Kì hạn một tháng rất nhanh đã đến, hôm nay ba người Lâm Phong, Vũ Ngưng, Hiên Phượng rất “đúng hẹn” có mặt tại Hắc Tinh Đấu, về phần Nguyệt Kỷ Lam đã tỉnh lại trước khi Lâm Phong lên đường thì được giao cho nhiệm vụ “canh chừng động phủ”.
Bất quá nói vậy không có nghĩa Lâm Phong ép buộc Nguyệt Kỷ Lam, thực chất việc đi hay ở đều là do nàng tự quyết định vì Lâm Phong đã có được thứ hắn cần, nhưng nếu Nguyệt Kỷ Lam ở lại sẽ phần nào giúp Lâm Phong có thêm thông tin về Đan Mạch.
Cho nên Lâm Phong mới đề nghị Nguyệt Kỷ Lam tạm thời ở lại động phủ vừa tu luyện vừa chữa thương nhân tiện giúp hắn một phen bộn bề, mà Nguyệt Kỷ Lam ở Hỏa Minh Quốc cũng không có nơi để đi nên chấp nhận luôn.
Trở lại bên phía ba người Lâm Phong, vừa đến nơi, Hiên Phượng lập tức bị choáng ngợp bởi khung cảnh gần 1 vạn tu sĩ không ai dưới Nguyên Anh kì tập trung, cái này… quá khoa trương, đoán chừng toàn bộ tinh anh của Hỏa Minh Quốc đều có mặt.
Không, nếu chỉ có riêng tinh anh Hỏa Minh Quốc cũng không nhiều đến mức này, có lẽ trong đó còn có tinh anh đến từ những quốc gia khác phụ cận Hỏa Minh Quốc nữa, suy nghĩ này nổi lên khiến Hiên Phượng không nhịn được cảm thán:
-Ngày trước ta từng được gia gia dẫn đi xem vài bí cảnh truyền thừa, lớn có nhỏ có nhưng chưa lần nào rầm rộ như ở đây, quả thực đã được mở mang tầm mắt không ít. Xem ra… truyền thừa Hắc Tinh Đấu rất có lực hấp dẫn a.
Lâm Phong gật đầu đầy thâm ý:
-Dĩ nhiên rồi, dù sao ngoài truyền thừa tông môn ra Hắc Tinh Đấu còn có cả Tinh Thần Hắc Minh Diễm, người nào nghe được tin tức không động tâm mới là lạ, chỉ không biết đến thì đông nhưng lúc trở ra sẽ còn lại bao nhiêu người đây.
Nghe vậy Hiên Phượng cái hiểu cái không hỏi:
-Sao ngươi lại nói như thể rất nghiêm trọng thế, theo ta thấy Nguyên Anh kì chỉ cần không chủ động chọc tức Hợp Thể thì Hợp Thể cũng lười quản bọn hắn, còn dựa vào số lượng lớn đối phó với Hóa Thần vẫn là chuyện khả thi, tính ra tỉ lệ tử vong không phải quá lớn a.
Đối với câu hỏi này Lâm Phong chỉ trả lời một cách không chắc chắn:
-Cụ thể ra sao ta vẫn chưa rõ, nhưng ta có linh cảm xấu về Hắc Tinh Đấu.
Thật, ban đầu Lâm Phong cho rằng bên phía phòng đấu giá muốn thu lợi mới đem bán ra lệnh bài chìa khóa, bất quá trực tiếp chạy đến Hắc Tinh Đấu lại khiến Lâm Phong có cảm giác rằng sự thật dường như không đơn giản như hắn nghĩ.
Hiên Phượng rất hiểu khả năng của Lâm Phong, nghe Lâm Phong nói “linh cảm xấu” nàng cũng lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng nói:
-Hay là chúng ta rút lui đi?
Lâm Phong lắc đầu cười cười:
-Linh cảm xấu là một chuyện nhưng truyền thừa tông môn và Tinh Thần Hắc Minh Hỏa chắc hẳn không sai, ta lại đang thiếu tài nguyên tu luyện đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội tốt thế này. Hơn nữa ta rất muốn biết rốt cuộc bên trong Hắc Tinh Đấu ẩn chứa cái gì lại có thể để ta có linh cảm xấu.
Lần này Hiên Phượng không nói gì nữa, nàng biết tính hiếu kì của Lâm Phong đã nổi lên là khó có ai ngăn cản được, bất quá hắn nói thế nàng cũng yên tâm hơn nhiều, điều đó chứng tỏ hắn rất có nắm chắc xử lí ‘‘linh cảm xấu’’ mới để ba người cùng vào.
Qua thêm một lúc quan sát, trên bầu trời Hắc Tinh Đấu bỗng nhiều hơn hai bóng người, trong đó một người là Hồng Nghiệp, người còn lại đương nhiên là người nắm trong tay lệnh bài, cũng là người đưa ra ước hẹn một tháng chờ mọi người chạy tới – Lục Thống.
Nếu có người biết rõ mối quan hệ giữa Hồng Nghiệp với Lục Thống sẽ hiểu ngay trong chuyến này khẳng định có điểm bất hợp lí, chẳng có lí do gì để Lục Thống phải bỏ 300 vạn trung phẩm linh thạch ra mua một thứ vốn được bốn người xài chung.
Nhưng đáng tiếc lại không có ai biết nên từ mặt ngoài thì tất cả vẫn vô cùng hợp lí.
Bỏ qua chuyện đó, Lục Thống vừa xuất hiện đã phất tay ném ra gần một vạn cái lệnh bài chính xác tới trước mặt từng tu sĩ Nguyên Anh, Hóa Thần, còn mười lăm tên Hợp Thể khác thì hắn không cần quản, thời gian đến Hợp Thể sẽ tự động biết nên làm cái gì.
Phát lệnh bài xong xuôi, Lục Thống vào thẳng vấn đề chính nói:
-Để đạt được hiệu quả cao nhất lão phu và Hồng thành chủ đã bố trí sẵn một cái đại trận có thể tập hợp sức lực của một vạn người vào một đòn duy nhất, mọi người cứ làm theo những gì phân phó trong lệnh bài, lão phu cam đoan sau khi truyền thừa được mở ra sẽ không có bất kì quản chế nào, người đến có phần.
Ý tứ, đợi xong việc sẽ không ai lật lọng ra tay ép buộc tu sĩ yếu hơn ở ngoài mà thoải mái mở cửa để mọi người tiến vào tranh đoạt truyền thừa, đương nhiên đấy là trong trường hợp không đi chọc giận các lão tổ, nếu không Hợp Thể chỉ cần một cái phất tay đã diệt được ngươi rồi.
Bất quá nhận được cam đoan như thế đã đủ để tầng lớp Nguyên Anh, Hóa Thần cảm thấy vui vẻ, dù sao ngay từ đầu ý định của bọn họ đến chỉ để húp chút canh thừa chứ không có ai ngu đến nỗi ngáng đường các lão tổ, ví dụ có phát hiện ra Tinh Thần Hắc Minh Hỏa gì gì đó cũng sẽ chạy trước chứ không tranh đoạt.
Cứ như thế, rất nhanh một vạn người có mặt đã chia ra đứng vào đúng vị trị được chỉ định, riêng ba người Lâm Phong thì vẫn đứng chung một chỗ vì Lâm Phong là Hợp Thể, một mình hắn có thể động thủ thay cho cả nhị nữ chứ không nhất thiết phải tách ra.
Ở trên bầu trời, Hồng Nghiệp và Lục Thống cũng vào vị trí, mỗi người đứng ở một mắt trận trung tâm nhất của đại trận, sau đó hai người đồng thời bắt quyết khởi động đại trận.
-Nhất Phách Dung Lực Trận, khai.
Âm thanh vừa dứt, những người khác lập tức làm đúng chỉ dẫn trong lệnh bài vận chuyển linh lực, theo đó một tòa đại trận cực kì to lớn dần dần hiển hiện ra, từng tia từng tia linh lực được gom về một chỗ ngưng tụ thành một bàn tay linh lực khổng lồ, thanh thế thoạt nhìn cực kì người.
Thời gian trôi qua, bàn tay linh lực càng ngày càng ngưng thực hơn, đến mức ẩn ẩn có thể thấy được một vài dấu chỉ tay không khác gì một bàn tay thực sự, uy lực cũng được nâng lên xấp xỉ với Vấn Đạo, đoán chừng đợi đại trận hoàn toàn mở ra uy lực sẽ đạt tới được Vấn Đạo nhất kích.
Nhìn bàn tay linh lực khổng lồ ngưng tụ giữa không trung, Lâm Phong nheo mày thầm nghĩ:
-Quả nhiên người đứng sau không phải phòng đấu giá, thủ pháp bố trận này… không tầm thường. Chẳng lẽ…
Mới nghĩ tới đây, Lâm Phong đã bị Lục Thống hét lớn cắt đứt dòng suy nghĩ:
-Nhất Phách Kình Thiên.
Dưới sự điều động của Lục Thống và Hồng Nghiệp, bàn tay linh lực khổng lồ vừa gom đủ uy lực của Vấn Đạo bỗng nắm lại thành đầu quyền rồi cứ thế rất đơn giản rơi xuống đại địa, điểm một quyền kia nhắm tới đúng vào một cái vực sâu của Hắc Tinh Đấu.
-Xoẹt…. Rầm, rầm, rầm,….
Một loạt âm thanh nổ lớn vang lên, đại địa rung chuyển, bụi bay mù mịt, từng đợt khí lãng khủng bố liên tiếp tràn ra, may mắn Nhất Phách Dung Lực Trận có một tác dụng phụ là bảo hộ mới bảo trụ được tu sĩ Nguyên Anh kì, nếu không rất có thể sẽ bị phản chấn dẫn đến tử vong.
-Răng rắc…. răng rắc….
Khí lãng qua đi, khói bụi đất đá cũng bị quét sạch để lộ ra trước mắt mọi người một tầng đất đá đen tuyền chứng minh lời giới thiệu của Hồng Tuấn là chính xác, Hắc Tinh Đấu… quả thực là một viên thiên ngoại vẫn thạch đen tuyền, đồng thời bên trên còn có một vết nứt dài khoảng trăm trượng.
Và lúc này, dưới một kích khủng bố của Nhất Phách Dung Lực Trận thì vết nứt kia đang dần được mở rộng hơn, bất quá… sau ba giây nó chỉ kéo dài tới tám trăm trượng liền không có dấu hiệu tiếp tục muốn nứt ra nữa.
Thấy vậy Hồng Nghiệp hét lớn:
-Những ai không phải Hợp Thể nếu không muốn chết mau lùi lại, để chúng ta tới đánh nứt Hắc Tinh Đấu.
Dứt lời, Hồng Nghiệp là người đi đầu điên cuồng đánh tới vết nứt, Lục Thống và những Hợp Thể khác cũng nhao nhao theo sau, kể cả Lâm Phong, bất quá Lâm Phong vẫn mang theo nhị nữ bên cạnh chứ không để hai nàng lùi ra sau theo lời Hồng Nghiệp.
-Oanh, oanh, oanh…. Rắc, rắc, rắc…..
Qua thêm mấy chục đợt công kích nữa, rốt cuộc vết nứt trên Hắc Tinh Đấu đã được kéo dài ra tới nghìn trượng, cũng là lúc dị biến phát sinh.
Từ trong vết nứt nghìn trượng… nhô lên một cánh cổng đá, phía trên đỉnh của cánh cổng có khắc chữ ‘‘Hắc Tinh Tông’’, đồng thời góc bên trái của cánh cổng đá còn có một chỗ lõm vào giống hệt hình dáng của tấm lệnh bài chìa khóa.
Với nhãn lực của mình Lục Thống không cần ai nhắc nhở đã tự động ném lệnh bài khớp vào vết lõm.
-Xoạt….. Ầm… ầm…. ầm….
Lệnh bài vào đúng chỗ, cánh cổng đá lập tức chuyển động mở sang hai bên, theo đó một cỗ khí tức cực kì tang thương cổ xưa ập ra ngoài, xen lẫn trong sự tang thương đó hiển nhiên không thiếu một chút nóng bỏng của Tinh Thần Hắc Minh Hỏa.
Cảm nhận được điều đó, tính cả Lâm Phong thì toàn bộ Hợp Thể là những người ở gần cánh cổng không ai chần chờ chút nào lao nhanh tới cánh cổng đá, trên đường đi Lục Thống cũng không quên thu về lệnh bài.
Về phần tu sĩ Nguyên Anh, Hóa Thần trông thấy các lão tổ đi vào cũng ai nói một lời thừa thãi cấp tốc chạy vào, có điều số lượng quá đông nên tình cảnh hơi hỗn loạn, thậm chí có vài người còn tranh thủ cơ hội ra tay đánh lén người khác.
Cũng không biết lí do đánh lén là có thù oán với nhau hay để gia tăng tỉ lệ đạt được kì ngộ nhưng số người chết khi chưa tiến vào không dưới ba trăm người
Đợi người đi vào hết, cánh cổng đá… bỗng nhiên đóng lại rồi chìm xuống, theo đó vết nứt trên Hắc Tinh Đấu cũng biến mất như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Mà kì dị nhất chính là, những cái xác của những tu sĩ ngã xuống bên ngoài có tình trạng giống hệt với vết nứt kia đã biến mất không còn chút vết tích nào, giống như… bọn họ đã bị Hắc Tinh Đấu ăn mất vậy.