Hai người họ đi dọc con phố náo nhiệt, cộng thêm mua khá nhiều thứ đồ. Trong đó chỉ có mấy món là mua cho mẹ và em gái, còn lại đều là mua cho Du Thiên Lâm.
Bắt đầu từ khăn quàng cổ, Du Thiên Lâm tựa như nghiện, kéo tay anh cái này cũng muốn cái kia cũng muốn. Anh bảo rất nhiều lần là không được lấy, Du Thiên Lâm gạt đi kêu không việc gì, góp hai cánh tay kèm cần cổ vào công cuộc treo xách túi lớn túi nhỏ.
Anh biết lòng nhiệt huyết của Du Thiên Lâm lại trỗi dậy, buộc phải nghe theo, cuối cùng hai người đều mang vác lỉnh kỉnh chả nhấc chân nổi, thuê hai chiếc xe kéo ngồi một trước một sau quay lại khách sạn.
Hôm nay đi một quãng lâu, anh mệt luỗi eo mỏi nhừ lưng đau nhức. Du Thiên Lâm còn chưa chịu từ bỏ kéo anh tiếp tục lăn giường, khiến anh tắm rửa xong là ngủ vật ra.
Có điều trước khi ngủ Du Thiên Lâm hỏi anh muốn đi đâu ngày mai.
Lần này đến Nam Kinh chỉ để giao cỏ Di La tới Trường Xuân quán. Tết nhất rục rịch ngay trước mắt, bất kể công việc cuối năm của thương hội hay là buôn bán của Thẩm gia đều chẳng rời tay anh, cho nên, anh không thể ở lại Nam Kinh chơi nhởi nhàn nhã được.
Vốn dĩ anh tính đặt chỗ chuyến tàu về vào ngày mai. Du Thiên Lâm phản đối, nài họ ở bên nhau lâu như vậy mà chưa từng ra ngoài chơi, muốn thư giãn trong thời gian hơn một ngày.
Nom Du Thiên Lâm cười vui vẻ như thế, điệu bộ gần như là cười từ sáng đến tối, anh cũng biết khó có được cơ hội như vầy, bèn đồng ý.
Nhưng mà hôm nay đi bộ nhiều lắm rồi, anh thực sự mệt mỏi, mới dán đầu lên gối đã chả mở nổi mắt, đáp lời bằng câu "Tùy đệ" rồi vứt nhiệm vụ cho Du Thiên Lâm, bản thân mình ngủ luôn.
Du Thiên Lâm ôm anh, ngửi hương bồ kết quanh gáy anh hồi lâu, bấy giờ mới rời đi tắm táp, nhân tiện quyết định lộ trình của ngày mai.
Gần đây giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi của Thẩm Tế Nhật cực kỳ đều đặn, mặc dù chẳng ai gọi, buổi sáng 7 giờ đúng anh đều có thể tự động mở mắt. Nhưng anh không ngờ Du Thiên Lâm tỉnh dậy sớm hơn cả anh, sờ sang chỗ bên cạnh người lành lạnh.
Anh vén chăn ngồi dậy, mới khoác thêm áo ngoài đã thấy Du Thiên Lâm đi từ buồng tắm ra, vừa trông thấy anh tỉnh ngủ liền mỉm cười, sà vô như một cục nam châm, ôm trọn anh vào lòng.
Anh còn chưa súc miệng, bèn bịt miệng Du Thiên Lâm bằng bàn tay. Du Thiên Lâm không hôn được, tất nhiên chả chịu thả anh ra. Trong khi dứ qua đẩy lại coi bộ anh nhíu mày, hắn tức khắc thấy gió bẻ lái, đưa ra một ý kiến xấu xa: "Vậy thì, đệ bế huynh đi đánh răng là được." Nói xong còn chưa chờ anh trả lời, vừa khom lưng đã bế ngang người anh lên.
Thẩm Tế Nhật vốn chẳng phải là người gầy gò như Từ Yến Thanh, song lực cánh tay của Du thiên Lâm là từ tập luyện quanh năm, bế anh hoàn toàn không tốn công sức. Anh mất thăng bằng, mới chỉ túm vai Du Thiên Lâm theo phản xạ, đã thấy Du Thiên Lâm sắp vào buồng tắm.
"Sáng sớm ngày ra, đệ định làm gì, mau bỏ huynh xuống!" Thẩm Tế Nhật cáu kỉnh mắng. Chỉ là anh cáu thì cáu, giọng mắng lại chả có hơi gì. Du Thiên Lâm dừng bước, quan sát mặt mày anh, quả nhiên nhìn thấy chút ngượng ngùng khơi lửa hấp dẫn người, liền bắt đầu trêu anh nữa: "Khỏi phải xấu hổ, chồng bế em là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Nếu chưa quen thì ngày nào anh cũng bế, thêm mấy lần là thành thói quen. Nói không chừng về sau sáng sớm nếu anh không bế em đi rửa mặt, em sẽ chẳng chịu xuống giường đấy."
Du Thiên Lâm nói dứt câu thì cười hoan hỉ. Thẩm Tế Nhật trừng mắt lườm hắn, từ khi bằng lòng thay đổi vì hắn, đã mấy hôm rồi cái miệng của hắn càng thiếu đánh. Chỉ có điều... cũng vui vẻ hay đùa hơn trước đây.
Nhìn trông điệu cười vẫn chưa rút bớt trên mặt hắn hai ngày nay, là Thẩm Tế Nhật chả đành lòng so đo với hắn. Huống hồ hai người họ đến được với nhau quả thực không dễ dàng, vẫn còn chưa biết có thể tiến xa hơn bao nhiêu trên con đường sau này. Nếu có thể có được niềm vui hiếm hoi trong hiện tại, thì cũng chẳng cần thiết phải quan tâm dăm ba chuyện vô nghĩa.
Anh chỉ đành hoàn thành đánh răng rửa mặt ở trong lòng tên láu cá này, sau cùng vừa bỏ khăn mặt xuống đã bị Du Thiên Lâm lật mình lại, đè trước bồn rửa tay hôn tiếp.
Một khi hôn rồi là chả kìm nổi, hôn qua hôn lại hơn một tiếng mới ra khỏi nhà. Hai ngày nay vui đùa hơi quá chừng mực, lưng anh nhức mỏi hơn hôm qua. Ban đầu Du Thiên Lâm dự tính dạo chơi vùng ngoại ô cùng anh, bây giờ chỉ có thể bỏ ngang, mua sắm trong bán kính tầm một dặm.
Đầu tiên họ đi ăn bữa điểm tâm sáng kiểu Quảng Đông*, sau khi bước từ trong cửa hàng ra, Thẩm Tế Nhật liếc mắt liền trông thấy phố đối diện có một hiệu chụp ảnh. Anh ngừng lại không bước tiếp, Du Thiên Lâm ngó sang theo ánh mắt anh, cười hỏi: "Muốn chụp ảnh à?"
*Điểm tâm là một loại hình ẩm thực Trung Hoa bao gồm rất nhiều món ăn nhẹ hợp lại và thường phục vụ cho bữa ăn sáng. Tổng cộng trên dưới 100 món khác nhau được chế biến chủ yếu từ nguyên liệu bột gạo, bột mì... và các loại nhân thịt, nhân hải sản được hấp bằng những xửng tre. Các món hấp gồm có há cảo, sủi cảo, bánh bao, bánh bao chỉ, xíu mại, bánh bao xá xíu, bánh hẹ và các món chiên như: bánh khoai môn chiên giòn, bánh cảo cá hồi chiên, các loại chả giò, các loại bánh ngọt, các loại thịt viên, chân gà chưng và cháo.
Hình thức điểm tâm hiện đại được cho là bắt nguồn từ Quảng Châu (hoặc Quảng Đông) và sau đó truyền về phía nam tới Hồng Kông – nơi qua nhiều thế kỷ đã biến ẩm trà từ một thời gian nghỉ ngơi thư giãn thành một trải nghiệm ăn uống chính thức.
Thẩm Tế Nhật nhìn hắn: "Chúng ta còn chưa từng chụp ảnh chung."
"Thế thì đi nào." Du Thiên Lâm nắm tay anh, lại nhét tay mình vào trong túi áo khoác giống hôm qua vậy, bước vô cùng anh.
Cửa hiệu chụp ảnh này mở giữa đường phố nội thành Nam Kinh sầm uất. Chủ hiệu là người nước ngoài, song nói tiếng Trung vô cùng tốt, thấy hai người họ vào đây, thì nghênh tiếp chào đón, hỏi họ muốn chụp kiểu ảnh gì.
Thẩm Tế Nhật nghía bốn bức tường một lượt, khung ảnh trên tường có cái to có cái nhỏ, đều là đủ loại ảnh chân dung đen trắng. Có ảnh chụp chung của cả gia đình, ảnh kết hôn của vợ chồng trẻ hoặc lâu năm, đám trẻ khác nhau về độ tuổi với nét mặt tươi cười ngây thơ hồn nhiên, còn có ảnh chụp chung giữa bạn bè, ảnh trong phim trên sân khấu, vân vân...
Du Thiên Lâm đang ngắm nhìn các tác phẩm treo trên tường cùng với anh, bỗng nhiên đến gần anh, chỉ vào một bộ ảnh phía bên trái bức tường gợi ý: "Không bằng chụp kiểu này đi?"
Thẩm Tế Nhật nhìn lại theo tay hắn chỉ, đó là một bức ảnh cưới. Một đôi nam nữ mặc quần áo cưới đỏ thắm kiểu Trung Quốc, cô dâu ngồi trên ghế bành, chú rể đứng ở một bên, cầm hỉ cân* để vén khăn trùm đầu* trong tay, nâng một nửa khăn trùm đầu của cô dâu lên.
*Nguyên văn "盖头": khăn trùm đầu, khăn voan
Trong đám cưới của người Hán thời xưa, một tấm lụa mỏng dài hình vuông màu đỏ thắm lạ mắt thường được trùm lên đầu cô dâu, gọi là khăn trùm đầu. Khăn trùm đỏ này phải được mở bởi chú rể lúc động phòng. Tục đội khăn trùm đầu trong ngày cưới xuất hiện sớm nhất ở triều Tề thời Nam Bắc triều (420-589), biến mất khi triều đại này sụp đổ, bị cấm dưới triều Đường và thịnh hành trở lại vào triều Tống.
Nói về tác dụng của chiếc khăn thường có hai cách giải nghĩa: một là che ánh mắt người ngoài trước khi kết hôn, hai là để trừ tà.
*Hỉ cân: Chú rể không được dùng tay vén khăn trùm đầu, mà cầm một cái cán cân có gắn hai móc, nhấc khăn trùm đầu của cô dâu lên bằng hai móc ấy.
Bắc Đẩu thất tinh là một mảng sao gồm bảy ngôi sao trong chòm sao Đại Hùng. Nam Đẩu lục tinh là một mảng sao gồm sáu ngôi sao trên bầu trời Nam bán cầu. (Cần tránh nhầm lẫn chúng với sao Bắc Cực và sao Nam Tào.) Hai mảng sao này đều có hình ảnh giống cái đấu hay cái gàu sòng, nằm phân biệt ở hai hướng Bắc Nam, có liên hệ mật thiết với môn Tử vi. Các vị thần trông coi các ngôi sao này trong thần thoại Trung Quốc gọi là Nam Tào - Bắc Đẩu tinh quân. Bắc Đẩu thất tinh, Nam Đẩu lục tinh, lại thêm tam tinh Phúc Lộc Thọ, tổng cộng là 16 ngôi sao.
Hệ thống đơn vị đo khối lượng cổ quy định làm tròn là 16, một cân (1斤=600g) là mười sáu lạng (1两 ≈37,5 g), một lạng là mười sáu tiền (钱), một tiền là mười sáu hào (毫). Những vạch khắc chia cán cân thành 16 đoạn nhỏ, mỗi đoạn tượng trưng cho một sao. Người ta quan niệm cán cân gánh phúc khí từ thiên tượng.
Hai cái móc, cũng có cách kiến giải. Đó chính là, có đôi có cặp, chuyện tốt thành đôi.
Mặc dầu là ảnh đen trắng, nhưng biểu cảm của chú rể hết sức sinh động, từ ảnh chụp có thể cảm nhận được hạnh phúc ngập tràn trong lòng anh ta.
Thẩm Tế Nhật định gạt đi ngay, Du Thiên Lâm lại giống như biết anh sẽ nói điều gì, thì thầm bên tai anh: "Khởi nguồn cho duyên phận của huynh và đệ là đêm hôm ấy, nếu như không có dáng vẻ tân nương mặc hỉ phục khi đó, huynh sẽ chẳng cướp luôn trái tim của đệ. Cho nên quả thật chúng ta hợp với tấm ảnh này lắm. Vân Thâm, đệ thực sự rất muốn ngắm dáng huynh mặc hỉ phục một lần nữa, huynh đồng ý với đệ đi, được không?"
Du Thiên Lâm nắm chặt bàn tay anh trong túi áo, nhìn anh lòng chan chứa mong đợi. Trong nháy mắt này tâm anh dao động, nhưng mà cứ nghĩ tới phải mặc trang phục như vậy trước mặt người ngoài, là anh cảm thấy làm thế nào cũng khó ngẩng mặt lên, vẫn lắc đầu từ chối: "Không được, mặc thành vầy chả ra thể thống gì cả, người ta sẽ cười cho mất."
Du Thiên Lâm nghĩ ngợi đôi chút, cố thuyết phục: "Tốt hơn là như này đi, mỗi người chúng ta mặc một lượt? Đệ mặc trước."
Thẩm Tế Nhật ngạc nhiên ngẩn người: "Đệ mặc?"
Du Thiên Lâm gật đầu tự nhiên, nói dụ anh: "Đúng thế, đệ mặc. Chẳng lẽ huynh không muốn nhìn thấy đệ mặc như vậy, ngồi chờ huynh nâng khăn trùm đầu ư?"
Hình ảnh mà Du Thiên Lâm miêu tả lập tức hiện lên trong đầu anh.
Thân phận của hai người họ thế này, dẫu cho mai sau có thể sống bên nhau mãi mãi, cũng chả thể có hôn lễ chính thức. Nghĩ vậy anh bị lung lạc, anh thật sự muốn coi dáng vẻ Du Thiên Lâm đội phượng quan* quàng hà bí*, đợi mình vén khăn trùm đầu.
*Nguyên văn "凤冠": Miện 冕, Quan 冠 và Mạo 帽 đều được dịch sang tiếng Việt là "mão" trong các tài liệu của triều Nguyễn, văn bản chữ Quốc-Ngữ thời đầu, các tài liệu nghiên cứu của người Pháp dùng cả 3 thứ chữ là Pháp-Việt-Nho để chú thích. (Đại-Nam Hội-Quán 大南會館)
Phượng quan là loại mão đội lấy hình ảnh chim phượng hoàng để trang trí. Phượng hoàng là loài chim đứng đầu của các loài chim (Vạn điểu chi vương) cho nên chỉ có hoàng hậu, công chúa hoặc mệnh phụ mới có thể đội nó theo quy chế khác nhau, trong những dịp lễ tiết long trọng: thụ sắc phong, tế lễ tông miếu, tham dự triều hội...
Ghi chép sớm nhất về phượng quan xuất hiện từ triều Tần. Qua rất nhiều triều đại khác nhau, đến triều Thanh do người Mãn đã có hệ thống cát phục quan và triều quan hoàn chỉnh nên chỉ coi phượng quan là một thứ trang sức đẹp chứ không quy định chi tiết.
*Hà bí là một loại phục sức của phụ nữ thời xưa. Nó có hình dáng như một dải lụa khoác vai rất dài, màu sắc rực rỡ, đuôi trụy làm bằng vàng hoặc ngọc... Người mặc vòng hà bí qua cổ, cố định trước ngực bằng khuy, để phần đuôi rủ xuống.
Hà bí xuất hiện từ thời Ngụy Tấn Nam Bắc triều (220 – 589), đến thời Tùy Đường thì có tên là "Bí tử". Ở triều Tống nó trở thành một bộ phận trong lễ phục của mệnh phụ, không được ban ân cho thì không được mặc. Triều Minh quy định cực kì chi tiết về cấu tạo của hà bí với mỗi phẩm cấp; đồng thời đặt tên mới là "Hà bí" vì nó có màu sắc rực rỡ như ráng chiều. (Hà 霞 là ráng thường thấy khi mặt trời mọc hoặc lặn)
Dựa trên truyền thống Trung Hoa cổ "Đại lễ nhưng nhiếp thắng": các trường hợp đại lễ có thể vượt cấp về phía trước mà không tính là đi quá giới hạn; trong suốt hai triều đại Minh và Thanh, phụ nữ thường dân được phép đội phượng quan và quàng hà bí duy nhất khi họ kết hôn. Tục xưng "mượn y phục", tức phượng quan hà bí của cô dâu trong đám cưới bình dân chỉ là mượn lời chúc tốt đẹp từ lễ phục của hoàng hậu, phi tần và mệnh phụ, danh không xứng với thực.
Du Thiên Lâm đứng bên cạnh quan sát phản ứng của anh, đương nhiên chộp được sắc mặt anh, còn chưa chờ anh trả lời đã bàn bạc với ông chủ cửa hiệu.
Chủ hiệu nghe kể quan hệ giữa họ, đầu tiên là chúc mừng một lời tự đáy lòng. Tiếp theo đưa họ ra đằng sau, căn cứ vóc người Du Thiên Lâm chọn một bộ hỉ phục của tân nương cỡ lớn nhất, còn đưa cho Thẩm Tế Nhật thử lần lượt một số bộ của tân lang.
Bộ hỉ phục tân lang của Thẩm Tế Nhật rất đơn giản, hai ba phút đã mặc xong. Nhưng mão phượng hà bí dành cho tân nương kia thì phức tạp hơn, bình thường toàn là nhân viên nữ mà chủ hiệu thuê giúp cô dâu mặc váy áo. Du Thiên Lâm là nam, nhân viên nữ không thể tiếp xúc gần, chủ hiệu sai nhân viên nữ dạy Thẩm Tế Nhật các bước bận đồ, để anh phụ Du Thiên Lâm thay thử.
Vụ này hay rồi, Đại thiếu gia nhà họ Thẩm - xưa giờ chẳng có việc gì có thể làm khó nổi - bị mấy món hỉ phục tân nương xuất giá bắt bí toát mồ hôi hột.
Hai người trốn ở trong phòng thay đồ nhỏ hẹp, vốn chỉ có chiếc rèm vải bố ngăn cách. Du Thiên Lâm đứng im dựa vào tường, xem anh đánh vật với đám hỉ phục ba lớp trong ba lớp ngoài ấy sứt đầu mẻ trán, buộc từng cái một lên người mình. Cài khuy tết, khuy hỉ*, chín dải khác nhau thắt thành nút thắt như ý*, nút thắt đồng tâm*, sau đó đeo từng lớp trang sức phối cùng. Đến khi cái nút thắt cuối cùng được cột chắc, thì nửa tiếng đã trôi qua.
*Khuy tết là một loại cúc áo bằng vải được sử dụng trong trang phục truyền thống của Trung Quốc (về sau xuất hiện cả ở Triều Tiên, Việt Nam và một số vùng của Nhật Bản), dùng để cố định vạt áo hoặc trang sức. Khuy hỉ chính là khuy tết hình chữ hỷ.
*Nút thắt như ý là một biến thể của khuy tết. Nút thắt như ý có 6 vòng vô cực, tượng trưng cho dòng chảy của năng lượng tốt lành, không bị gián đoạn bởi bất kỳ thất bại, rủi ro nào. Nút thắt như ý cũng giống cỏ linh chi - loại thuốc của trường sinh bất lão trong truyền thuyết, là loại cây cỏ may mắn tốt lành. Phần dây đuôi thường được buộc thêm đá quý như ngọc bích, mã não, thạch anh, hoặc vàng, bạc, gốm sứ...
*Nút thắt đồng tâm: Hai sợi dây màu được thắt liên tục nút hình chữ 回, sau đó mở rộng thành hai hình vuông chồng lên nhau. Bởi vì đặc điểm hai nút thắt gắn kết này mà nút thắt đồng tâm thường tượng trưng cho tình yêu, mang ý "Vĩnh kết đồng tâm".
Du Thiên Lâm mỗi đứng chờ cũng cảm thấy mệt nhoài, càng khỏi phải nói Thẩm Tế Nhật mệt chỉ muốn ngồi phệt xuống. Du Thiên Lâm ôm anh vào lòng, vừa nghiêng đầu là hôn môi anh, sau một hồi quấn quýt ngọt ngào mới buông anh ra, hỏi nghiêm túc: "Thế nào? Nom chồng em có đẹp không?"
Du Thiên Lâm chẳng qua chỉ mặc hỉ phục của tân nương, còn chưa đội tóc giả, như thế trông thật là chả ra cái gì cả. Anh đang nín cười, vốn không tính cà khịa, nhưng nhìn bản mặt tự tin quá mức của Du Thiên Lâm, vẫn chẳng nhịn nổi, tựa vào tường cười thả ga.
Vậy mà Du Thiên Lâm không tức giận, cười theo anh, vén rèm sang một bên lăng xăng chạy đi trang điểm.
Thẩm Tế Nhật cười đau hết cả bụng mới dừng lại, cũng bước ra để thợ trang điểm thoa thêm chút phấn cho mình, rồi đội tóc giả của chú rể, đợi sau khi Du Thiên Lâm hóa trang xong mới cùng đi đến buồng chụp chụp hình.
Không thể không nói kĩ thuật hóa trang này còn có khả năng biến cái mục nát thành thứ thần kỳ, ngũ quan của Du Thiên Lâm anh tuấn như vậy vẫn cứ bị son bột nước tô thành một cô gái khuê các, ngoại trừ vóc dáng hơi vạm vỡ, những cái khác đều chả bới ra nổi khuyết điểm.
Du Thiên Lâm ngồi xuống ghế bành theo yêu cầu của chủ hiệu, đặt hai tay lên đầu gối ngồi ngay ngắn. Chủ hiệu đưa khăn trùm cho Thẩm Tế Nhật, để anh đội lên đầu Du Thiên Lâm. Còn giao một thanh hỉ cân cho anh, mời anh chiếu theo tư thế trong ảnh mẫu nhìn thẳng về phía trước, nhấc một góc khăn trùm đầu.
Thẩm Tế Nhật làm y vậy. Chỉ có điều lúc vén khăn trùm Du Thiên Lâm nêu ra một đề nghị, hắn bảo Thẩm Tế Nhật vén cao lên một chút, để lộ mặt mình.
Tuy tân nương trong bức ảnh giấu mặt, nhưng đây là ảnh chụp của họ, hiển nhiên chủ hiệu không có ý kiến. Bởi thế Thẩm Tế Nhật bèn nâng hỉ cân lên một tẹo, làm lộ ra gương mặt vừa có phần chọc cười vừa cố tỏ vẻ thâm tình ấy của Du Thiên Lâm.
Chẳng dễ chụp pô ảnh này, lúc đầu định sẵn là sẽ không thấy người, nhưng chủ hiệu lại thẳng thắn khen ngợi hiệu ứng thế vai của họ như vầy tốt lắm, chả kém bức trên tường kia chút nào.
Du Thiên Lâm cao hứng đắc chí, kéo Thẩm Tế Nhật vào phòng thay đồ lần nữa, thay quần áo trên người một tí. Hỉ phục tân nương trên người hắn nguyên là hơi chật chuyển sang người Thẩm Tế Nhật thì rộng hơn, chờ sau khi trang điểm quay ra, hắn nhìn đăm đắm vào Thẩm Tế Nhật, bao lâu mà vẫn khó rời mắt.
Trong cái nhìn thoáng qua ở sơn trại năm đó, Thẩm Tế Nhật chỉ mặc hỉ phục, vừa không đội tóc giả, vừa không thoa phấn tô son, so với bây giờ lại có khác biệt lớn.
Một áng tóc độn bằng vóc đen dài thướt tha óng mượt ấy buông lơi từ đôi bờ vai bỏ xõa tới ngang eo, mão phượng đội trên đầu khảm nạm đầy châu ngọc sáng lóa mắt. Ngũ quan của Thẩm Tế Nhật xưa nay đã rất trong sáng tuấn tú, khí chất lại ôn hòa hiền lành, giờ đây được kỳ công họa ra cảm giác dịu dàng động lòng người, hai bầu phấn tròn quanh đuôi mắt là phỏng theo cách trang điểm khuôn mặt khi cưới hỏi thời Đường, đôi môi cũng tô theo kiểu đánh lòng đỏ tươi. Vừa dừng mắt ở đó, hà bí dày nặng quàng trên vai che khuất vòm ngực thực, vậy mà lại tạo nên vẻ đẹp phi giới tính.
Từ trước đến nay Du Thiên Lâm chưa từng nghĩ Thẩm Tế Nhật có thể hóa trang thành đẹp tới mức phải kinh ngạc như thế, kích động ngay cả nói câu khen nịnh cũng quên mất, chỉ biết lặp đi lặp lại: "Đẹp! Đẹp lắm!"
Vốn dĩ Thẩm Tế Nhật đã thèn thẹn, coi bộ hắn còn ngắm mình với bản mặt si mê ngốc nghếch, càng cảm thấy xấu hổ muốn chui đầu xuống đất, hối hắn mau chụp xong rồi chạy lấy người.
Du Thiên Lâm cầm khăn trùm do nhiếp ảnh gia chuyển qua trong tay. Hồi nãy lúc thứ này phủ lên đầu mình chỉ có cảm giác buồn cười, giây phút này chính tay hắn sắp trùm nó lên đầu Thẩm Tế Nhật, lòng hắn tuôn trào muôn vàn cảm xúc phức tạp.
Hắn trông người ngồi bên cạnh, đang nhìn hắn, đợi hắn trùm khăn, bỗng nhiên chẳng kìm nổi, cúi đầu, ngay trước mặt nhiếp ảnh gia và nhân viên nữ, in một nụ hôn xuống đôi môi đỏ diễm lệ ấy.
Thẩm Tế Nhật hoảng hốt trợn tròn mắt, chủ hiệu và nhân viên nữ cũng sửng sốt cả đôi. Sau khi kết thúc nụ hôn, Du Thiên Lâm liền lấy lại lý trí, tranh thủ trước lúc Thẩm Tế Nhật nổi trận lôi đình trùm lẹ chiếc khăn, đồng thời cầm hỉ cân khều một góc khăn trùm đầu, để lộ gương mặt đang sắp phát hỏa mà chỉ có thể bấm bụng nhẫn nhịn của Thẩm Tế Nhật.
Du Thiên Lâm cười tếu táo với anh, bày đúng tư thế nhìn sang ống kính.
Chủ cửa hiệu dù sao cũng là một người quen việc đời, tức khắc nâng máy ảnh hướng về phía họ. Song chả hiểu nụ hôn kia của Du Thiên Lâm có phải là nguyên nhân hay không, biểu cảm của Thẩm Tế Nhật luôn luôn cứng đơ, cho dù chủ hiệu hướng dẫn như thế nào anh đều cười gượng gạo mất tự nhiên.
Chụp như vậy sẽ cho ra tấm hình không đẹp, chủ hiệu liền nảy một ý tưởng, chỉ họ đổi tư thế chụp khác.
Du Thiên Lâm ngồi trên ghế, tạo dáng nhận lỗi, Thẩm Tế Nhật đứng bên cạnh, cầm hỉ cân gí lên ót Du Thiên Lâm.
Tuy không theo mẫu ảnh thông thường, nhưng tư thế này lại kết hợp hết sức sinh động với vẻ mặt giận lẫy của Thẩm Tế Nhật. Chủ hiệu chụp vài nháy, cảm thấy hoàn toàn ưng ý, sau khi họ thay quần áo xong xuôi đi ra, mời họ ghi lại địa chỉ, hẹn rửa ảnh rồi sẽ gửi qua.
Bước ra từ cánh cửa hiệu chụp ảnh, Du Thiên Lâm lại dính người hệt như kẹo da trâu* dính răng. Hắn biết Thẩm Tế Nhật giận mình tại vì nụ hôn ban nãy, bèn giở tất cả chiêu thức dỗ dành trong người. Thẩm Tế Nhật đoạn đầu là giận thật, nhưng xem hắn chăm chỉ dỗ mình như vậy, rất nhanh chóng lại không giận nữa, cuối cùng được hắn kéo đi ăn một chầu ngon lành thì nguôi hẳn.
*Kẹo da trâu là một món ăn truyền thống nổi tiếng của Dương Châu (Giang Tô). Kẹo có vị ngọt đậm, lớp vừng bên ngoài đều, tiết diện có màu nâu sáng, dạng trong mờ, dẻo dai, mùi thơm, khá dính răng. Nguyên liệu chủ yếu gồm: đường kính, vừng trắng, hoa quế, bột mì, lạc, mật ong, mỡ lợn cô đặc. Ngoài ra, đôi khi người ta biến tấu bằng cách cho thêm một loại quả hoặc hạt như: hạt thông, dâu tây, sơn tra, cam, táo xanh,...
Thời gian buổi chiều họ tới Công ty bách hóa Phú Gia lớn nhất Nam Kinh dạo chơi, lại mua một đống đồ. Lần này Du Thiên Lâm học khôn, đến bàn phục vụ ở tầng một của công ty bách hóa đăng ký thông tin khách sạn, trả phí phục vụ, bảo người ta giao đồ tới tận phòng khách sạn.
Vốn dĩ định ăn hết bữa cơm tối rồi trở về nghỉ ngơi, kết quả là trông thấy một cửa hàng bán đồ ngủ cạnh lối ra tầng một, Du Thiên Lâm muốn vào xem. Không ngờ trong cửa hàng này lại có bán mẫu giống hệt bộ đồ ngủ bị Thẩm Tế Nhật mang nhầm về của hắn.
Du Thiên Lâm lập tức nhờ nhân viên cửa hàng đóng gói hai bộ kích cỡ khác nhau dành cho hắn và Thẩm Tế Nhật, còn chẳng thèm quan tâm sự phản đối của Thẩm Tế Nhật đã thanh toán tiền.
Đến cả cơm tối hắn cũng không có ý muốn ăn, kéo Thẩm Tế Nhật lên xe quay lại khách sạn.
Dọc đường Du Thiên Lâm chưa nói năng bất kì điều gì, trong lòng Thẩm Tế Nhật đã có linh cảm không tốt.
Anh nhớ sau đợt họ làm hòa đó, Du Thiên Lâm quấn lấy anh hỏi chuyện mặc đồ ngủ mấy lần. Mặc dù đều bị anh trả lời qua loa bỏ đấy, nhưng đương nhiên là Du Thiên Lâm chẳng hài lòng. Lần này mua đồ ngủ giống y đúc, còn quay về vội vàng như vậy, bằng hiểu biết của anh về Du Thiên Lâm mà nói, có thể chính là...
Anh chả dám nghĩ nữa, chỉ cảm thấy chân tay đều nóng ran lóng ngóng. Quả nhiên sau khi trở lại phòng, Du Thiên Lâm vừa đóng cửa là vơ lấy hai bộ đồ ngủ ấy, dắt anh vào trong buồng tắm...