Ngay khi năm mươi lăm người có mặt đầy đủ Đặng Nguyên lập tức ra lệnh tấn công:
-Mọi người cùng nhau lên, đội hình tham chiến sẽ lấy mấy người Nguyên Anh hậu kì làm chủ chiến, những người còn lại tận lực hỗ trợ cùng quấy nhiễu không cho đối phương rảnh tay.
Ở bên cạnh, hai người Nghiêm Tuấn Kiệt cùng Trần Minh gật đầu đồng ý với cách làm của Đặng Nguyên:
-Tốt, cứ theo lời Đặng huynh sắp xếp đi.
Ngay sau đó, sáu người Nguyên Anh hậu kì của liên minh theo đúng kế hoạch đứng ra đi đầu phát động đợt tấn công đầu tiên, về phần những người Nguyên Anh sơ kì trung kì khác dàn thành đội hình vòng tròn bao vây bốn người Lâm Phong.
-Thủy Long Kình Thiên.
-Đại Phong Thuật.
-Đại Phá Tiễn.
Sáu người ra tay, mỗi chiêu hai lượt, trong đó phong thủy hợp kích tạo thành hai đầu băng long phân biệt ra hai hướng gào thét đánh về phía Lâm Phong và Thiên Minh Hạo, mỗi một đầu có uy lực tương đương với một kích toàn lực của Nguyên Anh hậu kì.
Phía sau băng long là hai phát Đại Phá Tiễn phá không mà đi, mỗi một tiễn cũng phân biệt chia ra nhắm tới nhị nữ đang trông chừng Lưu Linh, tuy uy lực không bằng băng long nhưng lực xuyên thấu không tầm thường, Nguyên Anh hậu kì muốn đối phó cũng phải phí một phen tay chân.
Uy thế này… thoạt nhìn rất kinh người, nhưng không phải toàn lực, sáu người còn chưa lấy ra bản mệnh pháp bảo.
Đương nhiên đây không phải mấy người Đặng Nguyên nương tay mà là do bọn họ suy đoán lá bài tẩy của Lâm Phong không tầm thường, không thấy người ta phất tay liền hóa giải được thủ đoạn của lão tổ hay sao.
Có điều họ không biết chính xác lá bài tẩy đó rốt cuộc là cái gì, cho nên đợt tấn công đầu tiên chỉ mang tính chất thăm dò xem Lâm Phong mạnh đến mức nào, đợi tìm hiểu kĩ càng rồi nghĩ cách đối phó vẫn chưa muộn.
Hơn nữa với lợi thế đông người bọn họ không nhất thiết phải vội vàng để rồi lật thuyền trong mương, ngược lại càng đánh về lâu về dài bọn họ càng có lợi về mặt tâm lí, chỉ cần chờ đợi Lâm Phong mắc sai lầm hoặc hao hụt thể lực bọn họ liền thắng rồi.
Chiến thuật này trong mắt mấy người Đặng Nguyên quá hoàn mỹ.
Bất quá mấy người Đặng Nguyên không ngờ tới một chuyện, đó là tuy bọn họ đã rất cẩn thận, đã đánh giá Lâm Phong rất cao, nhưng cái đánh giá cao đó vẫn quá thấp, bọn họ không nghĩ tới trường hợp Lâm Phong có thể dùng sức một người đánh tan mấy chục người.
Không, thực ra bọn họ có nghĩ đến nhưng đã bác bỏ, nói gì thì nói tu vi Lâm Phong bày ra chỉ là Nguyên Anh trung kì, mà thủ đoạn có mạnh tới đâu vẫn cần tu vi tương ứng mới sử dụng được, bọn họ không tin Lâm Phong có khả năng một chiến mấy chục.
Tuy nhiên sự thật phũ phàng, đối mặt với một đầu băng long hung mãnh lao tới Lâm Phong chỉ vung tay đấm ra một quyền không chút hoa mĩ, phổ thông một quyền chỉ dựa vào sức mạnh nhục thân.
-Ầm.
Sau một quyền, băng long tiêu tán, Lâm Phong vẫn đứng ở đó không chút thương thế, thậm chí trên y phục của hắn còn không có lấy một vết tích lạ, giống như một đầu băng long vừa rồi căn bản không có ý nghĩa đối với Lâm Phong.
Tràng cảnh này… quá mức dọa người.
Một quyền, đánh tan hợp kích của hai Nguyên Anh hậu kì, trong khi người đánh ra một quyền kia chỉ có tu vi Nguyên Anh trung kì.
-Ầm, ầm, ầm.
Tiếp đó là ba tiếng nổ nữa liên tiếp vang lên đại biểu ba người Thiên Minh Hạo, Phượng, Tuyết đã chặn được công kích đánh về phía mình, nhìn qua ba người không có vẻ tiêu sái nhẹ nhàng như Lâm Phong nhưng cũng không phải quá khó khăn.
Chứng kiến lượt công kích đầu tiên bị đối phương xóa bỏ sáu người Đặng Nguyên hơi giật mình, tuy nói bọn họ tấn công không toàn lực nhưng thoạt nhìn đối phương hóa giải càng không phải toàn lực, ý nghĩa đối phương là người rất mạnh trong cảnh giới Nguyên Anh hậu kì.
Mà lại là cả bốn người đều rất mạnh chứ không riêng gì một người, trong lúc nhất thời mấy người Đặng Nguyên không biết tiếp theo nên tấn công như thế nào đành phải tạm dừng thế công.
Đánh tan băng long, Lâm Phong nhàn nhạt mở miệng:
-Cho các ngươi một cơ hội cuối cùng suy nghĩ lại thỏa thuận ta đưa ra, nếu không đừng trách ta ra tay độc ác rồi.
Đặng Nguyên vội vàng nói:
-Mọi người không nên tin hắn cố lộng huyền hư, hắn đúng là rất mạnh nhưng nếu hắn có thể dùng sức một người đánh tan liên minh mấy chục người chúng ta thì hắn đã làm rồi.
-Ta dám chắc hắn phí lời thuyết phục chúng ta chấp nhận thỏa thuận từng người khiêu chiến là vì hắn chỉ có thể đánh bại từng người riêng lẻ chứ không có nắm chắc nếu chúng ta hợp lực, có lẽ một quyền vừa rồi là một loại thủ đoạn cao siêu được ngụy trang thành đơn giản để qua mặt chúng ta mà thôi.
-Lại nói sau khi đánh cướp xong hắn sẽ để chúng ta bình yên rời đi sao? Chắc chắn không thể nào, nếu trước sau gì đều là một kết quả còn không bằng liều mạng một phen.
Không thể không nói những lời của Đặng Nguyên rất có lí, đổi lại trường hợp người có thực lực siêu cường vượt xa cùng giai là bọn họ quả thực bọn họ đã ra tay cướp từ lâu chứ không phí lời giống Lâm Phong, trong tu chân giới thực lực so với bất kì loại thuyết pháp nào đều đem lại hiệu quả tốt hơn.
Đồng thời sau khi đánh cướp xong xuôi bọn họ nhất định sẽ giết chết người bị cướp tránh phiền phức sau này, bọn họ không có ngu đến mức không hiểu đạo lí thả hổ về rừng là rất nguy hiểm, nhất là người ở đây có ai không có hậu trường to lớn đâu.
Thế nhưng lần này hai người đội trưởng Nghiêm Tuấn Kiệt và Trần Minh lại không đáp lời Đặng Nguyên ngay, cứ cho rằng những gì Đặng Nguyên nói không sai thì một khi nổ ra chiến đấu toàn diện bên bọn họ có thắng cũng sẽ mất rất nhiều người.
Tuy bọn họ không thật sự để tâm đến các thành viên khác sống hay chết nhưng trong khoảng thời gian này tách đội không phải lựa chọn sáng suốt, một là không nạp năng lượng cho Tinh Không Liên được, còn hai là đi lẻ gặp phải đội ngũ khác cũng sẽ bị người đánh cướp.
Tóm lại chạy trốn hay toàn diện đấu đều không tốt, chi bằng thử làm theo thỏa thuận một phen, thắng liền giữ được tài nguyên, còn thua coi như xui xẻo nhưng bù lại vẫn giữ nguyên được đội ngũ, dù sao bọn họ không cảm nhận được sát ý từ Lâm Phong.
Nhận thấy Nghiêm Tuấn Kiệt, Trần Minh do dự Đặng Nguyên hơi chột dạ, người khác sống được chứ hắn không sống được a, dù Lâm Phong tha cho hắn thì chờ Lưu Linh tỉnh lại người ta cũng sẽ ra tay giết chết hắn đấy.
Đặng Nguyên vội vàng truyền âm:
-Tuy mấy người Lâm Phong mạnh nhưng chúng ta không phải không có cơ hội chiến thắng, qua đợt công kích vừa rồi ta thấy ngoại trừ Lâm Phong mấy người còn lại không quá khủng bố, chúng ta có thể lợi dụng lợi thế nhiều người giành chiến thắng.
Ý tứ, đánh không được Lâm Phong liền đánh người bên cạnh Lâm Phong, chỉ cần bắt được một trong hai người Phượng, Tuyết coi như bọn họ thắng rồi, trừ phi Lâm Phong không để ý sống chết của các nàng.
Đáng tiếc, Đặng Nguyên không truyền âm câu này có lẽ Lâm Phong còn để Đặng Nguyên sống lâu một chút cho Lưu Linh xử lí, nhưng một câu vừa rồi đã tuyên án tử hình cho Đặng Nguyên, Lâm Phong ghét nhất những người nào có ý định nhắm vào người bên cạnh hắn.
Không đợi hai người Nghiêm Tuấn Kiệt đáp lời, Lâm Phong đã đánh ra một chỉ.
-Cửu Dương Hàn Băng Chỉ.
Theo tu vi tăng cao thì uy lực của Cửu Dương Hàn Băng Chỉ được tăng phúc không ít, tuy chiêu này không phải Siêu Cấp chiêu thức nhưng vẫn không phải thứ Đặng Nguyên có thể tiếp được, đồng thời tốc độ một chỉ này còn vô cùng nhanh, Đặng Nguyên khó có thể phản ứng kịp.
Một chỉ vừa ra, mọi người chỉ thấy một tia sáng hai màu xanh đỏ lóe lên một cái rồi biến mất, mãi đến hai giây sau bọn họ mới nhận ra tia sáng đó là do Lâm Phong bắn ra, cũng là lúc họ phát hiện trên ngực Đặng Nguyên nhiều hơn một lỗ thủng.
Càng đáng sợ hơn chính là… Đặng Nguyên vẫn giữ vẻ mặt và tư thế trước đó như thể không có chuyện gì xảy ra nhưng thực tế hắn đã chết không thể chết lại được nữa.
Đồng nghĩa một khi Lâm Phong ra tay là nhất kích đoạt mệnh, Nguyên Anh hậu kì không thể phản kháng, thậm chí chết như thế nào cũng không biết.
-Hít….
Mấy người Nguyên Anh hậu kì đang đứng bên cạnh Đặng Nguyên hít vào một ngụm khí lạnh, và chính ngụm khí lạnh này tác động đã khiến thân thể Đặng Nguyên vốn đang hoàn hảo đột nhiên hóa thành tro bụi tiêu tán trong tinh không, một đời thiên tài, cứ thế vẫn lạc.
-Loạt xoạt….
Không hề có cảnh tượng máu huyết tràn ra, không hề có cảnh tượng tứ phân ngũ liệt, thế nhưng càng như vậy càng khiến toàn bộ người có mặt ở đây rung động không thôi, bọn họ không tự chủ được lùi ra xa Lâm Phong thêm một chút.
Không để ý tới người khác rung động, Lâm Phong lạnh nhạt nói:
-Lựa chọn của các ngươi là gì, kiên nhẫn của ta có hạn.
Lúc này mấy người Nghiêm Tuấn Kiệt đâu còn có suy nghĩ phản kháng nữa, cả đám nhao nhao đáp ứng:
-Ta đồng ý thử chiêu.
-Ta cũng đồng ý.
Lâm Phong gật đầu hài lòng:
-Tốt, từng người lên đi, ngoài ra những người nào phối hợp được với nhau tạo thành hợp kích có thể lên cùng lúc, đừng nói ta không cho các ngươi cơ hội.
Mười phút sau, Lâm Phong đã đạt được mục đích, nói thật ở đây có nhiều Nguyên Anh hậu kì hơn nhưng mấy người này so với Lôi Kình hay Quách Đại vẫn kém một điểm, căn bản không có ai làm khó được Lâm Phong.
Nếu không phải Lâm Phong muốn để lại người thay hắn tu sửa mắt trận tránh việc mấy tên lão tổ sốt ruột chạy tới hắn đã thẳng tay cướp đoạt, so với đứng im nhận công kích cứ giết hết rồi thông qua sưu hồn hay dò xét trực tiếp kinh mạch, đan điền càng đem lại hiệu quả tốt hơn trong việc thu thập thông tin.
Bất quá lần này xong việc Lâm Phong không rời đi ngay, hắn đang đợi Lưu Linh tỉnh lại hỏi xem nàng quyết định như thế nào, hắn không thể cứ tự nhiên mang theo con gái nhà người ta được, rất dễ gây hiểu lầm, ngày trước Lưu Linh đã nhìn hắn với ánh mắt rất lạ rồi.
Nửa canh giờ sau, dưới sự hỗ trợ từ đan dược và được nhị nữ chăm sóc Lưu Linh đã tỉnh lại, câu đầu tiên Lưu Linh nói là:
-Đa tạ tiền bối ra tay tương trợ, nếu không Lưu Linh sẽ rất thảm.
Lâm Phong khoát tay:
-Trong chuyện này cũng có một phần có lỗi của ta, nếu không phải tu vi của ngươi lúc trở về từ Ám Lâm quá cao cũng sẽ không có ai nghi ngờ ngươi.
Lưu Linh lắc đầu nói:
-Nhắc đến chuyện này vãn bối còn phải cảm tạ tiền bối, nhờ tiền bối bố trí thủ đoạn vãn bối mới qua được màn kiểm tra trí nhớ của lão tổ, nếu không vãn bối đã không còn sống tới ngày hôm nay.
Lâm Phong nói tiếp:
-Thôi, không nói chuyện này nữa. Đặng Nguyên ta đã giết, ngươi có ý định gì không?
Nghe vậy Lưu Linh mặt dày mày dạn lên tiếng xin phép:
-Vãn bối… muốn đi theo tiền bối, có được không?
Không bất ngờ lắm với quyết định này của Lưu Linh, Lâm Phong hỏi lại:
-Ngươi không nghĩ cho những người khác trong đội ngũ Thiên Cổ Quốc sao.
Lưu Linh lộ ra ánh mắt mất mát đáp:
-Nếu là trước đó vãn bối sẽ nghĩ, nhưng bây giờ thì không, sau chuyện vừa rồi giữa vãn bối và Thiên Cổ Quốc đã không ai nợ ai.
Trên thực tế Lâm Phong hỏi xem phản ứng của Lưu Linh thế nào thôi, không ngờ nàng vẫn có thể lộ ra được ánh mắt mất mát chứng tỏ nàng khá có tình có nghĩa chứ đổi lại người khác rơi vào trường hợp của Lưu Linh đã hận không thể giết sạch người Thiên Cổ Quốc.
Lâm Phong gật đầu đáp ứng:
-Vậy theo ta đi, tuy nhiên lúc trở về sẽ rất nguy hiểm, ngươi phải cẩn thận.
Lưu Linh ôm quyền:
-Đa tạ tiền bối không chê, về phần đi cùng tiền bối có nguy hiểm hay không vãn bối thật không nghĩ tới, dù sao lúc trở về vãn bối cũng bị Thiên Cổ lão tổ bắt lại, tính ra đi cùng tiền bối còn an toàn hơn.
Lâm Phong rất thưởng thức tính cách vừa thông minh vừa thẳng thắn của Lưu Linh, đáng tiếc thể chất của nàng không có tác dụng gì nhiều cho việc trở về, hắn chỉ để nàng đi theo làm chân sai vặt nhằm giảm bớt phiền phức chứ không tính nàng vào lá bài tẩy.