Mảnh chiến trường diễn ra Tinh Tử chi chiến mười lăm vạn năm trước là toàn bộ tinh không thuộc phạm vi Ngũ Hành Tinh, bất quá thủ đoạn của Hợp Thể có hạn không có cách phong ấn kéo theo toàn bộ “tinh không cổ xưa” nên phạm vi Thần Nguyên Mộ Địa chỉ chiếm một phần mười tinh không Ngũ Hành tinh.
Có điều Ngũ Hành Tinh rất lớn dẫn tới Thần Nguyên Mộ Địa đối với đám đệ tử dưới Hóa Thần căn bản cũng rất lớn, với tình trạng bị hạn chế các mặt trong tinh không có khi dùng hết ba mươi năm di chuyển chưa chắc đã đi hết được Thần Nguyên Mộ Địa.
Điều này giải thích rõ tại sao năm đội ngũ Ngũ Đại Đế Quốc lựa chọn truyền tống phân tán, ở đây không phải bọn họ sợ chạm mặt với nhau tranh giành kì ngộ mà là một trăm lẻ tám mắt trận nằm rải rác khắp Thần Nguyên Mộ Địa, nếu không phân tán căn bản không kịp chữa trị toàn bộ mắt trận.
Nói thật mấy người đệ tử Ngũ Đại Đế Quốc tới đây chỉ để hoàn thành nhiệm vụ rồi lịch lãm là chính chứ không phải tranh giành kì ngộ, bởi vì Thần Nguyên Mộ Địa nhiều kì ngộ không sai nhưng kì ngộ có thể so sánh với đãi ngộ cao cấp nhất dành cho đệ tử ở Ngũ Đại Đế Quốc lại rất ít.
Nói cách khác muốn kì ngộ họ chỉ cần ở lại Đế Quốc tu luyện là được rồi, chẳng qua ngoài tinh không có nhiều thứ thú vị họ mới tới tham quan một phen mở mang kiến thức, sẵn dịp làm quen tinh không đối với tương lai là một chuyện rất có lợi.
Dù sao khi tới Hóa Thần muốn buông tay đấu pháp phải kéo nhau tới chỗ ít người hoặc không có người sinh sống để tránh gây ra sinh linh đồ thán, nếu không sẽ bị cả tinh cầu tẩy chay, mà chỗ không có người sinh sống được lựa chọn nhiều nhất chính là bầu trời, xa hơn nữa chính là tinh không.
Còn về việc gặp nguy hiểm trong Thần Nguyên Mộ Địa bọn họ thật không để tâm nhiều, thân làm thiên tài được Ngũ Đại Đế Quốc chú trọng bồi dưỡng tâm tính bọn họ so với Dương Huyền chỉ hơn chứ không kém, họ nhận nhiều tài nguyên đồng thời cũng phải cạnh tranh rất khốc liệt.
Thử nghĩ xem Ngũ Đại Đế Quốc có bao nhiêu thiên tài khủng bố? Không có một trăm cũng có mấy chục, từ đó mức độ canh tranh để nhận được bồi dưỡng có khi còn ghê gớm hơn cuộc sống ác bá của Dương Huyền, người như vậy sẽ sợ chết sao?
Tạm thời bỏ qua chuyện đó quay trở lại vấn đề khảo hạch.
Bình thường Thần Nguyên Mộ Địa rất tịch mịch do không có nhân khí nhưng mỗi khi Thần Nguyên Mộ Địa mở ra lại khác, hôm nay khắp nơi liên tục xuất hiện từng điểm sáng truyền tống, sau đó là 1236 bóng người hiện ra rải khắp Thần Nguyên Mộ Địa.
Nhân khí vừa hiện, sức sống của Thần Nguyên Mộ Địa bất tri bất giác cao hơn hẳn.
Và những bóng người đó không phải ai khác chính là 1236 đệ tử tham gia khảo hạch, nhìn vào số lượng người tới đông đủ xem như bước đầu tiên khá thuận lợi không có vấn đề gì xảy ra trong quá trình truyền tống, còn sau đó có gặp phải nguy hiểm bất ngờ hay không phải xem vận khí mỗi người.
Có người xui xẻo vừa tới trong khi đầu óc chưa kịp định hình đã bị tinh không linh thú đánh tới hoặc bị một mảnh vẫn thạch đâm trúng không chết cũng trọng thương, người nào nằm trong danh sách may mắn thì tương đối an toàn, tuy nhiên số người xui xẻo rất ít chỉ lác đác vài người.
Về phần Lâm Phong có Hỗn Độn Chi Tâm bảo trì thần trí ngay cả một chút choáng váng cũng không có, dù có rơi vào danh sách những người xui xẻo Lâm Phong vẫn kịp phản ứng tránh đi, ở đây Lâm Phong khá may mắn không gặp nguy hiểm nào.
Đồng thời lúc truyền tống hai người Tuyết Phượng có nắm chặt tay Lâm Phong nên cả ba người được truyền tống chung một chỗ không bị tách rời, những người còn lại thuộc đội ngũ Hồng Lưu Quốc không truyền tống ngay cạnh Lâm Phong cũng không kém bao nhiêu, xa nhất chỉ có Kim Thần đứng cách Lâm Phong một dặm.
Ngoài ra những thành viên thuộc đội ngũ Thiên Liêu Quốc, Đại Minh Quốc hay Kiều Thiên Quốc cũng cách Lâm Phong không quá xa, theo những gì bàn bạc từ đầu mọi người thống nhất di chuyển về hướng Kiều Thiên Quốc tụ họp lại, dù sao Kiều Thiên Quốc tạm thời đang là đội ngũ mạnh nhất trong liên minh.
Lúc bắt đầu đoàn người có gặp chút trắc trở trong việc di chuyển khiến tốc độ rất chậm, ở đây có Tinh Không Liên trợ giúp nhưng di chuyển trong tinh không so ra vẫn khó hơn lăng không mà đi của Nguyên Anh nhiều, trong khi đó phần lớn người ở đây mới là Kết Đan viên mãn.
Mãi đến năm phút sau khi mà mọi người làm quen hơn với việc di chuyển trong tinh không tốc độ di chuyển mới được đề thăng lên một điểm, lại qua năm phút nữa sáu mươi người thuộc liên minh mới tập trung đông đủ tại một chỗ.
Lâm Phong giả vờ cảm thán:
-Cứ đà này phải mau chóng đột phá Nguyên Anh mới được, nếu không đối mặt với kì ngộ căn bản khó lòng tranh đoạt với người ta a.
Trần Minh Trọng gật đầu:
-Ừ, bất quá ta đề nghị chúng ta nên tìm một mắt trận tìm hiểu trước mới nghĩ đến chuyện đột phá Nguyên Anh, ta suy đoán tu sửa mắt trận cũng đem lại lợi ích rất lớn, nói không chừng còn có thể giúp chúng ta đột phá, nhất cử lưỡng tiện.
Nghe hai người nói Kiều Nguyệt Nguyệt đứng ra quyết định:
-Vậy cùng đi thôi, thông qua Cổ Gian Thạch ta cảm nhận được cách đây trăm dặm có một mắt trận, tính ra chúng ta khá may mắn được truyền tống ngay gần mắt trận.
-Được, chúng ta nghe theo Kiều đạo hữu.
Có quyết định sáu mươi người lập tức lên đường hướng tới mắt trận gần nhất.
Trên đường đi đoàn người chưa gặp được kì ngộ nào mà chỉ gặp được vài đầu tinh không linh thú rải rác cùng với vài gốc tinh không linh dược quý hiếm được tinh không linh thú canh chừng, tuy nhiên không có đánh nhau.
Những đầu tinh không linh thú kia mặc dù có lợi thế hơn trong tinh không nhưng nó thấy đội ngũ sáu mươi người quá đông nên không có ý tứ gây hấn chỉ đưa ra một ánh mắt cảnh cáo, ngược lại đoàn người cũng không muốn gây hấn với tinh không linh thú.
Ít nhất bây giờ chưa có ai muốn gây hấn với tinh không linh thú chỉ vì một chút tinh không linh dược, mọi người đều nhất trí đợi qua một thời gian làm quen với sinh tồn trong tinh không rồi muốn làm gì thì làm.
Cứ như vậy qua ba mươi phút hỗ trợ lẫn nhau di chuyển đoàn người đã tới được địa phương mắt trận tồn tại, bất ngờ chính là khi tới nơi thì ở đây đã có một liên minh bốn mươi người vừa tập trung lại, trong đó có tới bốn người Nguyên Anh sơ kì.
Không, thật sự thì không bất ngờ lắm vì thần thức ở trong tinh không không bị hạn chế nhiều giống như Ám Lâm, đối với Kết Đan viên mãn vẫn nhìn rõ sự vật trong nghìn trượng, Nguyên Anh sơ kì như Kiều Nguyệt Nguyệt có thể quan sát rõ ràng hai ba nghìn trượng, cả hai bên đã nhìn thấy nhau từ mấy phút trước.
Còn Lâm Phong nhìn được xa nhất với phạm vi hơn năm nghìn trượng, đương nhiên cái này hắn không có nói ra, cứ giả vờ bình thường như người khác là được rồi.
Dựa theo ước định, Kiều Nguyệt Nguyệt đứng ra thay mặt liên minh lên tiếng đầu tiên:
-Ta là Kiều Nguyệt Nguyệt, đội trưởng đội ngũ Kiều Thiên Quốc, không biết các vị đạo hữu xưng hô như thế nào.
Nghe Kiều Nguyệt Nguyệt tự giới thiệu, phía bên kia cũng có hai người nam đệ tử Nguyên Anh sơ kì đứng ra tự giới thiệu, trong đó người sau lạnh nhạt hơn người trước một điểm:
-Tại hạ Đằng Mã Thiên, đội trưởng đội ngũ Địa Cực Quốc.
-Tống Chiến, đến từ Hằng Chiến Quốc.
Biết nhau xong xuôi, Kiều Nguyệt Nguyệt nói thẳng mục đích chính:
-Gặp mặt coi như quen biết, đây lại là mắt trận đầu tiên cả hai bên cùng tìm thấy, ta hy vọng Đằng đạo hữu và Tống đạo hữu cho ta chút mặt mũi cùng nhau tìm hiểu mắt trận này, không biết hai vị nghĩ thế nào?
Kiều Nguyệt Nguyệt tính ra rất xinh đẹp nhưng hai người Đằng Mã Thiên không phải hạng người thấy nữ nhân là sáng mắt nên không đáp ứng ngay, lại nói thân làm đội trưởng còn phải nghĩ cho thành viên trong đội đương nhiên không thể tự ý đưa ra quyết định được.
Bất quá họ vẫn cho Kiều Nguyệt Nguyệt chút mặt mũi, nữ nhân xinh đẹp thường rất được ưu ái a.
Đằng Mã Thiên nói:
-Có lẽ Kiều đạo hữu đã có suy đoán giống chúng ta tu sửa mắt trận sẽ nhận được lợi ích gì đó, bất quá đến hiện tại chỉ là suy đoán nên muốn cùng nhau tìm hiểu không phải không được, nhưng theo ta trước đó cần phải bàn bạc một chút về vấn đề phân chia lợi ích.
Kiều Nguyệt Nguyệt thuận thế nói luôn:
-Đằng đạo hữu nói không sai, ở đây ta muốn là phân chia đều nhau, bên các vị một nửa lợi ích, bên chúng ta một nửa lợi ích, dù sao số người bên chúng ta nhiều hơn, ta nghĩ phân chia như thế này không quá đáng.
Lúc này Tống Chiến mới lạnh nhạt nói:
-Muốn phân chia đều hai bên phải có thực lực ngang nhau.
Ý tứ rõ ràng, các ngươi nhiều hơn hai mươi Kết Đan viên mãn nhưng chúng ta nhiều hơn ba Nguyên Anh sơ kì, ở đây lại là trong tinh không, Nguyên Anh sơ kì so với Kết Đan viên mãn có lợi hơn rất nhiều, một khi hỗn chiến chúng ta vẫn là người mạnh hơn, phân chia đều là không có khả năng.
Ở bên cạnh Đằng Mã Thiên không phản bác Tống Chiến, ý của hắn giống Tống Chiến, mặc kệ số người đông hơn có thể sẽ xuất lực nhiều hơn vì Ngũ Đại Đế Quốc tuyển người căn bản không nhìn tu vi nhưng bên họ đúng là có lợi thế hơn về mặt sức mạnh, vẫn nên ép giá một điểm.
Thân làm tu sĩ, có ai lại không muốn đạt được nhiều lợi ích đâu.
Kiều Nguyệt Nguyệt hơi nhíu mày tính nói gì đó, có điều không đợi nàng lên tiếng Lâm Phong đã mở miệng:
-Tại hạ Lâm Phong, đội trưởng Hồng Lưu Quốc. Lời nhảm ta không nói nhiều, nếu các vị không chịu phân chia đều chúng ta cũng không ép buộc, nhưng mà… trong lúc các vị tu sửa mắt trận có người nào tới quấy nhiễu hay không chúng ta không dám chắc.
Trong mấy ngày này cái tên Lâm Phong đối với đám đệ tử không xa lạ gì mấy, độ “cuồng” của Lâm Phong đã được rất nhiều người biết đến, Tống Chiến nghe Lâm Phong nói liền tản ra khí thế Nguyên Anh sơ kì ập tới Lâm Phong nói:
-Ngươi uy hiếp ta?
Lâm Phong không để ý tới khí thế áp bách cười nhạt:
-Ngươi có thể coi là vậy, bất quá trong lời nói của ta còn có một ý khác, đó là ta có cách tranh thủ cho các ngươi thời gian tu sửa mắt trận. Cái khác ta không dám nói nhưng bố trí số lớn tam phẩm trận pháp trong tinh không ta vẫn làm được.
-Mà các ngươi phải biết, trong tinh không trận pháp có lợi hơn tu vi nhiều.
Thấy Lâm Phong không bị uy áp ảnh hưởng Tống Chiến có hơi bất ngờ, nhưng lời Lâm Phong nói ra càng khiến Tống Chiến bất ngờ hơn, cái này… thật để cho đám người động tâm.
Trong lúc tu sửa mắt trận nhất thiết phải có người đứng ngoài canh chừng, nếu để Kết Đan viên mãn canh chừng ít nhất phải có mười người ở ngoài mới an tâm, nhưng ai lại muốn làm người đứng ngoài đâu, lỡ như tu sửa mắt trận đạt được lợi ích rất lớn thì sao?
Thế nhưng có người bố trí được tam phẩm trận pháp trong tinh không thì lại khác, con số mười đó có thể rút xuống chỉ còn hai ba người, thậm chí chỉ cần một người chủ trận để toàn bộ người còn lại đi vào hưởng thành quả, rất có lợi.
Chỉ là bố trí trận pháp trong tinh không rất khó, tinh không không có vật gì làm điểm tựa để bố trận a, mà có thì vật đó cũng không cố định a, trong nhóm bọn họ không có người nào làm được nên vẫn chưa tin Lâm Phong lắm, Đằng Mã Thiên đề nghị:
-Không biết đạo hữu có thể thi triển một hai hay không?
Lần này Lâm Phong không nói nhiều phất tay ném ra một loạt tài liệu, lại bố trí một chút trận pháp đặc thù cố định tài liệu lại trong tinh không, dù trận pháp đặc thù này đẳng cấp không cao nhưng người ngoài nhìn vào lại rất phức tạp khó mà bắt chước được.
Tới đây Lâm Phong tạm dừng lại hỏi:
-Không biết các vị đã tin ta chưa?
Đằng Mã Thiên cười cười hào sảng, Lâm Phong chưa hoàn toàn bố trí ra trận pháp nhưng có thể cố định tài liệu trong tinh không không dịch chuyển chút nào đã chứng minh Lâm Phong thật có thể làm được rồi, ít nhất bố trí tam phẩm trận pháp sơ cấp trung cấp không thành vấn đề.
-Ha hả, nếu đã vậy liền phân chia đồng đều đi, còn mong Lâm đạo hữu không trách chúng ta mà ra tay nhiệt tình.
Lâm Phong cười như không cười nói:
-Nhiệt tình là đương nhiên, để tỏ lòng thành ba người bên ngoài canh chừng đều từ liên minh của ta mà tính. Có điều ta vẫn cần mọi người giúp ta một chút về mặt tài liệu, ta không giàu có a.
Nghe vậy Đằng Mã Thiên bổ sung thêm:
-Tài liệu chúng ta sẽ giúp, bất quá bên ta sẽ để lại ba người cùng Lâm đạo hữu canh chừng, sáu người so với ba người vẫn tốt hơn.
Lâm Phong làm sao không hiểu Đằng Mã Thiên sợ bọn họ giở trò, chẳng qua Lâm Phong coi như không biết gì tiếp nhận “hảo ý” của Đằng Mã Thiên, trên thực tế hắn cũng không có ý định giở trò.
-Vậy thì còn gì tốt hơn, cứ quyết định vậy đi.
Bàn bạc thêm một chút nữa gần trăm người đã tiến vào mắt trận làm việc để lại Lâm Phong, Tuyết, Phượng cùng ba đệ tử Kết Đan viên mãn tên gọi Đường Cẩn, Tào Hiên và Lý Nguyên ở bên ngoài canh chừng, đương nhiên Lâm Phong đã nhận được một đống tài liệu bố trí trận pháp.
Sau đó Lâm Phong bắt tay vào việc bố trí trận pháp, trong quá trình Lâm Phong bố trận ba người Đường Cẩn nhìn vào Lâm Phong chằm chằm không rời mắt chút nào nhưng họ không thấy Lâm Phong có động thái gì khác lạ, điều này khiến họ yên tâm hơn.
Dù sao bên phía Lâm Phong có ba người lại có lợi về mặt trận pháp, nếu Lâm Phong có ý đồ xấu họ sẽ ăn không ít thiệt thòi, cứ cho rằng khi họ phát động tin tức Lâm Phong giở trò Đằng Mã Thiên sẽ ra ngay nhưng họ vẫn ăn thiệt thòi a, không có chuyện gì là tốt nhất.