảm mã đao mà dù cho có, chàng bị thương nên lực phản đòn cũng bớt mạnh, linh hoạt yếu hơn ban đầu rất nhiều.
Hai người tiếp tục một đánh một đỡ.
Trương Dũng nghĩ ra một kế, cố tình để lộ huyệt trung phủ, cùng lúc đầu côn của Lâm Tố Đình lia vào ngực chàng bèn nhảy vụt ra sau, lọt vào một căn lều đang cháy phừng phừng.
Trương Dũng không bị bỏng nhưng vẫn vờ la lên oai oái và cố chịu nóng đứng bên trong căn lều.
Nhân lúc quân Thanh chạy vào lều cứu Trương phó tướng của họ, Lâm Tố Đình căng thanh côn trong tay nàng ra làm thế thủ, lùi dần về phía Tần Thiên Nhân nói:
- Thiếu đà chủ! Lúc nãy muội thấy cửa Tây không có Thanh binh, chúng ta nên thoát ra từ đó!
Tần Thiên Nhân gật đầu, nhưng không đứng dậy nổi. Lâm Tố Đình bảo một tân binh Thiên Địa hội cõng Tần Thiên Nhân.
Tân binh kia tuân lệnh. Lâm Tố Đình xoay côn vòng vòng, quất nghe chan chát nói:
- Đi thôi!
Rồi xung phong dẫn đầu nhóm người Thiên Địa hội chạy thoát ra cửa Tây đồn Bạch Nhật.
Đúng như Trương Dũng lo ngại, khi chàng và quân Thanh vừa chạy ra khỏi cổng Tây, lửa liền tràn tới nơi.
(còn tiếp)