Sáng hôm sau Lâm Phong cùng Mộ Dung Tuyết tới thẳng lôi đài, đám linh thú đã biết vị trí nên không cần dẫn đường lần hai đi? Đúng như dự đoán thì khi hai người tới nơi đã thấy một đám 12 con phi cầm đang đợi ở đó, bất quá vẫn không có một linh thú Kết Đan kì nào ngoại trừ Long Xà.
Thấy Lâm Phong cùng Mộ Dung Tuyết thì tam điểu ngày hôm qua có suất “khiêu chiến” liền hung phấn, sau đó tiến tới vị trí chủ trì, ném một đống linh thảo tới. Lần trước Lâm Phong cũng không thắc mắc Long Xà đem linh thảo tới như nào vì Long Xà có linh trí khá cao, lần đó nó dùng một cái túi trữ vật hẳn hoi, Lâm Phong nghĩ rằng đây là nó cướp của một tu sĩ nào đó đi.
Lần này Lâm Phong cũng thấy tam điểu dùng túi trữ vật thì không còn nghĩ đó là trùng hợp nữa rồi, linh thú cũng xài túi trữ vật? Lâm Phong chưa từng nghe qua linh thú có thần thức a, không có thần thức thì chúng nó mở túi trữ vật thế nào? Hơn nữa nhìn qua có vẻ linh thú nào cũng có, không lẽ có một con linh thú chuyên mở cửa hàng túi trữ vật, không thể nào a.
Tính hiếu kì của một nhà khoa học nổi lên, Lâm Phong liền lên tiếng với Kim Cức Điểu:
-Khụ… ngươi có thể cho ta xem qua túi trữ vật không, sẽ có hồi đáp a.
Dĩ nhiên Kim Cức Điểu không hiểu “túi trữ vật” mà Lâm Phong nói là gì rồi, nó chỉ biết dùng chứ làm gì biết tên gọi a, hơn nữa đây cũng là đồ vật mà thú vương phát cho chúng nó, làm sao có thể dễ dàng đưa cho người ngoài được.
Thấy Kim Cức Điểu không có phản ứng gì Lâm Phong cũng xấu hổ, hắn nghĩ rằng xem “đồ dùng cá nhân” của người khác cũng không phải chuyện gì hay ho nên đương nhiên Kim Cức Điểu không cho hắn mượn rồi, nhưng mà hắn rất tò mò đây.
Long Xà đứng một bên ánh mắt cổ quái nhìn Lâm Phong, rõ ràng Lâm Phong cũng có túi trữ vật, cần gì phải đi mượn của Kim Cức Điểu, bất quá nó cũng rít rít lên mấy tiếng phiên dịch cho Kim Cức Điểu, ý nói:
-Tên kia muốn mượn cái túi của ngươi a, hắn còn nói sẽ có hồi báo a.
Do dự một chút, Kim Cức Điểu cũng đưa túi trữ vật của mình cho Lâm Phong, dù sao nếu không có sự cho phép của mình thì Lâm Phong cũng không lấy được cái gì, phong cách của Lâm Phong lại rất hào sảng, hy vọng sẽ cho nó cái gì to lớn một chút a. Nếu là người khác thì đừng có mơ, bởi vì nếu như mất thì nó lại phải trở lại cảnh ngày ngày vác một đống đồ theo, thú vương đã nói một linh thú Trúc Cơ chỉ có một cái mà thôi, sẽ không phát cái thứ hai, và túi trữ vật này một khi linh thú chết cũng tự động được phân hủy, đây là do có tinh huyết của linh thú kí kết.
Lâm Phong tiếp nhận túi trữ vật, quan sát từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, nếu có thể hắn cũng đã mở ra để xem luôn từ trong ra ngoài rồi nhưng vẫn nhịn được. Sau một hồi tìm hiểu thì Lâm Phong phát hiện vật liệu để làm ra túi trữ vật này khác với của tu sĩ, túi trữ vật của tu sĩ thì làm từ một loại vải gọi là Thiên Không Vải được lấy từ Thiên Không Tằm, loại tằm này lại có một chút thiên phú tạo thành không gian, sau đó được gia cố bởi pháp thuật và trận pháp.
Cũng chính vì được gia cố bởi pháp thuật và trận pháp nên tu sĩ muốn mở ra cần phải có thần thức để liên hệ với trận pháp. Còn túi trữ vật của đám linh thú này dường như làm bằng da của một loại linh xà, hoặc một loại thú nào đó mà Lâm Phong không biết, không cần trận pháp hay pháp thuật gì cả. Linh thú cũng có linh trí cùng tư duy, cũng có thể có cái gọi là “tâm động một cái là có đồ vật bay ra”, do đó Lâm Phong đưa ra kết luận đó là chúng nó mở túi bằng tinh huyết, cũng chính là tinh huyết mà chúng nó dùng để luyện hóa cái túi này. Như vậy có thể đưa ra thêm một kết luận nữa đó là loại thú có da làm nên túi trữ vật này cũng có thiên phú về không gian, hơn nữa còn mạnh hơn Thiên Không Tằm rất nhiều lần.
Giải đáp được thắc mắc thì Lâm Phong liền thoải mái, trả lại túi trữ vật cho Kim Cức Điểu, còn cho nó thêm một lọ linh đan trị thương cấp một. Sau đó tiếp nhận đám linh thảo của tam điểu, hẹn hôm sau tới lấy linh đan. Cũng giống như lần trước, vẫn là ba trận chiến giữa Mộ Dung Tuyết và ba linh điểu, hôm nay Mộ Dung Tuyết đã thuần thục sử dụng độc ý cùng tử ý đan khí hơn một chút, nàng dựa vào độc ý cùng tử ý bào mòn linh lực của linh thú, sau đó phân ra thắng bại.
Đây là do Mộ Dung Tuyết cũng không muốn kết liễu chúng nó nên mới dùng tử ý đan khí ở mức độ vừa phải, tử ý đan khí mang theo khí tức tử vong không phải là Trúc Cơ kì có thể chống đỡ được, hơn nữa Mộ Dung Tuyết cũng đang muốn phát triển kỹ năng chiến đấu của mình nên nàng dùng chiến thuật này. Hôm nay Mộ Dung Tuyết cũng không sử dụng thuấn di, điều này chứng tỏ thực lực của Mộ Dung Tuyết đang dần tăng cao.
Khi tất cả linh thú trở về chuẩn bị cho ngày hôm sau thì cũng đã là xế chiều, chỉ có Long Xà không rời đi, cũng không biết nó ở lại làm gì. Đột nhiên Long Xà cuồng hống, tỏ ý muốn khiêu chiến Lâm Phong, mặc dù đánh không lại Lâm Phong nhưng chiến đấu cùng Lâm Phong rất thú vị, nó cũng biết Lâm Phong đang chán vì không được chiến đấu a.
Lâm Phong cười ha hả, thông qua ánh mắt của Long Xà hắn đoán rằng Long Xà đang lo lắng mình không có đối thủ, đồng bạn của Long Xà đều không tới đánh với hắn a:
-Có ý tứ, tới.
Lại một trận quần nhau “long trời lở đất” giữa Lâm Phong và Long Xà, Long Xà sau mấy ngày điều trị cùng củng cố tu vi cũng mạnh hơn một phần, so về nhục thân thì nó đang áp đảo Lâm Phong. Lâm Phong không ngừng bị đánh lui, nhưng vẫn không có ý muốn né tránh, hắn cảm giác càng đánh thì cơ thể hắn càng được tôi luyện cứng cáp hơn một phần nên càng đánh càng hăng.
Long Xà cảm thấy vô cùng thoải mái, cảm giác như đã trả thù được lần Lâm Phong tổn thương long lân của nó, liền rít lên một tiếng khoái trá. Đột nhiên Lâm Phong vung tay trái, một quyền đánh ra. Đây là hỏa quyền bản đơn giản, không cần tụ lực, chỉ dùng linh lực hỏa hệ trong cơ thể đánh ra, uy lực yếu đi một phần.
Long Xà hết hồn, nó đã ăn mùi đau khổ của chiêu này một lần nên cũng không dám dùng nhục thân chống đỡ trực tiếp, đuôi của Long Xà cắm xuống sàn đấu, dùng lực gắp lấy một tảng nham thạch sau đó quăng về phía Lâm Phong. Tảng nham thạch này khá to lớn, không chỉ có tác dụng đỡ lấy một quyền của Lâm Phong mà còn che luôn tầm mắt của Lâm Phong.
Bởi trận chiến này không có ác ý, hơn nữa quá hăng say với việc so đấu nhục thân nên Lâm Phong không tản ra thần thức, lúc này bị Long Xà che mắt Lâm Phong mới tản ra thần thức, thế nhưng đã chậm, Long Xà lợi dụng thiên phú ẩn thân đã trốn thoát khỏi thần thức của Lâm Phong.
Một quyền oanh vào nham thạch, viên nham thạch bị oanh tạc thành vô số mảnh nhỏ, tuy nhiên vì không nhìn thấy Long Xà nên Lâm Phong âm thầm vận dụng phong bộ, chỉ cần có chút động tĩnh hắn sẽ né tránh ngay. Đồng thời Lâm Phong cũng quan sát những mảnh vụn của nham thạch để truy tung vị trí Long Xà, ẩn thân chứ không phải là hoàn toàn biến mất nên chỉ cần một vài điểm rất nhỏ cũng có thể nhận ra.
Long Xà biết tận dụng lợi thế, thông qua quan sát nó suy đoán Lâm Phong hẳn là chưa nhận ra mình, lúc này nó đang bay trên đỉnh đầu Lâm Phong hai mươi trượng. Không có sát khí cùng ác ý khi ra chiêu càng khó đề phòng, Long Xà phun ra một mảnh độc khí, độc khí này vậy mà thông qua thiên phú ẩn hình của Long Xà lại trở nên vô thanh vô tức.
Lâm Phong không hề cảm nhận được độc khí của Long Xà nhưng lại cảm thấy một cỗ nguy cơ, đồng thời phong bộ đang được thi triển nên Lâm Phong biết không khí trên đầu mình đang có sự dao động. Không chút do dự, tam dương chưởng được đánh ra, chân Lâm Phong cũng đạp Thất Tinh Bộ tránh đi mấy trượng.
Tam Dương chưởng va chạm với độc khí, không có tiếng nổ lớn chỉ có vài tiếng xèo xèo vang lên, hơn 8 thành khí độc bị chưởng phong thiêu đốt không còn chút nào. Sau đó dư lực của tam dương chưởng đánh vào người Long Xà, dư lực này cũng không phải rất mạnh chỉ khiến lồng ngực Long Xà đỏ lên một chút. Hai thành khí độc còn sót lại được Long Xà khống chế ồ ạt tiến về Lâm Phong.
Ổn định lại cơ thể, Long Xà vung cánh, đây là muốn thừa thế xông lên bởi vì Lâm Phong ít nhất phải đối mặt với độc của nó. Lâm Phong khóe miệng cười nhạt, độc khí nếu còn mười thành thì hắn còn ngán một chút, chỉ hai thành phù phiếm này cũng không tổn thương được hắn.
Thấy Long Xà lao lên Lâm Phong cũng dùng Phong Bộ áp sát Long Xà, lại một trận cuồng đấu ngay giữa độc khí của Long Xà được diễn ra. Long Xà cũng trợn mắt kinh ngạc, đây là độc của nó a, vậy mà Lâm Phong dường như không có chịu bất kì ảnh hưởng nào. Lần này Lâm Phong cũng không nương tay, liên tiếp là hỏa quyền được huy động, Long Xà bị đánh không còn đường đánh trả, nó còn một thiên phú cuối cùng của Long tộc nhưng không muốn thi triển, đây là dưới tình huống bảo mệnh mà thôi a.
Long Xà khóc không ra nước mắt, nguyên bản muốn trả thù Lâm Phong một chút thì bây giờ lại bị Lâm Phong đánh cho tơi bời. Đã có mấy lần nó muốn chịu thua nhưng Lâm Phong không dừng tay, Long Xà chỉ có thể chịu trận, đồng thời trong thâm tâm của nó vẫn đang hy vọng sau trận này Lâm Phong sẽ lại cho nó một chút lợi tức, từ khi sử dụng linh đan của Lâm Phong nó có chút nghiện a. Linh đan của Lâm Phong có chứa đan khí cùng hỗn độn chi khí vì linh thảo được nuôi dưỡng bởi hai loại khí đặc thù này nên khi thành đan không những là cực phẩm linh đan mà còn có tác dụng thúc đẩy tu luyện rất lớn.
Sau hơn ba mươi phút hành hạ Long Xà, nhận thấy toàn thân Long Xà đều đã nổi đỏ Lâm Phong mới ngừng lại, bất quá Lâm Phong ra tay rất chừng mực, chỉ là những vết thương ngoài da, không ảnh hưởng đến căn cơ của Long Xà. Long Xà thoạt nhìn vô cùng chật vật, chính nó cũng không nhận ra dược lực từ Long Huyết Đan lần trước phục dụng vẫn còn ẩn tàng trong cơ thể thông qua việc bị Lâm Phong đánh cùng với nhiệt khí từ hỏa quyền lại được lần nữa kích phát, khiến cho huyết mạch của long xà đề cao thêm một bậc.
Lâm Phong ném ra hai lọ linh đan trị thương cho Long Xà, cười hắc hắc:
-Lần sau lại tới a, khu vực này luôn hoan ngênh ngươi.
Long Xà vui vẻ nhận hai lọ linh đan, trong lòng nó đang tính toán nếu ngày nào cũng tới đây chịu đòn thì có khi nào nó rất nhanh liền đột phá cấp 4 hay không? Nếu Lâm Phong biết suy nghĩ của Long Xà lúc này liền nói con Long Xà này không phải thuộc dạng SM đi, ta cũng không có nhiều linh đan miễn phí như vậy a. Đan này chẳng qua là thưởng cho ngươi vì giúp ta phiên dịch hai ngày nay, không phải là do ta đánh ngươi mới cho ngươi đan dược a.