Chợ Đông Ba của thành Hàng Châu cũng như mọi hôm, rất tấp nập, dòng người ùn ùn xuôi ngược. Chợt cái tấp nập thường ngày đó có chút xao động, bất giác ồn ào hơn khi cổng chợ xuất hiện một thiếu nữ bận đồ xanh da trời đang đẩy chiếc xe gỗ hai bánh, ở trên chất đầy những vò rượu.
Nàng vào chợ, đi đến đâu, người ta nhìn theo đến đấy. Thậm chí có người đã lướt qua rồi vẫn quay lại ngó một lần nữa, bởi thiếu nữ này thật xinh đẹp. Dù chỉ khoác trên người bộ trang phục bình dị không chút cầu kì, trông nàng vẫn nổi bật khác thường. Đặc biệt là đôi mắt to đen, sâu thẳm dưới hàng mi cong hút hồn. Nước da trắng mịn như sữa, tương phản là mái tóc đen dài óng ả chấm ngang eo. Một đóa hoa mơn mởn xuân thì như vậy bảo sao chẳng khiến người ta phải ngoái đầu!
- Ui cha, con nhỏ đẹp dữ!
Trong một tửu quán, ba gã đàn ông đang ngồi ghếch chân lên ghế bật dậy nhớn nhác. Một kẻ trong bọn hỏi với vào trong:
- Bà chủ, có biết con nhỏ kia không?
Một người đàn bà phốp pháp, hẳn là chủ quán nghe tiếng gọi liền đon đả chạy ra, thấy khách hất hàm ra hiệu mới nghển cổ nhìn theo. Sau khi tặng cho ông chồng gày gò cũng đương nhấp nhổm một cái véo rõ đau bà ta mới bĩu môi nguýt dài:
- Tưởng ai, con nhỏ đó tên Tiểu Tường!
- Ồ, gái đôi tám có khác, trông tươi non thế! - Một kẻ mắt hau háu, gãi mép lẩm bẩm.
- Mà thế nào lại phải tự mình kéo xe rượu thế kia? - Kẻ khác ngạc nhiên hỏi.
Bà chủ cười mỉa mai:
- Nó chuyên pha chế rượu bán cho Túy Hồng Lâu đấy. Cha mẹ mất hết rồi, không tự mình đẩy xe kiếm ăn thì ai đẩy cho!
- Túy Hồng Lâu!
Cả ba ồ lên vẻ mặt lộ vẻ mơ màng khao khát. Mặc dù bọn chúng mới tới Hàng Châu thế nhưng đã biết tiếng Túy Hồng Lâu, một trong hai kỹ viện nổi tiếng ở Giang Nam. Nghe nói nơi này muôn hoa khoe sắc khiến khách phong lưu quên cả đường về. Nào là mỹ nữ quyến rũ, say đắm tựa nụ hồng đỏ thắm, rồi thanh nhã cao quý như hoa mẫu đơn, hay thuần khiết thẹn thùng như hoa mắc cỡ, xinh đẹp hoang dã như hoa loa kèn... Nói chung chỉ cần khách đến chốn này thì luôn luôn có mỹ nữ hợp khẩu vị bọn họ. Nếu vẫn chưa ưng ý, cho đổi tới thay lui đến khi khách vừa lòng hả dạ mới thôi.
Lại thấy bà chủ quán trề môi nói tiếp:
- Ra vẻ thanh cao cho ai xem chứ! Dây dưa với chỗ ấy sớm muộn cũng thành kỹ nữ cho thiên hạ chơi đùa thôi!
- Đi, tụi bay!
Một gã nghe tới đó mắt sáng rực, xô ghế đứng phắt dậy hô.
- Ơ kìa, tiền thịt với rượu!
Mụ chủ béo thoắt cái nhao tới túm áo khách.
Gã bị tóm nom cũng to béo như lợn, cười nhăn nhở:
- Trả sau nhé!
- Á à, định ăn quỵt của bà à? - Mụ ta tru tréo.
Gã béo nhìn theo đồng bạn đã chạy đi, sốt ruột nhe hàm răng vàng khè:
- Giờ ông đây không có tiền, chỉ có cái này thôi!
Đoạn giơ nắm tay to bè lên đe dọa.
- Tưởng bà mày sợ à, chưa trả tiền đừng hòng chạy! - Bà ta nghiến răng đáp trả.
- Lắm lời!
Gã béo bực mình hất tay một cái khiến bà chủ phốp pháp ngã dúi dụi, xô đổ cả hàng ghế đằng sau, xem ra tên này cũng có chút công phu trong người.
- Ối giời ơi, ăn quỵt còn đánh người. Thử hỏi vương pháp ở đâu chứ, giời ơi là giời...
Lại nói, thiếu nữ tên Tiểu Tường đang kéo xe gỗ, giao rượu cho một quán ăn trong chợ thì nghe ầm ĩ liền tò mò quay lại nhìn. Tiếng huyên náo là từ quán rượu của mụ Trương béo vọng ra. Giữa đống bàn ghế đổ chỏng chơ, mụ ta giãy đành đạch, tru tréo liên hồi. Bên cạnh là ông chồng ốm o loay hoay không biết phải làm sao. Xung quanh người qua kẻ lại, chỉ xúm xít đứng coi trò vui, bởi mụ béo ngoa ngoắt có tiếng, vốn chẳng ai ưa. Giờ chứng kiến mụ chịu thiệt, có người thậm chí còn cười vui vẻ.
Mọi khi gặp chuyện thế này Tiểu Tường nhất định phải len vào xem một chút, nhưng bữa nay còn cả mẻ rượu chưa giao xong. Nàng đành xốc lại đai kéo, quệt mồ hôi vương trên trán rồi bặm môi bước tiếp.
- Tiểu Tường!
Tiểu Tường nghe tiếng gọi ngước mắt nhìn quanh. Một phụ nữ trung niên từ gánh mì góc đường chạy ra, vẫy vẫy tay:
- Đã phải giao rượu tiếp rồi hả con?
- Dạ, dì Lương. Bữa nay con giao cho quán của Vương thúc!
Lương đại nương gật đầu mỉm cười hiền hậu, bà ngập ngừng một lát, vắt cái khăn lau tay lên vai rồi mới nói:
- Tiểu Tường à, số bạc lần trước...
- Sao vậy dì?
- À, chỉ là... chỉ là bạc lần trước con cho dì mượn, Tiểu Tường thư thư cho dì ít bữa được không?
Thiếu nữ cười xòa nói:
- Ôi, sao đâu dì. Nếu dì khó khăn thì ít bữa nữa trả con cũng được!
- Cám ơn con. Cứ lần lữa mãi thế này dì cũng ngại lắm!
- Ủa, trán dì...
Tiểu Tường vén cái khăn hoa trùm đầu của dì Lương, một bên trán lộ ra vết bầm thật to. Nàng tức giận kêu:
- Lão ta lại đánh dì hả?
- Không... không, là do dì bất cẩn! - Dì Lương lúng túng nói nhỏ.
- Dì thử nhìn lại xem, trên người bao nhiêu vết sẹo rồi. Vậy mà còn bênh lão ấy chằm chặp!
Lương đại nương nở nụ cười gượng gạo, bà phân trần:
- Chỉ lúc uống rượu với thua bạc thôi, bình thường lão ấy vẫn tốt lắm!
- Dì thật là...
- Thôi đi đi kẻo lão Vương sốt ruột. Lát có xong sớm thì qua đây, dì phần con tô ngon nhất!
- Dạ, con đi!
Tiểu Tường nhìn theo cái dáng tất tả của Lương đại nương, thầm cười khổ: "Chắc lão khốn kiếp kia nướng hết vào chiếu bạc rồi. Ôi, cũng là người lụy tình...” Nàng ngẫm nghĩ thế nào, đứng thất thần khẽ lẩm bẩm:
- Còn mình, thì sao đây?
Tâm trạng Tiểu Tường bất giác nặng nề, cước bộ cũng trầm xuống vài phần. Nàng kéo xe đi một chút nữa, trước mặt xuất hiện ba gã đàn ông chắn đường nàng lại. Một gã vừa lùn vừa ốm, ra vẻ thủ lĩnh, hai tên phía sau thì một cao nghều, một mập mạp như con heo ục.
Gã lùn ốm rú lên cười nham nhở:
- Úi mẹ ơi, cô nương này nhìn gần đẹp quá trời quá đất!
Tên cao nghều nuốt nước bọt, gật lấy gật để:
- Con bà nó, ta thích!
Tên mập cũng cười tít mắt, cuống quít nói:
- Ta nữa ta nữa, cũng thích quá trời luôn!
Phải nói Tiểu Tường da sáng thịt mịn, chẳng giống cái vẻ đã từng nếm qua khổ ải. Cả người nàng sáng bừng, toát lên vẻ dịu dàng thuần khiết hệt đóa hoa nhỏ bên suối.
Thoạt đầu nàng hơi ngỡ ngàng, hình như lâu lắm rồi mới có kẻ lại trêu chọc mình. Đến lúc nghe mấy tên dê xồm kẻ tung người hứng, nàng bực mình cau mày hỏi:
- Các ngươi đang nói ai đó?
- Ủa, ngoài cô em ở đây còn ai nữa sao?
Gã lùn ốm cười hí hí, làm bộ quay trái quay phải rồi sán tới gần tiếp tục chớt nhả:
- Muốn uống cô em, à không, rượu của cô em vô bụng thì phải trả bao nhiêu tiền đây?
Vừa hỏi gã vừa quơ tay xốc lấy một vò định nếm thử. Dè đâu Tiểu Tường mím môi, vung tay hất luôn.
Xoảng! Chiếc vò bằng sành bắn tung lên, rơi xuống đất vỡ tan tành, rượu tràn ra đường, hương theo gió bốc lên thơm lừng. Nàng buông xe kéo, phủi tay vài ba cái rồi đứng chống nạnh quát:
- Rượu của bổn cô nương đâu phải để thứ như ngươi uống không. Muốn uống rượu, thì phải trả tiền. Còn nữa, thái độ phải biết điều một chút. Bằng không ta thà đổ xuống đất cho chó còn hơn!
Trông thiếu nữ xinh xắn dễ thương, không ngờ mồm mép vô cùng chua ngoa đanh đá. Song mỹ nhân giận dữ lại có hương vị quyến rũ riêng, khiến cả bọn càng thích thú.
- Oa ha ha!
Tên mập cười rú lên:
- Thì ra cũng là con cọp cái đó tụi bây ơi!
Ba từ “con cọp cái” đập vào tai Tiểu Tường, nàng lập tức nhíu chặt cặp lông mày, chỉ thẳng vào mặt tên mập, thét lanh lảnh:
- Ngươi thử nói thêm lần nữa coi!
Người trong khúc chợ nghe tiếng huyên náo, dừng lại xem. Có điều ba gã này ỷ có võ công, chẳng thèm để ý. Nghe Tiểu Tường thách thức, bọn chúng còn phá lên cười sằng sặc. Gã mập tức thì nhệch mồm lặp lại luôn:
- Thì ra cũng là con cọp cái đó tụi bây…
Hắn chưa nói đến chữ “ơi,” hai tiếng bốp bốp đanh gọn đã vang lên. Rất nhanh, hai bên má hằn năm vệt dài đỏ lừ. Không ngờ thiếu nữ liễu yếu đào tơ vậy mà lực tay thật mạnh.
- Ôi, chết tao!
Gã mập nâng hai tay lên ôm mặt la bải hải.
Gã cao kều thấy đồng bọn bị một thiếu nữ mảnh mai, sức trói gà còn không có đánh đến sưng vù cả mặt mày thì cảm thấy mất thể diện quá, bèn quay sang chửi:
- Mày có im…
Còn chưa dứt câu ngực bỗng đau điếng, gã giật nảy người rú lên:
- Úi, chết con!
“Chết con” xem ra còn tệ hơn “chết tao” nhưng đang lúc dầu sôi lửa bỏng tên mập chẳng còn tâm trí đâu để cười cợt.
Tiểu Tường chẳng đợi tên lùn ốm kịp thốt câu nào, sau khi nàng rút lẹ khúc cây dùng để chống xe kéo đánh vào ngực tên cao kều rồi, tung mình nhảy tới vừa múa thanh gỗ vù vù vừa quát tên lùn ốm:
- Chết đi, dám chọc giận mẹ tụi bây này!
Sẵn trong lòng Tiểu Tường bực bội vì chuyện dì Lương ban nãy, nàng thực muốn đánh đấm cho hả giận, vừa hay gặp ba tên dê xồm nên ra tay không chút kiêng dè.
Ba gã này là lưu manh ở một tiểu trấn bên ngoài kinh thành gặp dịp nghe giang hồ đồng đạo ca ngợi sông nước Giang Nam trù phú, con gái thì xinh đẹp thướt tha bèn hợp với nhau cùng làm chuyến xuôi Nam. Dọc đường qua vô số thành trấn, bọn chúng cũng quậy phá mấy bận, đụng độ vài ba kẻ giang hồ, may mắn toàn thắng không sứt mẻ, tự nhiên nảy sinh cảm giác ngạo nghễ của cao thủ, bèn xưng là Bắc Thiên Tam Kiệt.
Bọn chúng tới Hàng Châu vừa được dăm hôm, đã kịp ăn quỵt uống chịu cả chục tửu lâu hàng quán. Khéo thay đúng dịp võ lâm Giang Nam dậy sóng vì sự kiện Giang Nam Thất Hiệp hành thích hoàng đế. Ai nấy xôn xao bàn tán, hơi đâu để mắt xem mấy tên giang hồ nhãi nhép phá phách ra sao, thành ra ba đứa lộng hành càng không kiêng nể.
Bữa nay tia thấy mỹ nhân, cứ tưởng được một phen vui vẻ. Nào ngờ chưa đến mấy nhịp hô hấp, hai đồng bạn đã ăn đòn lăn lộn. Có điều chẳng phải vô cớ tên lùn ốm này được tôn làm thủ lĩnh. Dù không phải cao thủ nhất lưu, song cũng có chút công phu quyền thuật. Sau thoáng bất ngờ, gã nghiêng mình né “cây côn” trong nháy mắt. Biết đụng phải cây đinh cứng rồi, gã thoái lui định lấy vũ khí sở trường là đôi bao tay gắn móc sắt. Song thế công của thiếu nữ quá dữ dội, bám sát không rời, thở lấy một hơi còn chẳng kịp nói chi đeo bao tay vô.
Phút chốc hai bên qua lại mười mấy chiêu. Bí quá hóa cùn, sau một hồi tránh né, gã lùn ốm di chuyển tới sát xe rượu hổn hển quát:
- Còn đánh nữa ông... đạp đổ đấy!
Tiểu Tường sửng sốt, xe rượu là công sức cả tháng trời của nàng, chỉ còn cách dừng tay trợn mắt nhìn. Người xung quanh đứng xem dù không dám giúp nhưng thấy thế không ít người chửi mắng ỏm tỏi.
- Đứa nào chửi ông bước ra đây! - Tranh thủ mang bao tay sắt, gã lùn ốm vừa nhe răng đe dọa vừa quát đồng bọn:
- Hai thằng kia, mau ra giúp... hự!
Bỗng có thứ gì đó bay vèo tới, đánh binh vô ngực khiến gã kêu lên thảm thiết. Nhìn lại không ngờ là một cái bát rượu không, đủ thấy người ra tay nội lực thâm hậu nhường nào. Chưa kịp chửi bới xả giận vài câu thì gã thấy đau quá xá đau, ngực như thể bị bổ ra làm đôi. Choáng váng không thở nổi, lùn ốm loạng choạng quỳ sụm xuống, gập người ói ra một búng máu.
Tất thảy đều ngơ ngẩn, dáo dác nhìn muốn sái cổ mà chẳng thấy người vừa hạ thủ đứng ở đâu. Lại thấy một vệt sáng vụt qua nhanh như gió cuốn, quét ngang đỉnh đầu tên cao gầy đang nhào tới. Xoẹt một tiếng, tóc trên đầu gã đứt tung, bay lả tả.
Sau khi xoáy một vòng, nó liệng tà tà bay trở lại tầng hai của tửu lâu phía đối diện. Nói thì lâu nhưng chuyện xảy ra rất đột ngột, lẹ làng đến kinh người. Tiếp đó, một giọng nam nhân trầm trầm từ bên trong lan can vọng ra:
- Ba nam nhân vây đánh một thiếu nữ, da mặt có dày quá không?
Chỉ với hai chiêu, cao thủ giấu mặt làm ba tên côn đồ sợ vãi mật. Tên lùn ốm thì khỏi nói, quỳ gối vẫn chưa dậy nổi. Về phần tên cao gầy, mặt xanh như lá sợ hãi không nói lên lời. Nghĩ mà xem, chỉ cần thấp xuống một vài phân… gã dừng ngay sự tưởng tượng lại. Hiển nhiên người ta mới chỉ cảnh cáo gã, chưa muốn hạ chiêu sát thủ.
Bịch bịch! Hai đứa mặt cắt không còn chút máu, đồng loạt quỳ xuống khóc lóc van xin:
- Đại hiệp võ công trác tuyệt, không chấp lũ tiểu nhân chúng tôi. Xin ngài tha mạng... tha mạng ạ!
Mọi người sững sờ, im lặng hoàn toàn. Thế này... Mang tiếng xông pha giang hồ mà nhát chết vậy sao?
- Cút đi!
Người đó nói to.
Cả hai rối rít tạ ơn, xốc gã lùn ốm dậy lếch thếch cút thẳng trong tiếng hoan hô của người xem. Thủ đoạn cao siêu như vậy, đừng nói bọn chúng, gộp cả tên thủ lĩnh võ công khá nhất vào chỉ sợ chẳng động được sợi tóc của người ta. Cứ ngỡ lần này không chết cũng bị một trận nhớ đời, đâu ngờ người ta cao thủ tuyệt đỉnh, không chấp lũ tôm tép thật. Chả biến cho nhanh còn đợi đến bao giờ.
Tiểu Tường chớp chớp hàng mi cong đưa đầu nhìn lên tửu lâu. Vị cao thủ đó hẳn không muốn lộ mặt. Nàng giơ cao khúc gậy lên gõ vào thành xe một cái bộp. Đó là ám hiệu mà Tiểu Tường tin y nhất định sẽ hiểu. Nàng mỉm cười, vừa thu dọn mảnh sành rơi vãi.
Nàng đã biết vị cao thủ giấu mặt đó là ai rồi. Giọng nói của chàng trầm ấm, hay đến độ kiếp này Tiểu Tường không thể nào quên được.
(còn tiếp)