Mười ngày sau, sau khi Lâm Thiên không chút keo kiệt dùng tài sản cá nhân mua cho Lâm Phong hơn chục lá bùa tự bạo, một chục bùa phòng ngự, một đôi bao tay hạ phẩm pháp bảo cùng hơn mười gốc linh dược cấp 1 và một lá bùa có thể đánh ra một kích của Kết Đan trung kì hắn tự chế tạo cho Lâm Phong thì Lâm Phong cùng Vũ Ngưng bắt đầu lên đường tiến về hoàng cung.
Một phần vì Lâm Phong muốn tiễn Vũ Ngưng về đồng thời cách ra khỏi Phong quốc nhanh nhất là dùng truyền tống trận tại hoàng cung a, dùng thân phận phò mã của hắn chắc không đến nỗi không được sử dụng truyền tống trận chứ.
Lâm Phong cũng dặn Vũ Ngưng nếu có người hỏi thì nói Lâm Phong dùng một số bài thuốc do hắn tự nghĩ ra đồng thời nhờ Lâm Thiên trợ giúp nên nàng mới có thể tu luyện được, nếu không sợ rằng Lâm Phong sẽ bị người mổ xẻ ra nghiên cứu mất.
Vì đã báo trước tình trạng của Vũ Ngưng nên khi hai người tới trước cổng hoàng cung thì đã thấy Phong Quân cùng 1 đoàn mười mấy người đứng đợi sẵn rồi, Vũ Ngưng là dị linh căn hơn nữa là thuần khiết băng linh căn nên hiện tại chỉ sợ địa vị của nàng chỉ thua kém mỗi Phong Quân mà thôi.
Phải biết nếu Vũ Ngưng được Cực pháp quốc nhìn trúng, may mắn hơn là được tu chân quốc cấp cao hơn nữa nhìn trúng thì Phong quốc cũng có thể nhờ đó mà nhận được nhiều tài nguyên hơn rồi tiến cấp lên tu chân quốc cấp 3. Có thể nói ngoài đại hội săn thú ra thì Vũ Ngưng đang nắm trong tay quyền quyết định xem Phong Quân có đủ tài nguyên để đột phá lên Hóa Thần hay không.
-Nhi thần tham kiến bệ hạ. Lâm Phong ôm quyền.
-Lâm Phong ngươi quá khách khí rồi, ngươi chẳng những là con rể của trẫm hơn nữa còn là đại ân nhân của Vũ Ngưng, sau này cũng gọi trẫm là phụ hoàng là được rồi.
-Nhi thần không dám, bệ hạ là người đứng đầu một nước phải có uy quyền của người đứng đầu, hôm nay ngoài việc đưa Vũ Ngưng về lại hoàng cung nhi thần có một chuyện muốn nhờ vả.
-Nói đi, trẫm sẽ giúp đỡ ngươi hết sức. Phong Quân cười hài lòng với cách cư xử của Lâm Phong.
-Vì sắp tới cuộc thi săn thú nhưng tu vi nhi thần vẫn còn quá yếu nên muốn mượn dùng truyền tống trận của hoàng cung để tiến về Đại Vực Sâm Lâm rèn luyện, mong bệ hạ phê chuẩn. Lâm Phong không dài dòng nói thẳng mục đích, thật sự thì Lâm Phong không thích tiếp xúc với mấy tên chỉ biết đến lợi ích này.
-Được, trẫm sẽ cho người thu xếp ngay, nào cùng vào điện trẫm sẽ mở một bữa tiệc chiêu đãi cũng như tiễn ngươi thượng lộ bình an.
Nói rồi cả đoàn người tiến vào cung điện, bữa tiệc này Lâm Phong chỉ tham dự qua loa một chút rồi cùng Vũ Ngưng tạm biệt.
-Vũ Ngưng, nàng hãy cố gắng tu luyện rồi đợi ta ở Cực Pháp học viện, trong thời gian ta đi nhờ nàng để ý Lâm gia một chút.
Lâm Phong không tin tưởng Phong Quân, hắn không có thói quen giao phó vận mệnh cho người không hề quen biết, còn Vũ Ngưng địa vị đã khác, quyền lên tiếng của nàng đã lớn hơn một phần. Một khi hắn rời đi hoặc mất tích thì mối quan hệ giữa Lâm gia và Phong gia cũng sẽ phai nhạt rất nhiều, hiện tại Lâm gia là yếu nhất trong ngũ đại gia tộc, nếu được hoàng thất trợ giúp thì sẽ tốt hơn rất nhiều.
Vũ Ngưng nhẹ nhàng gật đầu rồi hôn lên má Lâm Phong một cái, Lâm Phong không né tránh dù sao hai người cũng là phu thê trên danh nghĩa rồi, ở đây lại là hoàng cung nếu không diễn thật thì chưa biết chừng người khác còn nghĩ hắn xem thường hoàng thất a.
Nụ hôn tạm biệt này của Vũ Ngưng là tình cảm thật sự của Vũ Ngưng, mọi người đều nhìn thấy Vũ Ngưng và Lâm Phong thật lòng với nhau, như vậy mối quan hệ giữa Phong gia cùng Lâm gia càng vững chắc bởi lúc trước là Vũ Ngưng bị ép buộc nhưng bây giờ là nàng cam tâm tình nguyện đều gật đầu, không biết trong lòng suy tính cái gì.
Sau đó thì Lâm Phong dùng truyền tống trận rời đi rồi. Thật ra ban đầu Lâm Phong dự tính dùng truyền tống trận ở Lâm gia nhưng sau khi Vũ Ngưng nói rằng truyền tống trận ở hoàng cung khoảng cách truyền tống xa hơn rất nhiều nên Lâm Phong mới quyết định dùng ở đây.
Sau khi được người ở đây lắp vào vài chỗ trống mấy viên linh thạch trong suốt, Lâm Phong nghĩ chắc đây là linh thạch trung phẩm rồi bởi hắn đã thấy qua linh thạch hạ phẩm không được tinh xảo như mấy viên này, linh khí cũng không nhiều bằng.
Quả nhiên là đồ tốt bởi truyền tống bình thường đều dùng linh thạch hạ phẩm cả, một viên linh thạch trung phẩm bằng 100 viên linh thạch hạ phẩm a. Một đợt tia sáng bao chùm lấy Lâm Phong, trước mắt hắn khung cảnh xoắn lại, một trận quay cuồng diễn ra, khi Lâm Phong tỉnh lại thì đã xuất hiện tại một nơi khác không còn ở Phong gia nữa.
Theo lời Phong Quân nói thì truyền tống này truyền tống tới Thiên Minh thành, một tòa thành thị to lớn ngay kế bên Đại Vực Sâm Lâm thuộc về Phong quốc, vì trong Đại Vực Sâm Lâm linh thú có rất nhiều nên Thiên Minh thành có quân đội tổ chức rất nghiêm ngặt đề phòng có thú triều xuất hiện nên hắn đề nghị Lâm Phong khi tới đừng nên làm loạn.
Khi Lâm Phong tới liền giao ra thân phận lệnh bài, lệnh bài này là Phong Quân đưa cho hắn đại biểu hắn là người của hoàng thất nên không trải qua tra xét gì nhiều lắm liền được tự do di chuyển trong thành.
Lâm Phong nhìn thấy Thiên Minh thành không xa hoa lộng lẫy như Phong thành mà rất có khí thế của quân đội, không khí xung quanh cũng tạo cho người ta một cảm giác áp lực. Trên đường đi Lâm Phong nhận thấy hắn chưa thấy người phàm nào cả, tất cả đều là tu sĩ trong đó Lâm Phong chỉ nhìn ra những người dưới ngưng khí tầng 7 vì thần thức của hắn hiện tại chỉ mạnh tới mức đó, còn lại toàn là tu vi cao hơn hắn.
Lâm Phong cũng không muốn tiếp xúc nhiều, hắn muốn sớm rời đi rồi solo tại Đại Vực Sâm Lâm vì dù sao nếu hắn dùng chân khí từ mắt tu luyện thì không thể nào tổ đội với người khác, đây là bí mật của hắn a.
Có kinh nghiệm thám hiểm tại Ám Lâm lần này Lâm Phong muốn tìm xem ở đây có ai bán bản đồ gì của Đại Vực Sâm Lâm hay không, ít nhất có phương hướng vẫn tốt hơn đi lung tung rất nhiều, lỡ đâu quá một năm mà hắn bị lạc không về kịp thì cái được không bù nổi cái mất, Cực Pháp Học Viện vẫn là ưu tiên hàng đầu.
Đi được một đoạn Lâm Phong tiến vào một cửa tiệm tên là Vạn Thông, trên bảng hiệu có giới thiệu tại đây có bán pháp bảo, ngọc giản, bản đồ các loại. Thấy Lâm Phong còn trẻ tuổi thì một tên tiểu nhị liền chạy tới, mấy tên trẻ con như thế này rất dễ lừa gạt, trúng mánh rồi:
-Vị thiếu gia này muốn mua cái gì a, tại đây có bán pháp bảo rất cao cấp, ngọc giản về luyện đan hay cấm chế các loại đều có.
-Ở đây có bản đồ chi tiết của Đại Vực Sâm Lâm hay không? Lâm Phong liền đi thẳng vào chủ đề.
-Thiếu gia không biết đó thôi, Đại Vực Sâm Lâm rất lớn, không một ai có thể đi hết làm sao có bản đồ chi tiết được, bất quá bản đồ chi tiết vùng ngoại vi thì có, trung vi cũng có nhưng không được đầy đủ còn chỗ sâu nhất dường như chẳng ai dám đi tới. Tên tiểu nhị này giới thiệu một phen, quả nhiên là người mới a.
-Vậy ngươi lấy cho ta một phần bản đồ chi tiết ngoại vi cùng một phần bản đồ trung vi, giá cả nếu như có lừa gạt thì ngươi tự biết hậu quả.
Vừa nói Lâm Phong vừa quăng quăng lệnh bài hoàng thất của hắn. Tên tiểu nhị thấy lệnh bài của Lâm Phong sợ hết hồn, con mịa nó thế quái nào lại có người của hoàng gia ghé thăm cửa tiệm cùi bắp thế này a, tâm tư muốn lừa tiền của Lâm Phong liền bay mất. Thế là hắn đành ngoan ngoãn mau chóng đi lấy tới 2 cái ngọc giản giao cho Lâm Phong:
-Hạ nhân không biết ngài là người của hoàng thất, tại đây có 2 ngọc giản bản đồ, ngài chỉ cần vận dụng thần thức là thấy được rồi, giá cả thì coi như ta tặng cho ngài cũng được. Tên này thấy Lâm Phong mới ngưng khí tầng 4, hắn đoán Lâm Phong chưa có thần thức nói như vậy để Lâm Phong nhờ vả hắn mở ngọc giản ra giùm sau đó sẽ cho hắn một ít chỗ tốt, ai ngờ Lâm phong quay đi luôn. Lâm Phong đi rồi tên tiểu nhị chửi rủa:
-Con mịa nó, tên này cũng quá keo đi, 2 tấm ngọc giản này ít nhất 3 linh thạch hạ phẩm mà một linh thạch hắn cũng không cho, có thật là người hoàng thất không vậy?
Không phải Lâm phong không muốn cho chỉ tại bây giờ hắn quá nghèo rồi, ngoài vật phẩm lão cha cho trong túi trữ vật thì hắn cũng chỉ có 20 linh thạch hạ phẩm, đây là để cho hắn tu luyện dưới trúc cơ, xài một viên là ít một viên a.
Lâm Phong vận dụng thần thức chui vào ngọc giản liền có 2 phần bản đồ hiện ra trong não hải, hai phần bản đồ này được Lâm Phong ghi nhớ chồng lên nhau thế là đã có phương hướng đại khái của Đại Vực Sâm Lâm, như vậy Lâm Phong đã có thể bắt đầu thám hiểm được rồi.
Mục đích rèn luyện lần này một phần là gia tăng kinh nghiệm chiến đấu một phần là Lâm Phong muốn tìm thêm linh dược cấp 1 để luyện tập luyện đan, sau này hắn tu luyện càng cần nhiều tài nguyên nếu có nguồn vốn từ luyện đan cũng đỡ được phần nào, không thể lúc nào cũng nhờ lão cha được.
Suy nghĩ một chút Lâm phong liền thuê một căn phòng nhỏ một ngày, chỉ tốn 10 kim tệ, hắn muốn sử dụng Ngưng Khí đan lần trước thắng được từ Lâm Khanh để đột phá lên ngưng khí tầng 5, dù sao 10 ngày đã đủ để Lâm Phong vững chắc tu vi ngưng khí tầng 4 đỉnh phong.
Mặc dù Ngưng Khí đan chỉ dùng dưới Ngưng Khí tầng 4 nhưng Lâm Phong hiện tại là Ngưng Khí tầng 4 đỉnh phong nên nếu lợi dụng linh khí từ Ngưng Khí đan để đột phá lên Ngưng khí tầng năm vẫn là chuyện trong tầm tay.
Một đêm trôi qua nhanh chóng Lâm Phong đã đột phá ngưng khí tầng 5, mười hai tuổi rưỡi mà ngưng khí tầng 5 đã được gọi là thiên tài rồi, hơn nữa lực chiến của Lâm Phong có thể đạt tới ngưng khí tầng 8, nếu đối thủ không biết con bài tẩy của Lâm Phong mà khinh thị hắn thì có khi cũng có thể chiến thắng ngưng khí viên mãn luôn (là ngưng khí tầng 9 đỉnh phong).
Sáng hôm sau Lâm Phong trả phòng tiến về cổng Thiên Minh thành, hiện tại đã đầy đủ đồ nghề để tham gia rèn luyện. Khi đến đây Lâm Phong thấy có nhiều tổ đội muốn thám hiểm, từ 2 người đến 10 người đều có cả, chắc mọi người đều có ý định đi vào Đại Vực Sâm Lâm để tìm kiếm tài nguyên tu luyện.
Một số người thấy Lâm Phong còn rất nhỏ mà đã là ngưng khí tầng 5 liền đặt nhiều sự chú ý lên hắn, không biết là ý tốt hay hay ý xấu mà thôi. Một đội ngũ trong đó có một cô gái khoảng 18 tuổi nhưng lại có vẻ là người dẫn đầu tiến tới chỗ Lâm Phong, cô gái lên tiếng:
-Ta là Trần Hân, người của Trần gia tại Thiên Minh thành, tiểu đệ đệ không biết từ đâu tới, nếu muốn thám hiểm Đại Vực Sâm Lâm thì có thể cùng tổ đội với ta.
Trần Hân thấy Lâm Phong còn nhỏ đã là ngưng khí tầng 5 nên nghĩ hắn chắc là con cháu của gia tộc lớn nào đó mới tới để lịch lãm, làm quen kéo quan hệ một chút cũng tốt, nàng không tin Lâm Phong có thể đơn độc sinh tồn trong Đại Vực Sâm Lâm vì trong đó không chỉ có linh thú mà còn có cả rất nhiều những mối nguy hiểm như thực vật kịch độc, sương mù ăn mòn....
Hơn nữa trong tổ đội của nàng có tới 2 người ngưng khí tầng 9, 5 người còn lại đều là ngưng khí tầng 7 tầng 8 riêng chỉ có nàng mới ngưng khí tầng 5 có vẻ yếu nhất, đội hình này sinh tồn ở ngoại vi Đại Vực Sâm Lâm là chuyện quá dễ dàng.
Lâm Phong vừa nhìn liền biết 7 người kia là hộ vệ của cô gái tên Trần Hân, có lẽ gia tộc muốn cho nàng đi ra ngoài lịch lãm một chút. Lâm Phong không thấy Trần Hân có ác ý gì nên từ tốn đáp lời:
-Ta là Lâm Phong, đến từ Phong thành, đa tạ ý tốt của Trần cô nương, bất quá ta muốn đơn độc thám hiểm, nếu đã lịch lãm mà còn dựa vào người khác bảo vệ thì làm sao có thể gọi là lịch lãm cơ chứ.
Trần Hân biết Lâm Phong nói có lí nhưng nàng vô cùng không vui bởi nói như Lâm phong thì nàng chẳng qua là cưỡi ngựa xem hoa mà thôi, chuyến đi chẳng có tí mục đích nào. Bảy người kia cũng biết Lâm Phong nói đúng liền nhìn Lâm Phong với ánh mắt coi trọng, họ rất khâm phục ý chí của Lâm Phong nhưng không nói ra sợ Trần Hân bị đả kích. Trần Hân nói lại:
-Họ chỉ bảo vệ ta trong tình huống nguy cấp thôi, mọi chuyện còn lại đều là ta tự giải quyết, nếu ngươi không thích thì thôi ta không ép, bất quá nhắc nhở ngươi trước rằng Đại Vực Sâm Lâm rất nguy hiểm, tốt hơn hết ngươi nên tìm một vài người để đi chung sẽ an toàn hơn.
Nghe vậy Lâm Phong chỉ gật đầu, sau đó một mình tiến vào Sâm Lâm. Trần Hân thấy vậy liền nói thầm:
-Quả là tên tiểu tử không biết sống chết, ta đã khuyên rồi mà ngươi không nghe sau này đừng có hối hận, hừ hừ. Còn 7 người các ngươi những tình huống bình thường không được ra tay có biết không, nếu không ta sẽ bị người khác xem thường mất.
Bảy tên hộ vệ chỉ có thể gật đầu cười khổ, tiểu thư của bọn hắn tính tình rất tốt nhưng có hơi chút ương ngạnh a. Một vài tên thấy Lâm Phong đơn độc xông vào cũng nở nụ cười lạnh sau đó xông vào theo sau Lâm phong.